Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 90: Ngũ Thải Kỳ Thạch, Khương Ly Chấn Kinh
“Ồ” Lưu Huyền Đức nghe vậy, trên khuôn mặt lần đầu tiên lộ ra một tia rung động, khẽ cảm thán:
“Tào Vũ Sinh tùy tiện tìm một tên tiểu bối lên làm đường chủ, không ngờ lại là nhân vật lợi hại như vậy”
Lại hỏi:
“Tình hình của Lục đại gia tộc bên kia thế nào?”
“Bẩm đại nhân, lục đại gia tộc có năm nhà đã đồng ý với điều kiện của chúng ta, tùy thời có thể hành động. Chỉ còn mỗi Lý gia là chưa liên hệ” Gã bang chúng đáp.
“Lý gia thì khỏi cần liên hệ. Chỗ dựa của bọn họ ngoại trừ Tĩnh Châu Lý gia ra thì chính là Thám Báo Đường Vương Tiễn, mạo muội tiếp xúc, nói không chừng sẽ đánh rắn động cỏ, hại nhiều hơn lợi”
“Thuộc hạ hiểu rõ”
……
Tào Bang nội đường, Khương Ly cùng Tào Vũ Sinh chậm rãi đi dạo.
“Vật tư linh ngọc, ta đã chuẩn bị xong xuôi, không biết Khương tiểu hữu dự định khi nào mới có thể bắt đầu bố trận?” Tào Vũ Sinh hạ giọng hỏi.
Tào Bang cùng Đúc Kiếm Sơn Trang đạt thành hợp tác, Tào Vũ Sinh cũng biết rõ, vị trận pháp sư bí ẩn của Đúc Kiếm Sơn Trang không ai khác chính là Khương Ly. Ban đầu y cũng rất giật mình, nhưng nghĩ tới sở tác sở vi của Khương Ly thời gian qua, thì lập tức thay đổi suy nghĩ.
Hiện tại, đối mặt với Khương Ly, Tào Vũ Sinh đã sớm chẳng còn xem hắn là tiểu bối, mà đối đãi như người ngang hàng.
Trận pháp sư ở Vũ giới cực kỳ hiếm gặp, nhất là cao cấp trận pháp sư, vì thế đừng nói là Tào Vũ Sinh, coi như tông sư cường giả, thậm chí là Vũ Vương, nếu biết được thân phận của Khương Ly cũng phải khách khí ba phần.
“Chuyện này tạm thời chưa được. Ban nãy, Khương mỗ cùng người giao chiến, tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, cho nên lấy cường độ tinh thần lực của ta hiện tại, khó lòng bố trí được đại trận hộ thành?”
“Tinh thần lực khô cạn rồi?” Tào Vũ Sinh nhíu mày.
“Đúng thế!” Khương Ly chậm rãi giải thích: “Muốn khởi động trận pháp cần đem thiên địa đại thế kết hợp với trận văn, trận nhãn, hòa làm một thể. Quá trình này cần vận dụng tinh thần lực. Trận pháp cấp bậc càng cao, phạm vi bao phủ càng lớn, thì yêu cầu càng nhiều tinh thần lực”
Tào Vũ Sinh khẽ hỏi: “Muốn hồi phục hoàn toàn tinh thần lực thì cần thời gian bao lâu?”
Khương Ly lặng lẽ cân nhắc chốc lát mới đáp: “Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng”
“Nhanh nhất là nửa tháng sao?” Tào Vũ Sinh nhíu mày. Hiện tại Bố Hải Thành là nơi phong vân tụ hội, các thế lực xung quanh đang rục rịch muốn động. Cho nên trận pháp bố trí sớm ngày nào, thì y càng thêm nắm chắc ngày đó.
Có điều, Tào Vũ Sinh đối với tinh thần lực cũng không rõ cho lắm, nên chỉ có thể gấp gáp hỏi.
"Có cách nào nhanh chóng hồi phục tinh thần lực sao?”
Khương Ly đáp: “Tinh thần lực tiêu hao, thông thường sẽ chậm rãi khôi phục. Nhưng thiên hạ rộng lớn, tự nhiên sẽ có một ít bảo vật giúp ôn dưỡng tinh thần lực. Chỉ là tại hạ tạm thời chưa từng gặp qua vật nào như thế”
Tào Vũ Sinh vuốt râu, tựa hồ liên tưởng tới điều gì nói: “Mấy năm trước, từng có người đem một viên kỳ thạch tới Bố Hải Thành để đấu giá, kỳ thạch có năm màu, lung linh huyền ảo. Võ giả, coi như là ngũ phẩm Vũ Tướng như ta chỉ cần đi tới gần viên kỳ thạch kia trong vòng một trượng đều sẽ có cảm giác tâm thần xao động, choáng mắt ù tai”
“Tào mỗ không biết công hiệu của nó, bèn cất giấu ở trong bảo khố. Hiện tại nghĩ tới, nó rất có thể là bảo vật giúp ôn dưỡng tinh thần lực trong lời của Khương tiểu hữu”
“Kỳ thạch năm màu?” Khương Ly nổi lên vẻ hứng thú. Vũ giới mặc dù mới bắt đầu khôi phục nguyên khí mấy trăm năm, nhưng trong thiên hạ nhất định ẩn chứa bảo vật bất phàm.
Thế là Tào Vũ Sinh dẫn Khương Ly đi thẳng một mạch tới khố phòng.
Tào Bang không hổ là bá chủ của Bố Hải Khẩu hơn hai mươi năm, bên trong khố phòng bảo vật nhiều vô số kể, đủ loại thiên tài địa bảo, đan dược vũ khí, để Khương Ly nhìn hoa hết cả mắt.
Nếu không phải Tào Vũ Sinh đi ở bên cạnh, hắn đã sớm đem bảo vật ở nơi đây hốt gọn một mẻ.
Tào Vũ Sinh dẫn theo Khương Ly đi một mạch tới cuối cùng của bảo khố. Phía xa, bên trên giá đỡ đặt một hòn đá màu đen, lớn bằng đầu người, xung quanh hòn đá năm màu tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến động lòng người.
Ừm! Khương Ly giật mình, ánh mắt sáng rực, bước chân bất giác tăng tốc.
Đi tới cuối khố phòng, Khương Ly mới dừng lại nhìn chằm chằm viên đá trước mặt. Kỳ thạch nằm lẳng lặng ở đó, xung quanh nó có một tường khói bao trùm lấy bên ngoài chừng nửa xích.
Nhìn thì giống khói nhưng thực chất thì không phải, ngược lại nó còn đem đến cảm giác xao động khó tả cho Khương Ly, thần hồn của hắn như chênh vênh bất ổn lạ thường.
Khương Ly thử nghiệm dùng thần niệm chạm vào “tường khói” tiếp đó hắn giật mình sững sờ tại chỗ. Bởi vì vẻn vẹn chạm vào “tường khói” một xíu, thì vốn khô cạn thần niệm, ngay lập tức hồi phục trở về phân nửa.
“Cái gì” Khương Ly giật mình, khẽ hít vào một hơi thật sâu.
Đây là bảo vật, tuyệt đối là bảo vật. Quả thật là bảo vật giúp gia tăng tinh thần lực.
Tào Vũ Sinh đứng ở bên cạnh, nhìn thấy biểu cảm của hắn, cho rằng Khương Ly phát hiện ra điều gì đó, vội hỏi:
“Tiểu hữu biết lai lịch của vật này?”
Khương Ly lắc đầu, mà dùng thần niệm tỉ mĩ quan sát kỳ thạch. Chỉ thấy toàn bộ hòn đá được bao trùm bởi một lớp minh văn cổ lão dày chi chít. Minh văn này không giống như trận văn hay phù văn mà Khương Ly từng gặp. Nó càng giống với…..Đạo Nguyên!
Hơn nữa Đạo Nguyên này, còn liên quan đến thần hồn chi đạo.
Nhưng điều khiến hắn thắc mắc khó giải, đó chính là Vũ giới chỉ là một cái tiểu thiên thế giới, làm sao lại tồn tại Đạo Nguyên cơ chứ?
Võ đạo ý cảnh, từ ban đầu là chân ý, chân ý viên mãn lột xác thành đạo ý, đạo ý viên mãn hoá thành Chưởng Vị.
Chưởng Vị đạo ý, đã cực kỳ tiếp cận với đại đạo bản nguyên, có thể chấp chưởng một phần đại đạo, cho nên một đại đạo ở trong một thế giới, cùng một thời đại chỉ có một người có thể chấp chưởng.
Mà phía trên chưởng vị chính là Đạo Nguyên, thứ này đã thuộc về cấp độ của bước thứ ba, Thánh Nhân.
Đạo Nguyên tức là bản nguyên của đại đạo, chính là cấp độ cao nhất của võ ý.
Có thể đem ý cảnh lột xác đến cấp độ Đạo Nguyên, thông thường đều là Thánh nhân. Thánh Nhân phía dưới, nắm giữ Đạo Nguyên ai không phải hạng người thiên tư kinh thiên động địa.
Be bé Vũ Giới, lại xuất hiện kỳ thạch ẩn chứa Hồn Đạo Đạo Nguyên, Khương Ly không khỏi liên tưởng tới một thứ.
Lục Nguyên Châu
Hắn vội ngẩng đầu hỏi ngược lại Tào Vũ SInh: “Tào bang chủ, tên võ giả bán kỳ thạch kia có nói qua hắn tìm được vật này từ nơi nào không?”
Tào Vũ Sinh ngẫm nghĩ đôi chút rồi bảo: “Tào mỗ cũng không nhớ rõ, tựa hồ là lấy được từ trong Mai Cốt Địa”
“Mai Cốt Địa Vũ Di Sơn”
“Đúng vậy!”
Khương Ly gật gù, nội tâm của hắn đã có mấy phần nắm chắc. Viên kỳ thạch này rất có thể là thời gian dài tiếp xúc với một trong sáu viên Nguyên Châu, bị đạo nguyên chi lực ở trên trong Nguyên Châu cảm nhiễm, thời gian trôi qua, không ngừng hấp thu thiên địa nguyên khí mà hoá thành hình thái hiện tại.
Như vậy, theo suy đoán của hắn thì mỗi viên Nguyên Châu đều ẩn chứa một loại Đạo Nguyên khác biệt. Chẳng trách thứ này có thể thay đổi nguyên khí của toàn bộ Vũ giới, cũng đánh vỡ thế giới hạn chế, giúp võ giả đột phá Thiên Nhân.
Bảo vật ẩn chứa Đạo Nguyên chi lực, đặt ở Tứ Hoang cũng là vật có thể thấy không thể cầu, ngay cả Đế Quân, thậm chí Chuẩn Thánh cũng mơ ước.
Mà nội tâm Khương Ly cũng loé lên một tia tham lam.
Lục Nguyên Châu, hắn nhất định phải chiếm tới tay.
Gạt bỏ suy tư trong lòng, Khương Ly thu hồi tâm thần, nói với Tào Vũ SInh: “Thứ này quả thật có khả năng ôn dưỡng tinh thần lực, là thứ tại hạ đang cần. Ta có thể dùng thứ này xem như thù lao bố trận được chứ?”
Tào Vũ Sinh lưỡng lự chốc lát, liền gật đầu đồng ý. Y cũng không phải trận pháp sư, không cần ôn dưỡng tinh thần lực, cho nên viên kỳ thạch này đối với y chẳng có tác dụng gì. Dùng một viên đá, đổi lấy một cái đại trận hộ thành, đã rất lãi rồi.