Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 56: Quang Côn Tư Lệnh
Vừa ra khỏi đại môn của đường khẩu, Hoàng Vạn Quân vội thấp giọng hỏi: "Hôm nay chúng ta làm như vậy có phải hơi quá phận rồi không?"
Sở Tu Dương cười lạnh đáp: "Quá phận cái gì mà quá phận? Chúng ta chỉ là để cho vị phó đường chủ “tuổi trẻ” kia thấy rõ hiện thực, nhận thức được Bạch Hổ Đường này rốt cuộc thì ai mới là người định đoạt!”
“Nếu hắn không làm khó dễ chúng ta, sự tình của Kim Hà Thập Tam Trại bên kia hay chuyện thu nạp lệ phí, chúng ta giúp hắn xử lý thỏa đáng, hắn chỉ cần an vị ở nơi đó chờ nhận công lao là được rồi.”
“Còn nếu hắn thật sự không biết tốt xấu, vậy thì chúng ta sẽ khiến cho hắn mặt mày xám xịt một trận, để cho hắn biết, nước ở Tào Bang này rất sâu”
“Thái độ của họ Diệp kia hôm nay, các ngươi đều thấy rồi đấy, cũng không phải lăng đầu tiểu tử, biết nhẫn nhịn, các ngươi còn lo lắng cái gì?”
Bọn Hoàng Vạn Quân nghe vậy thì gật gật đầu, cảm giác Sở Tu Dương nói rất có đạo lý.
Chỉ tiếc bọn họ lại không hiểu rõ Khương Ly, lúc bình thường Khương Ly quả thật là có thể nhẫn nhịn. Nhưng trên đầu chữ nhẫn thì có một cây đao, hắn sở dĩ nhẫn nhịn qua, thông thường là vì muốn cho lực lượng của cây đao kia càng thêm mạnh mẽ, càng thêm sắc bén!
Màn đêm vừa xuống, nguyệt nhi đã lên cao, Khương Ly trực tiếp ngủ lại ở trong Bạch Hổ Đường đường khẩu. Đương nhiên hắn cũng có thể ra bên ngoài mua một tòa đại trạch, dù sao ở Tào Bang không hề có quy định, đường chủ, phó đường chủ phải thường xuyên túc trực ở bên trong đường khẩu.
Một tên cửu phẩm vũ đồ bang chúng mang theo Khương Ly đi đến chỗ ở của hắn, đồng thời cũng đem thêm vài thứ đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, tiếp đó liền giống như tránh tà mà vội vã rời đi,
Đổi lại là ngày bình thường, Bạch Hổ Đường đường khẩu mới tới một vị đại nhân vật, thì loại tiểu bang chúng như gã tất nhiên sẽ phải thừa dịp mà nịnh bợ một chút, lấy lòng đối phương, nhưng bây giờ gã lại không dám.
Toàn bộ Bạch Hổ Đường có hơn hai ngàn bang chúng, nhưng không phải tất cả đều tụ tập ở Tam Hà Trấn mà phân tán ở khắp nơi, thành ra thường trú ở trong đường khẩu cũng chỉ vẻn vẹn mười mấy người.
Chuyện trưa nay bọn họ đều biết, tân nhiệm phó đường chủ vậy mà chỉ có tu vi thất phẩm hậu kỳ, hơn nữa còn là kẻ ngoại lai, không những chẳng thể trấn trụ tràng tử, ngược lại còn bị Sở Tu Dương đại nhân cho một cái hạ mã uy.
Mặc dù nghe đồn vị phó đường chủ này ở trước mặt hai vị đại nhân khác ăn quả đắng, nhưng cũng không phải loại bang chúng như gã có thể đắc tội, cho nên thái độ của gã vẫn như cũ cực kỳ cung kính, chỉ là gã không dám bắt chuyện nhiều với hắn, nếu không, một khi bị đám Sở đại nhân biết được, thì thảm rồi.
Gã chỉ là một tên bang chúng bình thường, vì vậy trong lòng lập tức quyết định chủ ý, hai bên đều không thể đắc tội, cũng không thể đi nịnh bợ ai cả. Tranh đấu giữa các đại nhân vật với nhau, còn không liên quan đến đám tiểu nhân vật như bọn họ.
Chỉ có điều, ở đời chính là như thế, sợ cái gì liền tới cái đó, tên bang chúng vừa định rời đi, liền nghe giọng nói của Khương Ly từ đằng sau vọng lại:
“Đừng đi gấp, bản tọa có một số việc muốn hỏi ngươi”
Nghe được âm thanh của Khương Ly, sắc mặt của gã bang chúng chốc lát liền xám ngắt, giống như đưa đám, lắp bắp kêu lên:
“Đại…đại nhân, ta thật không biết cái gì cả”
Khương Ly sầm mặt:
“Ngươi còn chưa biết ta muốn hỏi cái gì, sao dám bảo cái gì cũng không biết?”
Gã bang chúng một mặt bất đắc dĩ nói:
“Đại nhân, ngài cùng Sở Tu Dương đại nhân, ta đều không thể trêu vào, ngài cần gì khó xử một tiểu nhân vật như ta đâu?”
Khương Ly thản nhiên nói: "Nếu đã biết không thể trêu vào còn nói lời vô dụng làm cái gì? Hiện tại Sở Tu Dương không ở nơi này, mà ta thì ở ngay tại trước mặt ngươi.”
“Đóng cửa lại, yên tâm đi, lời của ngươi nói bổn toạ tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, đương nhiên nếu như ngươi không chịu mở miệng, thì chính là đắc tội với ta"
Gã bang chúng nghe thế thì trợn mắt há mồm, vị đại nhân trước mắt này rõ ràng cũng không nói đạo lý, gã lại có thể làm sao?
Cho nên gã đành ngoan ngoãn đóng của lại, bất đắc dĩ hỏi: “Đại nhân muốn hỏi thứ gì cứ hỏi, có điều thuộc hạ chỉ mới gia nhập Tào Bang hơn hai năm, ba tháng gần đây mới được phân công tới Bạch Hổ Đường, cho nên biết cũng không nhiều”
Khương Ly nói: “Yên tâm, ta sẽ không hỏi những thứ làm ngươi khó xử, có điều, nhà ngươi tốt nhất đừng đùa nghịch tiểu thông minh, bang chúng trực đêm ở trong Bạch Hổ Đường cũng không phải chỉ mình ngươi, sau khi hỏi ngươi xong, ta cũng sẽ đi tìm người khác hỏi thứ tương tự, nếu như các ngươi nói không giống nhau, thì hậu quả như thế nào các ngươi tự hiểu”
Gã bang chúng kia lập tức im lặng, vị đại nhân này nhìn như trẻ tuổi, nhưng tâm tư thật mẹ nó kín đáo, tối tiểu chính mình ở trước mặt hắn, cũng đừng nghĩ đùa bỡn tiểu thông minh.
Khương Ly trầm giọng nói: "Không cần quá khẩn trương, ta hỏi cũng chẳng phải vấn đề bí ẩn gì."
"Hai vị phó đường chủ Sở Tu Dương cùng Hoàng Vạn Quân, có xuất thân và lai lịch như thế nào, ngoài ra quan hệ của bọn họ ra sao?"
Nghe Khương Ly hỏi mấy câu như vậy, gã bang chúng cũng là thở dài một hơi, vấn đề này toàn bộ Bạch Hổ Đường đường khẩu người người đều biết, hoàn toàn không phải chuyện bí ẩn gì.
Dù cho hiện tại đã đóng kín cửa, nhưng gã vẫn như cũ là giảm thấp thanh âm nói:
“Trong hai vị phó đường chủ, Hoàng Vạn Quân đại nhân chính là lão nhân của Tào Bang. Nhiều năm trước, lúc bang chủ Tào Vũ Sinh tay trắng dựng nghiệp, hắn chính là một trong mấy chục vị bang chúng đầu tiên đi theo bang chủ”
“Còn Sở Tu Dương đại nhân, nghe nói lúc tuổi còn trẻ chính là giang hồ đại đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, g·iết người như ngóe, kết quả hơn năm năm trước đắc tội với một vị đại nhân vật của Bách Hoa Tông, không thể không gia nhập Tào Bang tìm kiếm sự che chở.”
“Về phần quan hệ giữa bọn họ, thuộc hạ cũng nói không ra, có điều Sở Tu Dương đại nhân thực lực mạnh nhất, bình thường đối với thủ hạ các huynh đệ cũng cực kỳ hào sảng, rất được lòng của tất cả mọi người”
“Hoàng Vạn Quân đại nhân thì là lại không quen nhìn phong cách hành sự bá đạo của Sở đại nhân, cho nên song phương không vừa mắt nhau, thường xuyên cãi lộn, thậm chí vì tranh giành địa bàn mà ra tay đánh nhau”
Khương Ly sờ sờ cằm, thái độ của hai người nọ trưa hôm nay, hiển nhiên là đã liên hợp với nhau để đối phó hắn, thậm chí muốn đem hắn đuổi đi khỏi Bạch Hổ Đường, chỉ có điều hiện tại nghe lời của gã bang chúng, thì xem ra quan hệ của Sở Tu Dương cùng Hoàng Vạn Quân cũng không phải tốt đẹp như vậy.
Kết quả hiện tại chính mình vừa đến, hai người bọn họ lại phối hợp cùng nhau đem đầu mâu nhắm ngay chính mình, quả thực là điều rất hiếm lạ, khẳng định là có một nguyên nhân nào đó để cho bọn họ làm như vậy, có thể là vì lợi ích, cũng có khả năng là vì. . . cộng đồng uy h·iếp!
Bất quá, điểm ấy hiện tại Khương Ly cũng không vội cân nhắc, hắn đối với gã bang chúng khoát khoát tay nói: "Được rồi, ngươi đi đi."
Nghe được Khương Ly phân phó, gã bang chúng lúc này mới như trút được gánh nặng, nhanh chân rời đi.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, Khương Ly ngồi một mình ở bên trong Bạch Hổ Đường đường khẩu, nhàm chán tu luyện một ngày, chẳng có việc gì làm.
Ở Tào Bang đương nhiên sẽ không nhàn hạ như thế, chỉ có điều, Tào Bang làm việc phân từ thấp đến cao. Thường ngày tiểu đầu mục sẽ dẫn theo phổ thông bang chúng tuần tra địa bàn, một khi phát hiện vấn đề, liền báo lên cho đại đầu mục, đại đầu mục có thể giải quyết liền tự mình giải quyết, không giải quyết được thì báo lên cho phó đường đủ đến giải quyết.
Có điều, Khương Ly vừa mới đến Bạch Hổ Đường, thủ hạ bên dưới không có người, tự nhiên cũng chẳng có địa bàn mà cai quản.
Tình trạng của hắn hiện tại, chẳng khác nào quang côn tư lệnh, không hơn không kém.
Cứ như thế cho đến ngày thứ ba, Khương Ly hết ăn ngủ lại tu luyện, rảnh rỗi cực kỳ. Toàn bộ sự vụ của Bạch Hổ Đường vẫn như cũ do Sở Tu Dương và Hoàng Vạn Quân xử lý, không đến lượt hắn nhúng tay vào.