Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 94: Ngươi Thật Sư Muốn Biết Tên Của Ta
Từng ánh mắt bất thiện quét tới, nhưng Khương Ly không thèm để ý, thản nhiên nhìn Tào Uyển Thanh một chút, hỏi:
“Tào tiểu thư có gì muốn chỉ giáo?” Trong lúc nói, ánh mắt chẳng cố kỵ quét qua cái mông tròn trĩnh của nàng, để Tào Uyển Thanh khẽ rùng mình, âm thầm mắng lưu manh.
Hành động này của hắn, cũng bị đám công tử ngồi trong vườn hoa nhìn thấy, từng người đều cắn răng nghiến lợi giận dữ.
Khóe miệng Khương Ly nhếch lên, quay đầu hỏi bọn họ: “Chư vị tựa hồ có ý kiến với ta?”
“Bản công tử đúng là có ý kiến với ngươi đấy” Trong đám công tử, một tên thanh niên mặc áo trắng, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ nho nhã đứng dậy lớn tiếng.
“Ồ, ý kiến như thế nào?”
“Nhà ngươi tự ý xông vào hoa viên q·uấy n·hiễu nhã ý của chúng ta, lại vô lễ với Tào tiểu thư. Còn không mau tạ lỗi với Tào tiểu thư cùng chư vị huynh đài ở đây” Người nọ cao giọng nói.
“A” Khương Ly cười nhẹ, nhìn về phía thanh niên nọ như đang nhìn một thằng ngu vậy.
Mà đang ngồi ở trong lương đình Tào Uyển Thanh và nha hoàn Chỉ Hạc thì lộ ra sắc mặt cổ quái. Nhưng cả hai đều không hề lên tiếng, hứng thú nhìn cuộc vui.
Khương Ly nhẹ nhàng hỏi: “Vì huynh đài này xuất thân từ đâu?”
Thanh niên mặc áo trắng chắp tay sau lưng khoan thai nói: “Tại hạ Doãn Chí Kính, đệ tử Doãn gia”
“Doãn gia?” Khương Ly nhíu nhíu lông mày, hồi tưởng lại. Doãn gia tựa hồ là một trong sáu thế gia lớn nhất Bố Hải Thành, hơn nữa thực lực xếp ở đằng trước. Ông tổ nhà họ Doãn nghe đâu là một vị lục phẩm hậu kỳ cao thủ.
Doãn gia nếu đặt ở Thanh Hà Quận đã xem như không tệ, nhưng trong mắt Khương Ly thì đáng là gì cơ chứ.
“Doãn Chí Kính đúng không? trước khi rời nhà, cha mẹ của ngươi chưa từng dặn dò, phải biết phân biệt người nào nên trêu chọc, người nào thì không ư?”
Doãn Chí Kính nghe thế, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, gã cười khinh miệt nâng ngón tay trỏ chỉ về phía Khương Ly tự tin nói:
“Ở Bố Hải Thành này, có nhiều người ta không thể trêu chọc, nhưng trong đó nhất định không có người”
Doãn Chí Kính nói xong, liền chắp tay, tràn đầy khí phách nói với Tào Uyển Thanh:
“Mời Tào tiểu thư cho phép Doãn mỗ giáo huấn tên ngông cuồng này một chút”
Tào Uyển Thanh không đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn gã một chút, trong đáy mắt tràn ngập dị sắc. Biểu hiện của nàng, để cho Doãn Chí Kính âm thầm kích động.
Mà những người khác thì đấm ngực thở dài, thầm hô đáng tiếc.
Nếu mình ra mặt giáo huấn tên cuồng đồ trước mặt một thoáng, nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Tào tiểu thư. Đáng tiếc chuyện tốt như vậy lại bị Doãn Chí Kính dành được trước.
Doãn Chí Kính nội tâm đắc ý, nghiêm mặt quát:
“Tiểu tử, mau mau quỳ xuống xin lỗi Tào tiểu thư, nếu không đừng trách Doãn mỗ độc ác”
“Ừm” Ánh mắt của Khương Ly chợt phát lạnh, tiếp theo thân hình khẽ động, nháy mắt đã đứng ở bên cạnh Doãn Chí Kính. Bàn tay thon dài vươn ra bóp lấy cổ gã, nâng lên cao, âm trầm hỏi:
“Muốn ta quỳ xuống?”
“Ngươi…ngươi…mau thả ta ra” Tình huống quá bất ngờ, Doãn Chí Kính chẳng kịp làm gì, tay chân không ngừng lung lay giãy dụa. Đáng tiếc, bàn tay của Khương Ly giống như gọng kìm bằng sắt, dù gã giãy dụa thế nào cũng khó lòng thoát ra được.
“Kiếp sau nên an phận một chút!” Khương Ly đạm bạc nói, cổ tay xoay nhẹ một cái, lập tức đem cổ của đối phương bẻ gãy.
Bịch
Thi thể mềm oặt của Doãn Chí Kính bị hắn tùy tiện ném trên mặt đất.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, thì Doãn Chí Kính đ·ã c·hết bất đắc kỳ tử rồi.
“Doãn huynh c·hết rồi”
“Doãn lão đệ…”
Vài ba hơi thở trôi qua, đám người mới định thần lại, lập tức nháo nhào lên, sợ hãi nhìn về phía Khương Ly. Người thanh niên trước mặt nhìn như ôn văn nhã nhĩ lại một lời không hợp liền g·iết người. Phong cách hành sự chẳng khác gì ma đạo nhân sĩ.
Hơn nữa, người mà hắn vừa g·iết chính là đại thiếu gia của Doãn thị. Trong Bố Hải Thành, ngoại trừ Tào Bang ra thì thế lực mạnh nhất chính là lục đại gia tộc.
Người nọ dám ở Bố Hải Thành công khai g·iết c·hết đệ tử của lục đại gia tộc, đúng là điên rồi!
Khương Ly đảo mắt đánh giá đám công tử một chút hỏi: “Chư vị còn ai muốn giáo huấn ta sao?”
“Ầy” Đám công tử nào dám nhìn trực diện ánh mắt của hắn, mỗi người không tự chủ lùi về sau mấy bước. Tên thanh niên trước mặt thực lực phi phàm, bát phẩm hậu kỳ Doãn Chí Kính bị hắn tiện tay bóp c·hết, đám người bọn mình còn nóng đầu xông lên, thì khác nào tự tìm đường c·hết.
Nhất thời, bầu không khí ở trong vườn hoa trở nên vô cùng xấu hổ.
Đúng lúc hai bên giằng co thì chợt vang lên giọng nói thanh thúy của Tào Uyển Thanh: “Vị công tử này tới tư viên của tiểu nữ, là muốn nghe đàn, ngắm hoa sao?”
Tào Uyển Thanh lên tiếng, cũng giải vây giúp đám công tử còn lại.
Khương Ly quay đầu, cười tủm tỉm nói với Tào Uyển Thanh: “Tại hạ không phải tới đây nghe đàn, ngăm hao, ta chỉ là đi nhầm đường mà thôi”
“Ồ, công tử muốn đi nơi nào? Không bằng để tiểu nữ tự mình dẫn ngươi đi. Tổng bộ của Tào Bang tương đối rộng lớn, công tử đi một mình rất dễ bị lạc."
“Như vậy có tiện không, Tào tiểu thư là cành vàng lá ngọc, lại dẫn đường cho tại hạ tựa hồ có chút hạ thấp mình”
Khương Ly đáp lời, chẳng rõ trong hồ lô của cô gái này chứa cái gì.
“Không gì đáng ngại…Chỉ Hạc, tiễn khách!”
Nàng nhàn nhạt phân phó một tiếng với tỳ nữ, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn đám công tử thanh tuấn kia một cái.
Đám công tử tới nghe đàn ngắm hoa hôm nay đều là con em thế gia, đã theo đuổi Tào Uyển Thanh từ lâu nhưng lại bị nàng lấy thái độ gần như không nhìn khu trục, hiển nhiên họ cực kỳ bất mãn.
Mà họ thấy đường đường Tào gia tiểu thư, lại hạ mình dẫn đường cho một nam tử, làm chuyện của tỳ nữ, những tên công tử thanh tuấn này tất nhiên hết sức ghen tỵ.
Hắn dựa vào cái gì?
Khương Ly dựa vào chút thực lực, công nhiên g·iết c·hết Doãn công tử, không những không chọc giận Tào tiểu thư, ngược lại lọt vào mắt xanh của nàng rồi. Lý nào lại thế?
“Vị bằng hữu này, có dám lưu lại tên họ hay không?”
Bên trong đám công tử, một người gia cảnh cường thế nhất lẫm nhiên nói.
“Ngươi thật sự muốn biết tên của ta?” Khương Ly cười như không phải cười nhìn đối phương.
Người sau sắc mặt kịch biến, trong khoảnh khắc vừa rồi, gã có cảm giác, chính mình tựa hồ vừa trải qua Qủy Môn Quan vậy. Lập tức, nội tâm lộp bộp, chẳng dám hồi đáp.
“Kẻ này không thể trêu chọc” Trong đầu gã bỗng dưng vang vọng một câu như thế.
Nhìn bộ dáng của gã, Khương Ly cũng lười tính toán. Nhưng vậy cũng tốt, đỡ hắn phải động thủ g·iết một đám tiểu miêu tiểu cẩu, chọc cho phiền lòng.
Tào Uyển Thanh khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nàng nhưng là biết thân phận thật sự của Khương Ly. Thiếu chủ Đúc Kiếm Sơn Trang, Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín. Nhân vật như thế, coi như cha nàng cũng phải lấy lễ tiếp đón, không phải một đám công tử thế gia có thể so sánh đấy.
Tào Uyển Thanh là người thông minh, mặc dù năm lần bảy lượt bị Khương Ly khi dễ, nàng cũng muốn ăn miếng trả miếng một hồi, nhưng tất nhiên sẽ không cùng Khương Ly là địch. Hơn nữa, hắn nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên đối với Khương Ly, Tào Uyển Thanh vừa hận đến nghiến răng, lại tương đối cảm kích.
“Tiểu thư không dẫn đường cho ta sao?”
“A, ta quên mất, không biết công tử muốn đi nơi nào?”
“Tại hạ có chút việc muốn gặp Tào bang chủ, mời cô nương dẫn ta đi thẳng tới nơi đó”
“Gia phụ tựa hồ đang đánh cờ với Chu thúc thúc ở Hoàng Hạc Lâu, mời công tử đi theo ta”
Hậu hoa viên quanh co khúc khỉu, Tào Uyển Thanh đi trước, Khương Ly chậm rãi đi theo.
Dọc theo đường gặp tỳ nữ, thị vệ, phàm là thấy Tào Uyển Thanh, lập tức cung kính hành lễ.
Đương nhiên, không có người nào dám hỏi đến Khương Ly.
Tào Uyển Thanh nói không nhiều, thỉnh thoảng nàng mới nói, đều là hoa điểu trùng ngư.
Đối với những thứ ấy, kiến thức của Khương Ly có thể xưng là uyên bác, thỉnh thoảng một câu, để cho thiếu nữ hai mắt tỏa sáng.
“Công tử, thật là nhã sĩ…”
“Nhã sĩ sao..?”
Khương Ly bật cười, hắn là nhã sĩ cái c·h·ó gì chứ, là tên hung đồ g·iết người như ngóe còn được.
Đồng thời, Khương Ly trầm ngâm, suy tư, chỗ kỳ dị trên người của Tào Uyển Thanh.
Thế gian đồn đãi, Tào đại tiểu thư thể cốt yếu ớt, không thể tu luyện võ công. Dù cho Tào Vũ Sinh đã tìm kiếm đủ loại thần đan diệu dược, vẫn như cũ không thể chữa khỏi.
Nhưng Khương Ly từng dùng thần niệm điều tra qua thân thể của nàng một lần, nên có chỗ suy đoán.
Bệnh của Tào Uyển Thanh thực chất chính là tiên thiên tuyệt mạch.
Tuyệt mạch là một bệnh n·an y· do bẩm sinh kinh mạch cơ thể bị tắc mà tạo thành, loại bệnh n·an y· này có phân nặng nhẹ, có tam, lục, cửu ba loại. Nữ thuần âm, cơ thể người thập nhị chính kinh là âm mạch. Theo đó mà xưng tam âm tuyệt mạch, lục âm tuyệt mạch cùng cửu âm tuyệt mạch.
Nam thì ngược lại, cơ thể người thập nhị chính kinh gọi là dương mạch, tức tam dương tuyệt mạch, lục dương tuyệt mạch cùng cửu dương tuyệt mạch.
Khi bình thướng, tam âm tuyệt mạch sẽ phát bệnh ở độ tuổi hai mươi bảy, lục âm tuyệt mạch thì bệnh phát ở tuổi mười tám, còn cửu âm tuyệt mạch thì khi chín tuổi đã phát bệnh, nếu không thể giải quyết dứt điểm, tất nhiên một mệnh ô hô.
Hiện tại Tào Uyển Thanh đã mười sáu tuổi, vẫn còn nhảy nhót tung tăng, nên theo suy đoán của Khương Ly, nàng hẳn là lục âm tuyệt mạch hoặc là tam âm tuyệt mạch. Đương nhiên, muốn biết là loại tuyệt mạch nào, thì cần phải kiểm tra kỹ càng, nhưng có thể kết luận, thiếu nữ trước mắt, sống không lâu.