Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 65: Kỳ Liên Sơn Mạch, Kim Hà Thập Tam Trại
Kỳ Liên Sơn Mạch là một dãy núi lớn kéo dài hơn ngàn dặm, chia thành mười ba nhánh núi lớn nhỏ khác nhau.
Toà sơn mạch này chính là chỗ giao giới giữa hai quận Thanh Hà và Kim Hà.
Thanh Hà quận nằm ở phía đông, Kim Hà quận nằm ở phía tây Kỳ Liên Sơn.
Nơi đây là vùng rừng sâu núi thẳm, dân dư thưa thớt, chướng khí độc đàm chỗ nào cũng có, là thiên đường cho bọn giặc c·ướp trú ngụ.
Ở trong Kỳ Liên Sơn Mạch có mười ba cái sơn trại thổ phỉ, mỗi sơn trại chiếm lĩnh một nhánh núi, tự xưng là Kim Hà Thập Tam Trại, chính là bang thổ phỉ khét tiếng nhất toàn bộ Thanh Châu.
Mười ba cái sơn trại này, cũng có mạnh có yếu, mạnh nhất Ngoã Long Trại, thủ hạ lên tới gần vạn người, Ngõa Long trại chủ Dương Kình Thiên càng là một vị tiếng tăm lẫy lừng nửa bước Tông sư.
Mà yếu nhất Dã Trư Trại thì chỉ có đâu đó khoảng hai ngàn thủ hạ, trại chủ Cừu Nhân Cửu mới đột phá lục phẩm được ba bốn năm.
Nhưng nếu đem toàn bộ mười ba trại cộng lại với nhau, thì nhân số quả thực vô cùng khủng bố.
Cho nên ở hai vùng Kim Hà và Thanh Hà, rất ít thế lực dám trêu chọc bọn Kim Hà Thập Tam Trại. Mà thương đội mỗi lần đi qua vùng núi này, đều phải giao nộp lộ phí, không dám chống đối.
Bên trên, bên trên Ngoã Long Trại, Tụ Nghĩa Đường. Mười một đường trại chủ đều hội tụ đông đủ, đang bàn luận rôm rã.
Sảnh đường uy nghi rộng lớn, phía trên chủ vị đặt ba cái ghế lớn, ngồi đấy hai nam một nữ, ba người nọ là trại chủ của ba cái sơn trại mạnh nhất Kỳ Liên Sơn Mạch, theo thứ tự là Ngõa Long Trại trại chủ Dương Kình Thiên, Hắc Hổ trại trại chủ Lý Trầm Chu, Độc Xà trại chủ Mục Tam Tương.
Dương Kình Thiên là một người đàn ông trung niên cao lớn, để râu quai nón, sắc mặt không giận tự uy. Y năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, sở hữu tu vi nửa bước tông sư, một tay Chu Huyết Sa Chưởng uy chấn giang hồ.
Hắc Hổ Trại Lý Trầm Chu, là một lão giả nhỏ thó mắt tam giác, tu vi ngũ phẩm trung kỳ, tu luyện một môn ấn pháp gọi là Lôi Đình Diệt Thế Ấn, lúc đỉnh cao từng lấy sức một người tru diệt ba vị ngũ phẩm sơ kỳ cao thủ, được thế nhân xưng là Lôi Đình Huyết Thủ.
Cuối cùng Mục Tam Nương, là một mỹ phụ tuổi tầm ba mươi, dáng người đẫy đà, diêm dúa lòa loẹt. Trong ba người tu vi của Mục Tam Nương thấp nhất, vừa đột phá ngũ phẩm khoảng hai năm. Nhưng ở trong Kim Hà Thập Tam Trại thì danh khí của ả là lớn nhất.
Mục Tam Nương tu luyện một môn công pháp tên là Xá Nữ Tâm Kinh, cần phải thường xuyên cùng nam tử giao hợp với có thể gia tăng tu vi. Cho nên trong toàn bộ mười hai trại trại chủ, hơn phân nửa đều cùng ả có một chân.
Bên dưới sảnh đường thì được sắp xếp thành hai hàng ghế dài, mỗi hàng đặt năm cái ghế gỗ lớn, có điều hiện tại ở phía trên hai hàng ghế, mỗi hàng trống ra một vị trí.
“Bản tọa vừa nhận được tin tức, Ngốc Ưng Trại chủ Đỗ Thiên Lý ba hôm trước bị người g·iết c·hết, đầu lâu còn đang treo ở trên cổng Bố Hải Thành, các vị hay tin này chưa?” Lúc này bên trên chủ vị, Dương Kình Thiên chợt lên tiếng, âm thanh trầm thấp nhưng lại rành mạch truyền vào tai mỗi người.
“Đỗ Thiên Lý c·hết rồi?” Đám trại chủ bên dưới nhao nhao bàn tán, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đỗ Thiên Lý không phải đang phối hợp với Sở Tu Dương không chế Bạch Hổ Đường ư, sao lại c·hết rồi, là kẻ nào g·iết hắn” Một tên trại chủ lớn tiếng hỏi.
Dương Kình Thiên đáp: “Nghe nói là Bạch Hổ Đường Hoàng Vạn Quân cùng với một tên phó đường chủ mới tên là Diệp Phàm. Còn nữa, Sở Tu Dương cũng c·hết rồi”
“Hoàng Vạn Quân, Diệp Phàm?” Đám người nghi hoặc nhìn nhau, Hoàng Vạn Quân bọn họ là biết đến, dù sao hai bên ma sát nhiều năm, từng không có ít lần đối đầu. Còn Diệp Phàm thì bọn họ chưa bao giờ nghe qua.
Lúc này, bên trên chủ vị, Mục Tam Nương nhoẻn miệng cười nói: “Theo th·iếp thân biết được, Diệp Phàm nghe nói là một vị công tử tuấn tú, bởi vì biểu hiện xuất chúng mà lọt vào mắt xanh của Tào Vũ Sinh, không lâu trước đó được cử tới làm phó đường chủ của Bạch Hổ Đường.”
Nhắc đến Diệp Phàm, khóe miệng Mục Tam nương nhẹ dương lên, ánh mắt ngập nước lóng lánh tinh quang, để đám trại chủ bên dưới nhao nhao lắc đầu. Con mụ này mỗi lần nghe đến thanh niên tuấn kiệt ở đâu là toàn thân khô nóng, nội khố đều ướt sũng,
Nghe nói Thanh Hà Quận có một tên thiếu niên mới leo lên Tiềm Long Bảng, Mục Tam Nương trằn trọc mấy đêm, liền quyết định tự mình đến Đúc Kiếm Sơn Trang, dự định bắt lấy tên thiếu niên kia về làm trai lơ.
Ai ngờ ngay cả sơn môn nhà người ta cũng không vào được, chỉ có thể hậm hực trở về.
Hiện tại nhìn dáng vẻ của ả, tự nhiên là đang thèm thuồng thân thể của tên thanh niên tên Diệp Phàm kia rồi.
“Khục” Ngồi ở chính giữa Dương Kình Thiên họ nhẹ một tiếng nói:
‘Hơn một tháng trước, Dã Trư Trại trong một đêm bị người ta đồ sạch, chuyện này các ngươi nghĩ là ai làm?”
“Có thể trong một đêm g·iết c·hết hơn hai ngàn võ giả, tất nhiên là cường giả tuyệt thế, hơn nữa cùng Kim Hà Thập Tam Trại chúng ta có thù, chỉ có thể là Tào Vũ Sinh nha” Lý Trầm Chu âm u nói.
Dương Đình Thiên gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của đối phương, lại nói:
“Dương Công đầu tháng này đã bắt đầu động binh, hiện tại đã có bốn quận thuần phục, tính ra chỉ còn Thanh Hà Quận cùng Tử Hà Quận là chưa quy phục mà thôi.”
“Tử Hà Quận bên kia, thái độ của Thanh Dương Kiếm Tông còn chưa rõ ràng cho lắm, tạm thời chưa vội động tới, vì vậy phía trên đã ra chỉ lệnh, nhanh chóng bắt lại Thanh Hà Quận”
“Thanh Hà Quận bốn cái thế lực lớn, phủ thái thú cùng Vũ Dương Tông là người của chúng ta. Văn Viện thì không cần phải bàn tới. Cho nên chỉ cần giải quyết xong Tào Bang là được”
“Hừ, Đặng Kinh đúng là một tên phế vật, rõ ràng tay cầm binh quyền, nhưng một tên thư sinh cũng không giải quyết xong” Lý Trầm Chu khinh thường nói.
Dương Đình Thiên lại lắc đầu bảo: “Trần Bình An chính là đệ tử đắc ý của Trương phu tử, tu vi sớm đã đạt tới tông sư cảnh đỉnh phong, Đặng thái thú bị hắn nhìn chằm chằm, tự nhiên không dám dị động”
Lý Trầm Chu lại nói: “Trần Bình An thì không nói, vậy Đúc Kiếm Sơn Trang thì sao? Vẻn vẹn một cái thất phẩm thế lực mà thôi, còn không phải dây dưa mãi chưa thu phục xong hay sao?”
Nghe Lý Trầm Chu nói vậy, Dương Đình Thiên đành ngậm miệng. Đặng Kinh là một quận thái thú, trong tay sở hữu tám ngàn giáp sĩ uy chấn thiên hạ, nhưng làm việc do do dự dự không quả quyết.
Nếu đổi lại là y, một cái thất phẩm thế lực còn dám ngang nhiên không tuân lệnh, y đã sớm xua binh đem nó diệt môn rồi.
“Mặc kệ họ Đặng đi, hắn muốn làm gì thì làm. Việc của chúng ta sắp tới, chính là tập trung phối hợp với phủ Thái Thú cùng Vũ Dương Tông, nhanh chóng chiếm lĩnh Bố Hải Khẩu."
“Hiểu rõ” Tất cả mọi người đều gật đầu.
Dương Đình Thiên xoay người nhìn sang mỹ phụ bên cạnh mình hỏi: “Lưu Huyền Đức bên đó thì sao?”
Mục Tam Nương mỉm cười lả lướt nói: “Phu quân năm hôm trước vừa gửi tin, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ đợi gió đông”
Nghe mỹ phụ nói thế, sắc mặt Dương Đình Thiên mọc đầy hắc tuyến. Mục Tam Nương này rõ ràng là cái thứ l·ẳng l·ơ, ai cũng có thể làm chồng.
Nhưng ở trong mắt Lưu Huyền Đức, ả lại là thánh nữ trong trắng nhất thiên hạ.
Đường đường một vị ngũ phẩm trung kỳ vũ tướng, lại vì để lấy lòng một con đàn bà lăng loàn mà tự nguyện làm nội ứng hơn mười năm.
Nghĩ đến thật đáng khinh mà cũng thật đáng thương.
Khẽ lắc đầu, y nhanh chóng thu hồi tâm tư, mà đưa mắt nhìn xuống đám trại chủ bên dưới hỏi:
"Bây giờ Dã Trư Trại bị diệt, còn Ngốc Ưng Trại, trại chủ Đỗ Thiên Lý vừa c·hết, giống như rắn mất đầu, cần có người thay thế"
"Chư vị nói xem, nên cử ai tới đảm đương chức trại chủ của hai cái trại này?"
Đám trại chủ đưa mắt nhìn nhau, từng người âm thầm tính toán.
Chợt Lý Trầm Chu khàn khàn lên tiếng: "Lão phu có tên đệ tử, vừa mới đột phá lục phẩm trung kỳ hơn một năm, Ngốc Ưng Trại liền giao cho hắn đi"
"Tốt" Dương Kình Thiên không quan trọng nói: "Còn Dã Trư Trại thì sao?"
Nhắc đến Dã Trư Trại, đám trại chủ thật lâu không ai lên tiếng. Ngốc Ưng Trại mặc dù đ·ã c·hết trại chủ, nhưng thủ hạ thì còn đó, chỉ cần cử người tới quản lý là được. Nhưng Dã Trư Trại nhân thủ đều c·hết sạch rồi, bọn họ còn tiếp nhận làm c·h·ó gì?