Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Việt Nhân Ca, Viện Quân Đến

Chương 72: Việt Nhân Ca, Viện Quân Đến


Sau khi trở về Bạch Hổ Đường, Khương Ly đóng của ba ngày, cũng trầm mặc ba ngày.

Ba ngày này, hắn chẳng phải ngồi không mà lặng lẽ luyện chế trận bàn.

Trận đánh ở Thiên Cẩu Sơn, khiến hắn nhớ ra uy lực của trận pháp trong chiến trận, đồng thời cũng nhìn thấy điểm yếu của đám bang chúng Tào Bang.

Bọn họ, nhìn như người đông thế mạnh nhưng thực chất lại là một đám ô hợp, khi đánh thuận lợi thì dũng mãnh vô cùng, nhưng một khi gặp phải trở ngại thì uy thế lập tức giảm sút.

Để bọn họ tham dự giang hồ tranh đấu còn được, nhưng nếu để bọn họ lên chiến trường, quả thật còn thiếu rất nhiều.

Vì vậy, để bổ sung khuyết điểm ấy, chỉ có thể dùng trận pháp.

Đương nhiên hắn không có khả năng đem bọn họ bồi dưỡng giống như Đông Ly Vệ, quá mức hao tổn tài nguyên và thời gian.

Mà hắn lựa chọn truyền thụ một loại nhân trận.

Trận này gọi là Thập Phương.

Mười người phối hợp với nhau, có một người chủ trận nắm giữ trận bàn, chín người còn lại là mắt trận. Trong lúc chiến đấu, chỉ cần di chuyển dựa theo trận vị đã định sẵn, liền có thể phát huy ra công kích mạnh mẽ.

Ngoài ra, bất kỳ thành viên nào trong trận bị trúng công kích, thì uy lực của của công kích kia sẽ được san đều cho chín người còn lại, trừ phi công kích ấy có uy lực quá mạnh, vượt qua hạn mức chịu đựng của tất cả mọi người, nếu không trận pháp sẽ không bị phá.

Những trận bàn đó là để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Lần này, hắn dẫn người đánh thẳng lên Kỳ Liên Sơn, tiêu diệt ba cái sơn trại, mặc dù chưa đến mức khiến cho Kim Hà Thập Tam Trại thương gân động cốt, nhưng cũng làm mặt mũi của bọn họ mất sạch.

Cho nên những ngày tiếp theo, Kim Hà Thập Tam Trại nhất định sẽ tổ chức phản công, hơn nữa trận chiến sắp tới, sẽ vô cùng kịch liệt.

Khương Ly lấy cớ bế quan, từ chối tiếp khách ba ngày.

Còn chuyện phân phối chiến lợi phẩm như thế nào, thì giao cho Lệ Phi Vũ phối hợp với đám Đường Tam, Lữ Tiểu Xuân xử lý.

Trong sân, hắn nằm ở trên ghế mây nằm phơi nắng, bên tai vang lên tiếng tiêu.

Mà Tạ Y Nhân thì ngồi ở trên mái hiên, tay cầm tiêu trúc dài chừng hai thước, nhẹ nhàng thổi.

Tiếng tiêu léo lắt, du dương, say đắm lòng người.

“Hôm nay ánh nắng tươi sáng, có mỹ nhân làm bạn, có tiếng tiêu lọt vào tai, nhân sinh, mấy người được như vậy?”

Khương Ly nhắm chặt hai mắt, khóe miệng vểnh lên, tự đắc nói.

Nụ cười này của hắn, không phải ngụy trang, mà là thật sự hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Hồi còn bé, sư phụ của hắn Lạc Trường Tử từng dặn dò, võ giả tu luyện, chém chém g·iết g·iết, tích tụ quá nhiều lệ khí, sát khí, thật không tốt, vì vậy, phải thường xuyên phơi nắng.

Chừng nửa khắc sau, tiếng tiêu im bặt, Tạ Y Nhân cúi đầu hỏi hắn:

“Diệp công tử còn muốn nghe nữa sao?”

“Lại thổi thêm một lần...” Khương Ly nhẹ nhàng đáp.

“Việt Nhân Ca?” Tạ Y Nhân nhíu mày, giai điệu của khúc tiêu ban nãy là do Khương Ly dạy cho nàng. Tựa hồ là một bài dân ca. Nhưng nàng thắc mắc là toàn bộ trung châu mười ba nước, từ trước đến nay, chưa từng có quốc gia nào tên là Việt cả.

Nhưng Khương Ly đã nói như thế, nàng đành thổi thêm một lần.

Tiếng tiêu du dương lại lần nữa vang lên, đi kèm với tiếng tiêu, từng hình ảnh của Việt quốc nhẹ nhàng hiển hiện trong tâm thức của Khương Ly.

Không biết, Đình Đình bây giờ có khỏe không…Bạch Hạc cùng lừa béo tu luyện tới cảnh giới gì rồi…

Hoàng lão ca còn sống chứ hay đã chôn thây nơi đất vàng? Thiên Hương Thôn thôn dân đã hồi hương chưa hay vẫn phiêu bạt bốn phương.

Tiểu sư đệ còn tốt sao... Lạc Thần Tông... hẳn là xuất hiện vài vị Chân Nhân rồi nhỉ?

Việt quốc quốc chủ đã đột phá Chân Vương chưa? Năm xưa hắn từng hứa hẹn hai mươi năm sau trở về tham dự kỳ chiến, thời hạn kia hình như cũng sắp đến.

Suy nghĩ vẩn vơ chốc lát, ánh mắt của Khương Ly nhẹ nhàng lướt qua dung nhan trầm tĩnh của Tạ Y Nhân, tiêu âm say lòng.

Hắn chợt phát hiện, ở cái góc độ này mà nhìn Tạ Y Nhân, thật là đẹp.

“Đẹp quá!” Hắn thật tâm tán thưởng một câu.

Tạ Y Nhân nghe thế, khuôn mặt đỏ lên, tiếng tiêu cũng bắt đầu trúc trắc, hiển nhiên là trong lòng đã loạn. Từ trước đến nay, nàng nhận được rất nhiều người tán thưởng, nịnh hót, nhưng những lời ấy lại giống như gió thoảng bên tai, nàng chưa bao giờ để ý.

Nhưng hôm nay, nghe được Khương Ly khen ngợi, nàng lại cảm thấy vui sướng hân hoan.

Cô gái trang điểm vì người mình thương, Tạ Y Nhân từ bé đến lớn chưa từng trang điểm, bởi vì dung nhan của nàng vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, nhưng sau khi gặp phải Khương Ly, tới rồi Bạch Hổ Đường, nàng lần đầu tiên tự mình trang điểm.

Tất cả những thứ này, lúc trước Khương Ly bởi vì chăm chú điêu khắc trận bàn, không có phát hiện.

Hôm nay, hắn mới thấy!

“Việt Nhân Ca này ta biết hát, nhờ cô nương tấu tiêu, Diệp mỗ hát cho ngươi một đoạn…”

Kim tịch hà tịch hề?

Khiên chu trung lưu,

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,

Tâm duyệt quân hề quân bất tri.

(Đêm nay là đêm nao

Thuyền lênh đênh giữa dòng

Hôm nay là hôm nao

Cùng thuyền với vương tử

Ngại ngùng không che giấu

Chàng không trách cứ chi

Tâm phiền mãi không dứt

Cũng vì tri vương tử

Núi có cây, cây lại có cành

Tâm hân hoan chàng, chàng có hay?”)

Bài hát này là một bài ca dao của Việt quốc, hồi còn nhỏ hắn thường được nghe, hôm nay thử hát một lần ngược lại cũng không tệ.

Tạ Y Nhân nhắm hai mắt, lẳng lặng nghe ca dao, đây là lần đầu tiên trong đời, nàng chăm chú nghe một người nam nhân hát, ừm, rất êm tai.

……..

Khương Ly trở về Bạch Hổ Đường ngày thứ tư, viện quân từ Bố Hải Thành rốt cuộc đã chạy tới.

Dẫn đầu viện quân chính là một trong hai vị phó bang chủ của Tào Bang, biệt danh Thôi Mệnh Phán Quan Lý Lập.

Tào Bang bên dưới bang chủ sở hữu hai vị phó bang chủ, đều là Tào Bang lão nhân, một vị phụ trách đối ngoại chinh chiến, một vị phụ trách đối nội.

Trong đó, Lưu Huyền Đức chuyên môn quản lý sự vụ trong bang, mà Thôi Mệnh Phán Quan Lý Lập thì phụ trách sự vụ bên ngoài.

Bốn cái đường Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, về danh nghĩ trực thuộc dưới trướng của Lý Lập.

Lần này Kim Hà Thập Tam Trại rục rịch muốn khai chiến, Lý Lập tự mình dẫn người tới cứu viện là điều hiển nhiên.

Lý Lập vừa đến, toàn bộ Bạch Hổ Đường tự nhiên cho hắn quản lý, không còn chuyện của Khương Ly.

Hắn không hổ là phó bang chủ nhiều năm, làm việc nhanh nhẹn mà dứt khoát, vừa đến Bạch Hổ Đường lập tức xử lý mọi chuyện đâu ra đấy.

Chỉ vẻn vẹn hai ngày thời gian, một tuyến phòng phủ ngăn cách giữa Bố Hải Khẩu và Kỳ Liên Sơn đã được thành lập.

……..

“Ngươi chính là Diệp Phàm” Trong phòng nghị sự, Lý Lập ngồi ở chủ vị, ánh mắt từ cao nhìn xuống Khương Ly, đạm bạc hỏi.

“Chính là Diệp mỗ” Khương Ly bất động thanh sắc đáp.

Xét về cấp bậc ở Tào Bang, Lý Lập cao hơn hắn hai cấp, tu vi cũng cao hơn một đại cảnh giới. Đổi lại là người khác đã sớm hạ thấp tư thế, tự xưng thuộc hạ. Nhưng Khương Ly không cần thiết làm vậy, vẻn vẹn một gã ngũ phẩm trung kỳ võ giả mà thôi, còn chưa xứng để hắn cúi đầu.

Gặp Khương Ly ngạo mạn như vậy, Lý Lập trong lòng hơi khó chịu, mở miệng nói, âm thanh nghe không ra hỉ nộ:

“Chính ngươi dẫn người chủ động tiến đánh Kim Hà Thập Tam Trại?”

“Đúng thế” Khương Ly hững hờ đáp.

“Làm rất tốt, lão phu gia nhập Tào Bang gần hai mươi năm, đúng là lần đầu tiên bắt gặp người tuổi trẻ có dũng khí và mưu lược như ngươi” Lý Lập mỉm cười tán thưởng nói, đồng thời ánh mắt khẽ quét qua người Khương Ly một lượt.

Một ánh mắt, hắn liền nhìn ra tu vi của Khương Ly, lục phẩm sơ kỳ.

“Có thể ở độ tuổi này đột phá trung tam phẩm, quả nhiên là thiên tài, chẳng trách bang chủ lại nhìn kẻ này với con mắt khác, thậm chí còn có ý định cất nhắc đối phương lên làm đường chủ Bạch Hổ Đường.”

Lý Lập âm thầm suy nghĩ, dự định thu hồi ánh mắt thì bỗng toàn thân run lên.

Bởi vì vừa nãy, hắn vô tình nhìn thẳng vào con ngươi của Khương Ly, cảm nhận được uy thế ẩn giấu bên trong con mắt đó. Để cho nội tâm hắn nhanh chóng báo động.

“Nguy hiểm, kẻ này lại có thể gây nguy hiểm cho ta?”

Lý Lập nghi hoặc không thôi, đồng thời thu hồi vẻ khinh thị ban đầu.

Chương 72: Việt Nhân Ca, Viện Quân Đến