Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 85: Nhân Đồ La Kiêu
“Ba vạn sáu” Sắc mặt của La Kiêu dần dần trở nên dữ tợn, lạnh lùng nhìn Triệu Tam Giáp một cái, trong lòng tràn đầy hỏa khí.
La Kiêu từng là tham tướng ở trong q·uân đ·ội, từng tu luyện qua Huyết Sát Công, hơn nữa là bản Địa giai trung phẩm Huyết Sát Công.
Huyết Sát Công là một môn công pháp mạnh mẽ, tương truyền do Đại Ngụy khai quốc hoàng đế Ngô Quyền sáng tạo ra. Bản đầy đủ của nó, được nắm giữ trong tay Ngô thị hoàng thấy, là Thiên giai thượng phẩm công pháp.
Mà Huyết Sát Công được truyền thụ ở trong q·uân đ·ội, chỉ là bản thiếu mà thôi, tối đa chỉ có sáu tầng.
Huyết Sát Công, ngoại trừ nội công tâm pháp ra còn có một loạt võ kỹ đi kèm bao gồm Chu Sa Huyết Chưởng, Hóa Huyết Trảo, Huyết Mang Kiếp Chỉ, Huyết Quang Mị Ảnh.
La Kiêu gia nhập quân đội hơn mười năm, lập qua vô số chiến công, được phong làm tham tướng, cho nên ngoại trừ năm tầng đầu Huyết Sát Công ra, gã còn học được hai môn võ kỹ khác là Hóa Huyết Trảo và Huyết Quang Mị Ảnh.
Ngoài ra, gã thông qua một số tin tức mà biết được, võ kỹ đi kèm với Huyết Sát Thần Công, ngoại trừ Chu Sa Huyết Chưởng, Hóa Huyết Trảo, Huyết Mang Kiếp Chỉ, Huyết Quang Mị Ảnh ra còn có một môn sát chiêu cuối cùng gọi là Huyết Sát Tam Hối.
Chỉ có điều môn Huyết Sát Tam Hối này đã thất truyền nhiều năm, không nghĩ lại xuất hiện ở trong đấu giá hội hôm nay. Võ kỹ thất truyền xuất hiện ở trước mắt, La Kiêu sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Nhưng phía đối diện, Triệu Tam Giáp khuôn mặt vẫn đạm bạc như cũ, ra một cái giá trên trời làm cho cả hội trường bất ngờ.
“Bốn vạn”
Dưới đài đấu giá, nhìn hai người đã tranh đoạt đến nóng cháy, nụ cười xinh đẹp của Tào Uyển Thanh càng thêm nồng đậm mấy lần.
Nàng không khỏi đưa đôi mắt nhìn lên một cái bao sương khác ở tầng thứ ba. Bắt gặp Khương Ly đang khí định thần nhàn xem cuộc vui, ánh mắt nhất thời lộ ra một tia phẫn nộ. Nhất là khi chứng kiến Khương Ly được hai vị mỹ tỳ một trái một phải hầu hạ, sự phẫn nộ ấy càng thêm tăng mạnh, chỉ là rất nhanh đã bị nàng thu hồi.
“Bốn vạn năm” Con mắt thoáng đỏ ngầu, sau khi trầm mặc trong chốc lát, La Kiêu quát lạnh.
"Ngươi thắng." Ngoài dự liệu của mọi người, sau khi Triệu Tam Giáp nghe thấy La Kiêu ra giá, lại mỉm cười, nhìn La Kiêu hài hước nói.
La Kiêu ban đầu có chút ngạc nhiên, sau một lúc, sắc mặt gã dần dần trở nên âm trầm, bởi vì gã biết được, mình bị lừa rồi …
"Triệu Tam Giáp, ngươi được lắm! Lão tử nhớ kỹ ngươi!" Oán hận trừng mắt nhìn Triệu Tam Giáp, La Kiêu ngẩng đầu nhìn Tào Uyển Thanh đang kinh ngạc, lại càng thêm tức giận, nhưng dù sao hắn cũng không phải một du côn trên đường, âm trầm nghiêm mặt, tận lực áp chế tức giận: "Tào tiểu thư, phải chăng nên kết thúc?"
Tào Uyển Thanh cũng không vì La Kiêu tức giận mà có biểu tình biến sắc nào, nàng bình thản cười cười, trong mắt có một mạt cười nhạo cùng hài hước, chiếc búa nhỏ trong ngọc thủ, tại ánh mắt gắt gao của La Kiêu, gõ xuống.
"Huyết Sát Tam Hối, do La tiên sinh đấu giá thành công!"
La Kiêu hừ lạnh một tiếng, phất áo ngồi xuống. Bốn vạn năm ngàn lượng bạc, đây là toàn bộ gia tài mà mấy năm nay gã tích s·ú·c được. Nhưng nghĩ đến mua được một môn sát chiêu thất truyền từ lâu, tức giận trong lòng cũng dần dần nguôi ngoai.
Nhưng gã lại không biết, ở hai cái bao sương khác, Triệu Tam Giáp và Phạm Tăng khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi khẽ thu hồi, tựa hồ đã đạt thành hiệp định.
Tiếp đó, Tào Uyển Thanh tiếp tục mang ra từng kiện từng kiện vật đấu gia rực rỡ muôn màu, đáng tiếc những vật này mặc dù quý giá, nhưng so với Long Văn Đao và Huyết Sát Tam Hối thì kém hơn rất nhiều. Ba vị ngũ phẩm cao thủ ở tầng ba không ai tiếp tục ra tay.
Ba vị cường giả không xuất thủ, nhưng một đám võ giả ở tầng hai và tầng một thì nhao nhao bỏ tiền đấu giá, vô cùng náo nhiệt.
Buổi đấu giá kéo dài từ sáng sớm, cho đến buổi chiều, Tào thị thương hội đã bán ra gần trăm loại vật phẩm, kiếm về bộn tiền.
Nhưng Khương Ly lại có chút nhàm chán.
Hắn sở dĩ chưa rời đi, là vì tò mò vật phẩm áp trục của buổi đấu giá hôm nay là thứ gì.
Ở trong hội trường, có nhiều người cũng có chung suy nghĩ với Khương Ly.
Một buổi đấu giá thông thường, nhất định sẽ có một vật phẩm áp trục, cũng là bảo vật trân quý nhất.
Hôm nay, Tào thị thương hội ngay cả tứ phẩm danh binh, Địa giai trung phẩm võ kỹ cũng lấy ra bán, hơn nữa hai thứ đó còn không phải là vật phẩm áp trục, có thể thấy, vật phẩm cuối cùng nhất định cực kỳ quý giá.
" Tiếp theo, sẽ là tiêu điểm của buổi đấu giá hôm nay!!" Dưới đài, Tào Uyển Thanh vung ngọc thủ lên, ngọn đèn trên đài ảm đạm xuống, có chút dừng lại, rồi từ trên đĩa bạc cầm lên một lọ ngọc màu trắng nói.
“Vật phẩm áp trục hôm nay, là một viên ngũ phẩm cấp thấp đan dược: Phá Tướng Đan”
“Công dụng của nó là gì, chư vị ở đây hẳn là đều rõ ràng”
“Phá Tướng Đan” Lập tức toàn bộ hội trường liên tục vang lên từng hít vào hơi khí lạnh. Nhất là đám võ giả ở tầng hai, mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm lọ ngọc trong tay Tào Uyển Thanh, hơi thở dồn dập.
Phá Tướng Đan, tên như ý nghĩa, nó có tác dụng trợ giúp lục chuyển hậu kỳ đại vũ sư đột phá Vũ Tướng cảnh. Nghe nói, một viên Phá Tướng Đan có thể giúp võ giả gia tăng ba thành cơ hội đột phá thành công.
Trung tam phẩm võ giả, mỗi lần đột phá đại cảnh giới, thường sẽ có tỷ lệ thất bại rất cao. Võ giả bình thường, chỉ có năm thành nắm chắc. Năm thành còn lại hoặc là nhờ thiên tài địa bảo, cơ duyên hoặc là phó mặc ý trời.
Nhưng Phá Tướng Đan lại trực tiếp gia tăng thêm ba thành xác xuất đột phá. Đối với lục phẩm võ giả mà nói, nhất là những võ giả kẹt ở lục phẩm hậu kỳ nhiều năm, chính là vật nhất định phải được.
Lập tức, một đám lục phẩm đại vũ sư đã chờ đợi không nổi, thúc giục: “Tào tiểu thư, mau ra giá đi”
Tào Uyển Thanh mỉm cười, nâng lọ ngọc lên cao nói:
“Phá Tướng Đan này, Tào thị thương hội chúng ta không dự định bán bằng bạc, mà yêu cầu chư vị dùng linh ngọc để trao đổi”
“Một viên ngũ phẩm cấp thấp Phá Tướng Đan, giá khởi điểm một trăm linh ngọc”
“Linh ngọc?” Đám võ giả đưa mắt nhìn nhau, hầu hết võ giả cấp thấp ở trong hội trường đều không biết đến linh ngọc là gì. Chỉ có số ít cao thủ hoặc là gia chủ thế gia mới biết đến vật này.
Linh ngọc là một loại kỳ thạch ẩn chứa lượng lớn nguyên khí, dùng nó tu luyện có thể làm ít công to.
Ngặt nổi thứ đó chỉ xuất hiện ở những nơi nguyên khí dày đặc, như động thiên phúc địa…mà những nơi như vậy thường thường đều sẽ bị các thế lực lớn chiếm giữ.
Hàng năm, số lượng linh ngọc tuồn vào trong giang hồ cực kỳ ít ỏi, hơn nữa rất nhanh sẽ bị tranh đoạt sạch sẽ.
Linh ngọc quý giá thư thế, bọn họ đều sẽ cất giữ cẩn thận, sao có thể tùy tiên mang theo bên người, cho nên nhất thời một đám võ giả hai mặt nhìn nhau, thần sắc khó xử.
Khương Ly ngồi ở trong bao sương nhàn nhã uống trà, đôi mắt nhìn về phía lọ gốm trong tay Tào Uyển Thanh, ánh mắt lấp lóe.
“Tào Vũ Sinh đúng là chịu chi, vì thu thập linh ngọc để bố trí hộ thành đại trận mà ngay cả Phá Tướng Đan cũng sẵn sàng lấy ra”
Nhìn thấy đã trôi qua hồi lâu vẫn chưa có ai ra giá, trong đôi mắt đẹp của Tào Uyển Thanh lộ ra một tia thất vọng.
Đúng lúc này, trên bao sương tầng thứ ba, La Kiêu lần nữa đứng dậy nói:
“Một trăm mai linh ngọc”
Lập tức, hơn ngàn đôi mắt đổ dồn về phía gã, vị La Nhân Đồ này thật là bạo tay, khi sáng vừa bỏ ra bốn vạn năm ngàn lượng bạc để mua Địa giai vũ kỹ, giờ lại dùng linh ngọc để mua Phá Tướng Đan.
Hơn nữa, thằng cha này rõ ràng là ngũ phẩm cao thủ, hắn mua Phá Tướng Đan để làm cái gì cơ chứ?
Nhất thời tâm tư của đám võ giả ở trong hội trường bắt đầu lay chuyển.
“La tiên sinh ra giá một trăm mai linh ngọc, còn vị tiền bối nào ra giá cao hơn nữa không ạ?” Tào Uyển Thanh cao giọng hỏi.
Chỉ là đợi hơn hai mươi hơi thở, lại không có ai tiếp tục ra giá, nàng đành giơ lên búa gỗ gõ một cái nói:
“Chúc mừng La tiên sinh mua được Phá Tướng Đan. Buổi đấu giá hôm nay xin dừng ở đây, chư vị có thể rời đi”
Tào Uyển Thanh nói xong, đèn trong hội trường đồng loạt sáng lên, đám võ giả tụm năm tụm ba nhao nhao ra về.
Tầng thứ ba, sau khi giao nộp bạc cùng linh ngọc, La Kiêu cầm theo công pháp quyển trục và đan dược hướng về phía bắc thành chạy vội.
Mà phía sau lưng gã, bất thình lình xuất hiện một đám võ giả, trong đó dẫn đầu không ai khác chính là hoàng y lão giả Triệu Tam Giáp, Qủy Thủ Đao Phạm Tăng cùng với năm tên lục phẩm đại vũ sư.
Đám người này tựa hồ đã hẹn từ trước, đồng loạt theo hướng La Kiêu rời đi mà đuổi theo.
“Thú vị” Khương Ly chứng kiến tình cảnh ấy, nhếch miệng cười khẽ, nói với Lục Liễu cùng Hồng Miên:
“Các ngươi về Cư Hương Lâu trước, bản công tử có chút việc cần làm”
“Công tử nhớ cẩn thận”