Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 73: Đại Trượng Phu, Có Chuyện Nên Làm Có Chuyện Không Nên Làm

Chương 73: Đại Trượng Phu, Có Chuyện Nên Làm Có Chuyện Không Nên Làm


“Như các vị đều đã biết, Kim Hà Thập Tam Trại đang rục rịch chuẩn bị khai chiến với chúng ta. Mấy hôm trước Diệp đường chủ dẫn quân đánh lên Kỳ Liên Sơn, tiêu diệt ba cái sơn trại, mặc dù đã tiêu hao mất một phần lực lượng của bọn họ, nhưng cũng bởi vì thế đối phương sắp tới sẽ toàn lực ra tay, đại chiến cũng sẽ trở nên càng thêm thảm liệt”

Lý Lập khàn khàn nói, tất cả mọi người bao quát Khương Ly đều gật đầu.

“Lão phu đến Bạch Hổ Đường hai ngày, tốn sức kiến tạo một phòng tuyến ngăn cách Kỳ Liên Sơn. Chỉ là Kỳ Liên Sơn Mạch sơn lĩnh quá rộng lớn, cũng không chắc đối phương sẽ tiến công từ hướng nào. Chư vị có ý nghĩ gì sao?”

Hoàng Vạn Quân nói: “Từ Kim Hà quận đến Bố Hải Khẩu chỉ có một con đường độc đạo xuyên qua Kỳ Liên Sơn Mạch, Kim Hà Thập Tam Trại muốn tập kết đại quân tiến đánh chúng ta, nhất thiết phải đi qua con đường này. Cho nên tại hạ kiến nghị, chúng ta bố trí mai phục ở đây, ôm cây đợi thỏ”

Lý Lập nghe thế thì gật đầu rồi lại lắc đầu: "Con đường độc đạo kia, hai bên vách núi dựng đứng, quả đúng là vị trí thuận lợi để mai phục. Có điều, điểm ấy chúng ta biết, đối phương cũng rõ ràng. Nên đối phương rất có thể sẽ lựa chọn tránh đi, hoặc là tương kế tựu kế, hố chúng ta một trận"

"Vậy theo ý đại nhân, chúng ta phải làm thế nào?" Hoàng Vạn Quân hỏi.

Lý Lập vuốt râu dài, khẽ híp mắt nói:

"Phía tây Tam Hà Trấn khoảng chừng bốn mươi dặm, có một chỗ hạp cốc gọi là Âm Sát Cốc. Hạp cốc này bị ba nhánh núi bao vây chặt từ ba hướng. Gió mùa Đông Nam ấm áp bị ngăn cách, gió Tây Nam khô nóng lại không qua được. Dẫn đến hạp cốc quanh năm gió Bắc gào thét. Lại vì địa hình đặc thù, gió Bắc cũng chỉ ở trong góc của nó di chuyển. Bởi vậy, nơi đây quanh năm suốt tháng đều là gió lạnh hiu hiu. Ba bên vách núi rừng cây rậm rạp, chỉ có một lối ra vào duy nhất, chính là nơi tuyệt vời để mai phục"

"Lý đại nhân muốn lừa đại quân sơn tặc tiến vào Âm Sát Cốc tiến hành quyết chiến?" Khương Ly chợt lên tiếng.

"Đúng thế" Lý Lập đáp.

Hoàng Vạn Quân nhíu mày hỏi: "Kim Hà Thập Tam Trại cũng không phải đều là kẻ ngốc, sao có thể tuỳ tiện bị chúng ta lừa dối?"

Lý Lập cười cười bảo: "Muốn dẫn dắt đại quân sơn tặc vào bẫy, thì trước tiên chúng ta phải đánh một trận chính diện, hơn nữa còn phải đánh như thật, đánh cho thảm liệt..."

"Sau đó giả vờ không địch lại, đại quân tan tác bỏ chạy, mà q·uân đ·ội chủ lực thì hữu ý vô tình chạy vào trong Âm Sát Cốc"

Khương Ly tiếp lời, chỉ vài ba câu hắn lập tức đoán ra kế sách của Lý Lập.

"Hahaha Diệp đường chủ quả nhiên tuổi trẻ tài cao, lão phu đúng là đang có ý đó" Lý Lập cười ha hả bảo:

"Để hoàn thành kế hoạch ấy, ngoại trừ phải diễn như thật, không chút sơ hở nào ra, còn cần một yếu tố quan trọng không kém"

"Yếu tố gì?" Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lý Lập nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khương Ly nói: "Chính là Diệp đường chủ"

"Bốn hôm trước ngươi dẫn người xâm nhập Kỳ Liên Sơn, đồ ba cái sơn trại, g·iết mấy ngàn sơn tặc, đánh cho mặt mũi của Kim Hà Thập Tam Trại sưng vù. Hiện tại bọn họ hận nhất, cũng muốn g·iết c·hết nhất, chính là Diệp Phàm ngươi"

"Nên chỉ cần Diệp đường chủ tự mình dẫn quân xuất chiến, sau đó thua trận bỏ chạy, đối phương nhất định sẽ sôi nổi truy bắt…" Nói đến đây, Lý Lập chợt ngậm miệng không giải thích thêm. Nhưng mọi người ở đây đều là lão thủ, đều đã đoán ra mục đích của hắn. Lý Lập rõ ràng là muốn câu cá.

Mà Khương Ly thì thình lình chính là mồi câu.

"Diệp đường chủ thấy kế sách của lão phu thế nào?" Lý Lập tùy ý hỏi.

Khương Ly nhíu mày, lâm vào trầm tư, hồi lâu hắn mới hít sâu một hơi nói:

"Chuyện này Diệp mỗ có thể tiếp nhận nhưng có một điều kiện"

"Điều kiện gì?"

"Ta cần hai ngàn bang chúng, hơn nữa những bang chúng đó, Diệp mỗ muốn điều khiển như thế nào là việc của ta, không ai được phép nhúng tay vào" Khương Ly mặt không b·iểu t·ình nói.

Lý Lập nghe vậy, con ngươi co lại thành một cái khe, nhìn thật kỹ Khương Ly, tiếp theo không chút do dự gật đầu:

"Tốt, hai ngàn bang chúng Bạch Hổ Đường giao cho ngươi, mặc ngươi nhào nặn tùy ý, nhưng nhất thiết phải làm đúng kế sách đã đề ra"

"Tốt"

Khương Ly đáp..

…..

Nghị sự kết thúc, ngay chiều hôm đó, Lý Lập dẫn theo năm ngàn bang chúng lên đường tới Âm Sát Cốc bố trí mai phục.

Mà Khương Ly thì hạ lệnh triệu tập tất cả bang chúng của Bạch Hổ Đường.

Bên trong diễn võ trường, hai ngàn tên bang chúng đứng thành hàng, mỗi người thần sắc khác nhau.

Có người thì kích động đắc ý, có người thì chờ mong, có người lo lắng…

Còn có người thì ghen tị, tiếc nuối.

Ghen tị tiếc nuối tự nhiên là đám bang chúng trước đó không dám theo Khương Ly tiến đánh Kỳ Liên Sơn.

Mấy hôm trước, Khương Ly dẫn theo gần một ngàn bang chúng khởi hoàn trở về, mang theo vô số vật tư.

Nghe nói mỗi bang chúng tham dự đều nhận được phần thưởng hậu hĩnh, chỉ tính riêng bạc, mỗi người ít nhất cũng được chia một trăm lượng.

Bổng lộc hàng tháng của bang chúng thông thường ở Tào Bang là năm lượng, một trăm lượng bạc gần bằng bổng lộc hai năm rồi.

Chưa kể còn có đan dược, v·ũ k·hí, công pháp…

Tưởng thưởng hậu hĩnh như thế, ai mà không đỏ mắt.

Bọn họ chỉ hận chính mình quá nhát gan, hôm trước chỉ cần tùy tiện đi theo, chém g·iết vài tên sơn tặc thì đã kiếm được bồn đầy bát rồi.

Có điều bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.

Khương Ly nhìn đám bang chúng một lượt, lên tiếng hỏi:

"Sắp tới chúng ta phải đánh một trận lớn, các ngươi biết chứ?"

"Biết, thưa đại nhân" Hai ngàn bang chúng đồng loạt đáp.

Khương Ly gật đầu, trầm giọng: “Lý Lập phó bang chủ vừa hạ lệnh, để Diệp mỗ cùng các ngươi đánh tiên phong. Lần này chúng ta phải đối mặt không phải là một ngàn hai ngàn tên sơn tặc, mà là năm ngàn, bảy ngàn thậm chí hàng vạn sơn tặc. Các ngươi sợ sao?”

Đám bang chúng nghe Khương Ly nói thế, giống như bị dội một gáo nước lạnh, đưa mắt nhìn nhau, chưa biết đáp lời thế nào. Thì Khương Ly đã nói tiếp:

“Sợ hãi, rụt rè, cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Chỉ có điều, bất kể các ngươi sợ hãi như thế nào, thì trận chiến này vẫn phải đánh. Mấy năm qua, các ngươi nhận lương bổng, đều là lệ phí mà bá tánh của Bố Hải Khẩu đóng góp. Vì vậy, khi địch nhân đến, các ngươi cũng phải là những người đầu tiên đứng ra chống cự”

“Đại trượng phu, có chuyện nên làm có chuyện không nên làm. Bản đường chủ không ép các ngươi, trận chiến sắp tới ai dám đánh đứng sang bên phải, ai không dám đứng tại chỗ.”

“Người dám ra trận, từ nay về sau chính là đồng bạn vào sinh ra tử của Diệp Phàm ta. Người không dám ra trận, trục xuất Tào Bang, cả đời này không được phép chiêu mộ”

Khương Ly vừa dứt lời, lập tức có một nhóm bang chúng kiên định bước sang bên phải. Những người này đều từng cùng Khương Ly tiến đánh Kỳ Liên Sơn, được chứng kiến sự thần kỳ của hắn, cũng chứng kiến sức mạnh hủy thiên diệt địa của Đông Ly Vệ. Cho nên đối mặt với gấp mấy lần địch nhân, bọn họ trong lòng run sợ lại vẫn kiên định đi theo Khương Ly.

Đám bang chúng còn lại, từng người sắc mặt do dự rối rắm, rốt cuộc có chừng tám trăm người cắn răng bước sang bên phải.

Lúc này trên diễn võ trường, chỉ còn khoảng hai trăm người không muốn tham chiến. Khương Ly tùy ý nhìn bọn họ một mắt, thản nhiên nói:

“Các ngươi trở về thu dọn đồ đạc, từ nay không còn là người của Tào Bang”

“Rõ” Hai trăm người xấu hổ chắp tay, rồi vội vàng rời đi.

“Hừ, một đám thỏ đế, lão tử khinh thường làm bạn cùng các ngươi” Một tên bang chúng nhịn không được mỉa mai.

“Ta nhổ vào, họ Lăng trước đó còn khoác lác với ta, đợi lần sau Kim Hà Thập Tam Trại đánh tới, nhất định phải chém c·hết mười tên sơn tặc lập công, hiện tại địch nhân còn chưa đến, thì hắn đã sợ rồi”

“Yên lặng” Khương Ly lớn tiếng nói, toàn trường trở nên yên tĩnh, hơn một ngàn tám trăm đôi mắt đồng thời chăm chú nhìn hắn.

“Các ngươi đã lựa chọn xuất chiến, vậy chính là huynh đệ vào sinh ra tử của ta. Từ nay về sau, chỉ cần Diệp mỗ có ăn, thì các ngươi cũng không lo bị đói”

“Nguyện sống c·hết đi theo Diệp đại nhân” Đám bang chúng đồng thanh hô lớn.

Khương Ly gật đầu hài lòng bảo: "Các ngươi đã đồng ý giao tính mạng cho ta, Diệp mỗ tự nhiên sẽ không để các ngươi chịu c·hết vô ích. Trận chiến sắp tới, mặc dù khó đánh, nhưng chúng ta chưa hẳn không có phần thắng"

Nói đến đây, hắn chợt cao giọng hô: "Đông Ly Vệ ở đâu?"

Lập tức từ trong nội viện, năm mươi Đông Ly Vệ mặc theo hắc giáp xếp hàng đi ra, đồng thời quỳ một chân hướng về phía Khương Ly ôm quyền:

"Đông Ly Vệ có mặt"

Khương Ly nâng ngón trở, chỉ về phía năm mươi Đông Ly Vệ, quay đầu hỏi đám bang chúng: "Các ngươi từng chứng kiến thực lực của bọn họ, có cảm thụ gì?"

"Vô địch binh chủng"

"Bách chiến bách thắng thần quân"

Mọi người không tự chủ nghĩ đến mấy từ này.

Khương Ly nở nụ cười hỏi: "Vậy các ngươi có muốn mạnh như bọn họ không?"

"Chúng ta cũng được?" Hơn một ngàn tám trăm bang chúng đều hô hấp dồn dập, khó nén được kích động trong lòng.

Chương 73: Đại Trượng Phu, Có Chuyện Nên Làm Có Chuyện Không Nên Làm