Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 59: G·i·ế·t Người Diệt Khẩu, Sở Tu Dương Điên Cuồng

Chương 59: G·i·ế·t Người Diệt Khẩu, Sở Tu Dương Điên Cuồng


“Haha Diệp lão đệ đến tìm ta, là bên Bạch Hổ Đường phát sinh chuyện gì sao?” Chu Vĩnh Tường vẫn mang theo nụ cười hàm hậu, ra tận cửa tiếp đón.

Khương Ly lắc đầu đáp: “Không có chuyện gì, hết thảy đều thuận lợi, Diệp mỗ hôm nay tới đây là để cảm tạ Chu lão huynh mà thôi, không nhờ ngài nói đỡ với bang chủ, chức vị phó đường chủ của Bạch Hổ Đường đâu đến lượt Diệp mỗ tới ngồi. À đúng rồi, lão huynh mau nhìn xem, hôm nay lão đệ mang đến ai”

Chu Vĩnh Tường bấy giờ mới nghiêng đầu nhìn sang, liền bắt gặp Hoàng Vạn Quân đang đứng như trời trồng ở đó, nụ cười trên mặt y nháy mắt đọng lại.

Mà trong mắt Hoàng Vạn Quân cũng lộ ra một tia phức tạp, chắp tay: “Gặp qua Chu đường chủ”

Chu Vĩnh Tường sững sờ giây lát, lập tức nở ra nụ cười thâm tình bảo: “Đều là lão huynh đệ của nhau, cần gì phải khách khí như vậy. Mời vào”

Nhìn biểu lộ của hai người, khóe miệng Khương Ly khẽ nhếch lên.

Mấy ngày vừa qua, hắn lặng lẽ điều tra qua xuất thân cùng kinh lịch của phần lớn cao tầng của Tào Bang. Nên biết được, Hoàng Vạn Quân cùng Chu Vĩnh Tường ở hai mươi năm trước chính là những bang chúng đầu tiên đi theo Tào Vũ Sinh.

Năm đó, Tào Vũ Sinh chỉ là một tên tiểu đầu mục ở Ngân Giang bến tàu, dưới trướng có ba mươi sáu người huynh đệ vào sinh ra tử.

Trong đó Thao Quỷ Đao Hoàng Vạn Quân, Tiếu Diện Hổ Chu Vĩnh Tường và Kim Tiền Báo Tử Vương Tiễn chính là ba trong số ba mươi sáu người đó.

Thời gian dần trôi, theo Tào Bang không ngừng mở rộng, thì ba mươi sáu huynh đệ năm xưa, có người tiếp tục cống hiến cho Tào Bang, có người đã chôn thây dưới đất vàng, cũng có người đã quy ẩn giang hồ.

Chu Vĩnh Tường cùng Hoàng Vạn Quân ngày trước, cũng xem như tương đối thân thiết. Chỉ là về sau xảy ra một chút t·ranh c·hấp,cả hai bất ngờ từ mặt nhau, tiếp theo Hoàng Vạn Quân được cắt cử tới Bạch Hổ Đường, Chu Vĩnh Tường thì lưu thủ tổng bộ, dần dần không còn liên hệ.

Chu Vĩnh Tường dẫn theo hai người Khương Ly vào trong Thám Báo Đường hàn huyên chốc lát, Khương Ly bèn xuất tiền mời bọn họ ăn một bữa cơm, nói là muốn cảm tạ Chu Vĩnh Tường.

Hoàng Vạn Quân mặc dù chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng không tiện từ chối, ba người đến một tòa tửu lâu ở trong thành uống rượu tâm sự.

Sau khi ăn xong, Khương Ly không ở lại lâu, mà dẫn theo Hoàng Vạn Quân trực tiếp rời thành, để Hoàng Vạn Quân đầu óc mơ hồ, không biết Khương Ly rốt cuộc có ý gì.

Chỉ có điều, Khương Ly lại biết, hắn dẫn theo Hoàng Vạn Quân đến Bố Hải Thành làm mọi chuyện, khẳng định sẽ có người báo cho Sở Tu Dương.

Sở Tu Dương nói thế nào cũng đã lăn lộn ở Tào Bang bốn năm năm, nhân mạch quan hệ khẳng định phải có một ít.

Khương Ly đoán không sai, chờ sau khi hắn và Hoàng Vạn Quân rời khỏi Bố Hải Thành, lập tức có một võ giả trung niên đem sự tình mà bọn họ làm ở trong thành viết xuống, dùng bồ câu đưa thư truyền tới Tam Hà Trấn.

Người này năm xưa cùng Sở Tu Dương giống nhau, đều xuất thân từ giang hồ đại đạo.

Chỉ có điều, Sở Tu Dương là bởi vì tránh né cường địch đành phải gia nhập Tào Bang, mà hắn lại bởi vì chuyện của Sở Tu Dương nhận được dẫn dắt, chủ động gia nhập Tào Bang, cho nên hai người tự nhiên cũng trở thành bạn tốt.

Thiên phú, thực lực của hắn thấp hơn Sở Tu Dương một chút, hiện tại vẫn chỉ dẫm chân ở thất phẩm hậu kỳ, chỉ có thể làm một tên đại đầu mục.

Tuy vậy, quan hệ của cả hai còn tính là không tệ, mỗi lần Sở Tu Dương đến Bố Hải Thành, hai người đều sẽ tụ họp một chút, vì thế việc lợi dụng chức quyền truyền các loại tin tức, hắn sẽ không cự tuyệt.

Đối với tình huống của Sở Tu Dương, hắn là biết đến. Người bằng hữu này của hắn có tính cách kiệt ngạo mà dã tâm cũng cực kỳ lớn. Tiền nhiệm đường chủ của Bạch Hổ Đương Trần Công Minh, có tu vi lục phẩm trung kỳ đều không thể trấn trụ hắn, thậm chí còn bị đối phương hố c·hết, chớ nói chi một người tuổi trẻ.

Lúc này, ở trong Bạch Hổ Đường đường khẩu, Sở Tu Dương cầm lấy tin tức từ Bố Hải Thành truyền tới, sắc mặt lập tức âm trầm, bèn cho gọi đám đại đầu lĩnh đến, đem tin tức ném tới trước mặt bọn họ, hừ lạnh nói: “Các ngươi nhìn xem đi, Hoàng Vạn Quân rõ ràng đã cùng Diệp Phàm kia đạt thành hiệp nghị”

Tất cả mọi người đều cau mày, lần này bọn họ đã không tiếp tục hoài nghi, ngay cả ba tên thủ hạ dưới trướng Hoàng Vạn Quân cũng lộ ra vẻ thất vọng, xoắn xuýt.

Bọn họ đi theo Hoàng Vạn Quân đã nhiều năm, cũng biết rõ, Hoàng Vạn Quân và Chu Vĩnh Tường là bạn cũ, năm xưa cùng nhau đi theo bang chủ chinh chiến Thanh Hà Quận.

Diệp Phàm phàm dẫn Hoàng Vạn Quân đi gặp Chu Vĩnh Tường, rất có thể là để nối lại tình xưa, cũng như tìm đường lui cho mình.

Hiện tại mấu chốt đó là, Hoàng Vạn Quân đến cùng đã đem những chuyện bọn hắn làm trước đây nói ra chưa.

Sở Tu Dương thần sắc lạnh lùng nói: “Không quản được nhiều như vậy, chuyện đó nếu lộ ra ngoài, chúng ta đều phải gặp xui xẻo!"

"Vậy theo ý đại nhân, chúng ta nên xử lý như thế nào?" Một gã đại đầu mục hỏi.

Sở Tu Dương không có trả lời hắn, mà nói: "Đừng quên, sổ sách đều bị chúng ta đốt sạch, những chuyện trước kia hoàn toàn không có chứng cứ"

Một người khác trầm ngâm nói nói: "Đúng là không có chứng cứ, nhưng Hoàng đại nhân không, Hoàng Vạn Quân chính là nhân chứng. Những đồ vật ghi trên sổ sách, hắn đều biết, đến thời điểm đó, một bút một bút thẩm tra đối chiếu, muốn điều tra ra cực kỳ dễ dàng”

Võ giả tinh thần lực cường đại, trí nhớ tự nhiên cũng là tốt hơn nhiều so với người bình thường, cứng rắn học thuộc một cuốn sổ sách căn bản không thành vấn đề.

Trên thực tế chính hắn cũng làm như vậy, vì để phòng ngừa bất trắc, trực tiếp đem toàn bộ sổ sách đọc thuộc lòng.

Sở Tu Dương ánh mắt lộ ra một vệt sát cơ nói: "Vật chứng bị chúng ta đốt đi, nhân chứng cũng bị chúng ta g·iết c·hết, như vậy chẳng phải đã không còn chứng cứ rồi?"

“Cái gì”

Tất cả mọi người nghe gã nói thế, đều giật mình cả kinh.

Ý tứ của Sở Tu Dương rất rõ ràng, chính là muốn g·iết Hoàng Vạn Quân!

Tào Bang có nội đấu, giữa cửu đại đường chủ tồn tại cạnh tranh, mà ở dưới mỗi đường khẩu cũng có cạnh tranh địa bàn, công lao, tài nguyên…

Nhưng lại nội đấu thế nào, cũng phải có hạn độ, tự tiện g·iết đồng liêu chính là điều tối kỵ ở Tào Bang.

Liền xem như một tên tiểu đầu mục phạm sai lầm, cũng phải bắt giữ lấy, đợi phân đường hoặc tổng bộ xử lý xong mới có thể xử trí, không thể tùy tiện g·iết chóc, chớ nói chi là g·iết người không lý do.

Sở Tu Dương ngẩng đầu lên, thần sắc âm lãnh nói: “Đây chính là biện pháp giải quyết tốt nhất. Tiền nhiệm đường chủ c·hết như thế nào, nội tình bên trong đó các ngươi chẳng lẽ còn không rõ? G·i·ế·t người mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, chúng ta đều là lão thủ, bố trí một cái hiện trường g·iết người hoàn mỹ vô khuyết rất khó sao?”

“Các ngươi nhát gan không dám làm, vậy giao cho lão tử tới làm là được, ta đã sớm nhìn Hoàng Vạn Quân lão tiểu tử kia không vừa mắt!"

Sau khi nói xong, Sở Tu Dương liền trực tiếp quay người rời đi, đám đại đầu mục liếc nhau, trong mắt cũng đều là lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Sở Tu Dương là phó đường chủ, hơn nữa tính cách ngang tàng độc đoán, bọn họ ngăn không được.

Ngày xưa Sở Tu Dương xuất thân từ giang hồ đại đạo, đạo tặc khác biệt với thần thâu, một loại là dựa vào kỹ thuật, một loại khác là dựa vào b·ạo l·ực.

Trên giang hồ thổ phỉ, chủ yếu là ăn c·ướp thương đội lui tới, mà loại độc hành đạo tặc như Sở Tu Dương thì chuyên tìm cơ hội g·iết người đoạt của, thậm chí nếu có cơ hội, chuyện diệt môn diệt tộc, gã cũng đã từng làm.

Về sau Sở Tu Dương đắc tội với đại nhân vật, lựa chọn gia nhập Tào Bang, hung tính ngược lại là thu liễm không ít, nhưng bây giờ xem ra, Sở Tu Dương hiện tại thực chất vẫn như cũ là Sở Tu Dương năm đó, điên cuồng mà tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn.

Bọn họ không khỏi lo lắng nhìn nhau, chỉ thấy tương lai tiền đồ bấp bênh.

Chương 59: G·i·ế·t Người Diệt Khẩu, Sở Tu Dương Điên Cuồng