Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 87: Hóa Ra Chỉ Là Tán Tu
Khương Ly âm thầm bám theo bọn họ tới đây, vốn dĩ là định tìm cơ hội giở trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp ở đằng sau. Nhưng hiện tại, La Kiêu bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như thế, để hắn bắt đầu thay đổi chủ ý.
Đối với bản thân La Kiêu nảy sinh một tia hứng thú.
Lúc này, bên dưới chiến trường, bốn gã lục phẩm hậu kỳ sớm đã mất đi sức chiến đấu. Còn có thể trụ lại, chỉ có Triệu Tam Giáp và Phạm Tăng.
Triệu Tam Giáp là võ lâm danh túc, mặc dù tuổi đã già, nhưng khí huyết trên người vẫn vô cùng sung mãn. Lại thêm lão ta thường ngày ưa thích nghiên cứu đủ loại võ học trên đời, nên mỗi chiêu thức đánh ra đều vô cùng tinh diệu.
Ở bên khác, Phạm Tăng tựa hồ bị nhận phải thua thiệt ban nãy, nội tâm phẫn nộ, đao pháp càng thêm hiểm độc.
Mà La Kiêu thi triển ra tuyệt kỹ, giống như không kéo dài được quá lâu, ban đầu cực kỳ hung mãnh, nhưng càng về sau động tác càng chậm rãi, lực lượng cũng yếu đi.
“Cơ hội” Triệu Tam Giáp là giang hồ lão thủ, lập tức phát hiện ra điều ấy, thân thể đột ngột chấn động, nội khí ầm tuôn ra, hóa thành vô số luồng lôi điện lóa mắt, hướng về phía La Kiêu mà bổ xuống.
Lôi Âm Kiếm Pháp - Tật Điện Phong Lôi
La Kiêu không dám khinh thường, lập tức nâng đoản mâu lên đâm tới.
Chỉ là vừa đối mặt với một chiêu Tật Điện Phong Lôi của Triệu Tam Giáp, hồn phách của gã dường như bị chấn nát.
Há mồm phun ra huyết dịch.
Thân hình đồ sộ bị xung kích bay ra đằng sau mấy trượng, quỳ một gối xuống đất, nằm trong màn mưa, đoản mâu hung hăng đâm vào trên mặt đất lát đá xanh, phát ra âm thanh cắt chém chói tai.
La Kiêu lung lay thân thể, lần nữa đứng thẳng lên, đưa tay lau hỗn hợp huyết dịch và nước mưa ở trên mặt. Ngưng trọng nhìn về phía Triệu Tam Giáp.
“Lôi Âm Kiếm Pháp”
“Đúng vậy, chính là Lôi Âm Kiếm Pháp” Triệu Tam Giáp vuốt râu tự đắc nói.
Hơn một trăm năm trước, ở Xích Hà Quận có một vị cao nhân tên là Tứ Tuyệt Cư Sĩ, Người này đam mê võ học, ngộ tính hơn người, luyện thành bốn môn tuyệt kỹ là Đao, Thương, Kiếm, Trảo.
Về sau, lại tập hợp sở trường của trăm nhà mà sáng tạo ra một môn Thiên giai công pháp tên là Hiên Viên Tam Cang Thần Công.
Mà bốn môn tuyệt kỹ đi kèm với Hiên Viên Tam Cang Thần Công theo thứ tự là Vô Cực Trảo, Lôi Âm Kiếm Pháp, Toàn Thiên Đao Pháp và Xung Phong Thất Thương.
Lúc về già, Tứ Tuyệt Cư Sĩ thu nhận bốn người đệ tử, tùy vào sở trường của mỗi người mà truyền thụ võ học. Những người này sau đó cũng đột phá tông sư, được xưng Xích Hà Tứ Đại Tông Sư.
Không ngờ Triệu Tam Giáp, lại học được một trong bốn môn tuyệt kỹ ấy. La Kiêu không cần suy nghĩ cũng đoán được, cái thằng này nhất định đã dùng âm mưu hèn hạ nào đó, mới đem Lôi Âm Kiếm Pháp chiếm đoạt tới tay.
Chỉ là bây giờ suy nghĩ chuyện đó cũng vô dụng.
“Nhân lúc bệnh mà đòi mạng!” Phạm Tăng cười gằn, bỗng nhiên toàn lực bổ ra một đao.
Đao cương xoay tròn, bắn tung tóe ra nước mưa, phảng phất ở giữa không trung hình thành một cái đầu rồng.
Phốc Phốc
Đao cương giống như cối xay thịt, cắn g·iết hướng về phía La Kiêu.
Mà La Kiêu vốn đã nỏ mạnh hết đà, căn bản không có khả năng ngăn lại một chiêu này của đối phương.
Bỗng nhiên
Cả Triệu Tam Giáp lẫn Phạm Tăng đều nhướng mày.
Ngay thời điểm đao cương hóa thành cối xay thịt muốn cắn g·iết La Kiêu, thì một thanh đoản kiếm trong suốt từ trong nước mưa mà đâm ra, mang theo tiếng kiếm ngân xé rách màn đêm.
Bành
Nháy mắt, đao cương bị một kiếm đánh tan, hóa thành từng luồng đao khí sắc lẹm tản mát ra xung quanh.
Bên người La Kiêu không biết từ khi nào xuất hiện một gã thiếu niên mặc áo trắng, một tay chống đỡ cây dù đen, một tay nắm đoản kiếm trong suốt.
“Dám ở trong Bố Hải Thành công khai g·iết người đoạt bảo”
“Chậc chậc chậc”
“Chư vị tựa hồ không đem quy củ của Tào Bang để vào trong mắt rồi.”
Thiếu niên bình thản nhìn lướt Triệu Tam Giáp và Phạm Tăng một chút, nhếch miệng mỉa mai.
“Các hạ là ai?” Khương Ly vừa nãy có thể dùng một chiêu đánh nát đao cương của Phạm Tăng, hiển nhiên thực lực không kém. Cho nên hai người bọn họ chưa vội vàng động thủ.
“Bạch Hổ Đường đường chủ Diệp Phàm”
“Thì ra là Diệp đường chủ!” Triệu Tam Giáp ôm lấy trường kiếm, liếc xéo Khương Ly một chút, khóe miệng cong lên.
Lời nói của lão hết sức khách khí, nhưng dần dần âm thanh đó trở nên lạnh lùng, ngạo nghễ:
“Nếu là bang chủ nhà các ngươi Tào Vũ Sinh tới đây, lão phu còn có thể bán cho hắn một chút mặt mũi”
“Còn ngươi…lại cả gan nhúng tay vào chuyện tốt của lão phu, ngại mình sống quá lâu rồi?”
Triệu Tam Giáp từng đến Bố Hải Thành tham dự đấu giá hội nhiều lần, nên đối với Tào Bang cũng hơi biết rõ. Đường chủ của một đường, thông thường là do lục phẩm đại vũ sư đảm nhận.
Một tên lục phẩm đại vũ sư, dù cho thực lực mạnh mẽ hơn người, cũng không đủ tư cách để quản chuyện của lão.
“A” Khương Ly nhếch miệng nở nụ cười.
Nước mưa theo ô giấy dầu chảy xuôi rơi xuống, làm cho nụ cười trên mặt hắn tràn đầy mông lung.
“Cũng thế, Diệp mỗ chẳng qua là một tên lục phẩm đại vũ sư, tự nhiên không có tư cách nhúng tay vào chuyện này”
Lời của Khương Ly để cho Triệu Tam Giáp nhíu nhíu lông mày.
Nếu đối phương đã biết điều như thế, lão cũng không định đuổi tận g·iết tuyệt, vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán với Tào Bang.
“Nếu Diệp đường chủ đã tự mình hiểu lấy như vậy, thế thì lui ra đi” Triệu Tam Giáp từ tốn nói.
Có điều, Phạm Tăng ở bên kia thì không nghĩ thế, bọn họ dám ở trong Bố Hải Thành g·iết người đoạt bảo, đây là đã phạm vào đại kỵ của Tào Bang. Nếu chẳng ai biết thì thôi, hiện tại bị người phát hiện, tự nhiên không thể thả hổ về rừng.
“Triệu lão, nếu không chúng ta g·iết luôn cái thằng này, rồi lập tức rời khỏi Bố Hải Thành” Phạm Tăng đề nghị.
Triệu Tam Giáp nghe thế, ánh mắt lóe lên, tâm tư lay động.
Sau lưng Khương Ly, La Kiêu run run rẩy rẩy đứng thẳng lên.
Khóe miệng của gã chảy xuống máu rươi ròng ròng, khuôn mặt bị nước mưa cọ rửa, có chút tái nhợt:
“Cảm tạ Diệp đường chủ xuất thủ cứu giúp”
“Có điều, việc này là ân oán cá nhân của La mỗ, lẫn vào trong đó, đối với Diệp đường chủ cũng không có chỗ tốt gì”
Nói xong, gã run rẩy, từ bên trong ngực lấy ra một quyển trục cùng một hộp ngọc, nhét vào tay Khương Ly cười khằng khặc nói:
“Diệp đường chủ đi trước đi, La mỗ thay ngươi đoạn hậu, La Kiêu ta cả đời ân oán phân minh, hai thứ này liền xem như cảm tạ một kiếm vừa rồi của ngươi”
Nghe La Kiêu nói thế, ánh mắt của Khương Ly lộ ra một tia ngoài ý muốn, thở dài nói:
“Thế gian đồn đãi. La tiên sinh chính là Nhân Đồ, g·iết người như ngóe, việc ác bất tận, hiện tại xem ra ngài cũng có mấy phần chí tình chí nghĩa”
“Diệp mỗ xưa nay vẫn luôn ưa thích lo chuyện bao đồng, hôm nay chứng kiến một người chí tình chí nghĩa bị ép vào đường cùng. Ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ”
Nói xong, ánh mắt của Khương Ly nhìn về phía hai người Triệu Tam Giáp và Phạm Tăng.
“Suýt chút nữa đã quên, hai vị tiền bối đến từ thế lực nào?”
“Ừm!” Triệu Tam Giáp ánh mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm Khương Ly đáp:
“Lão phu là tán tu ở Xích Hà Quận, Phạm huynh cũng thế”
Triệu Tam Giáp vừa dứt câu, Khương Ly tựa hồ phát hiện được một chuyện gì đó buồn cười, lạnh lùng nói:
“Mụ nội nó, nhìn các ngươi dạng c·h·ó hình người, Diệp mỗ còn tưởng rằng xuất thân từ thế lực lớn đâu?”
“Ai ngờ chỉ là tán tu…thứ đồ gì, lại dám công khai gây sự ở trong địa bàn của Tào Bang”
Ầy, bầu không khí nhất thời an tĩnh.
La Kiêu ngạc nhiên nhìn về phía Khương Ly, có chút khó tin.
Người tuổi trẻ này tu vi chỉ vẻn vẹn lục phẩm sơ kỳ, lại bởi vì hai người kia là tán tu mà dám hô ta gọi nhỏ. Chán sống rồi sao?