Nghịch Trần
Unknown
Chương 96: Nguy Cơ Chưa Từng Có, Sư Tử Vồ Thỏ
Trò chuyện chừng ba canh giờ, Khương Ly lặng lẽ rời đi, trên đường trở về khách sạn, sắc mặt hắn âm trầm như nước, không ngừng suy tư phương pháp phá giải thế cục sắp tới.
Vừa mời về đến Cư Hương Lâu, thì Tào Bang tổng bộ đã ban bố mệnh lệnh, toàn thành lần nữa giới nghiêm, đồng thời chuẩn bị c·hiến t·ranh.
Mệnh lệnh này vừa được truyền xuống, lập tức tất cả mọi người đều ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mà cao tầng của Tào Bang lại chưa hề giải thích, mà liên tục điều động bang chúng cùng hộ thành binh sĩ nghiêm ngặt tiến hành phòng ngự.
Một ít thế gia vọng tộc tin tức linh thông, lập tức ngửi được mùi nguy hiểm, biết được sắp sửa xảy ra chuyện lớn.
Ngày kế tiếp, tin tức từ bốn phương tám hướng liên tiếp truyền vào Bố Hải Thành.
Phía bắc, thái thú Đặng Kinh điều động tám ngàn giáp vệ tiến nhập Bố Hải Khẩu, vẻn vẹn dùng nửa canh giờ, đã đem Huyền Vũ Đường đánh cho tan tác. Đường chủ Huyền Vũ Đường Đào Tông Vượng dẫn theo tàn quân cuống cuồng bỏ chạy.
Mà tám ngàn giáp vệ sau khi đánh tan Huyền Vũ Đường, cũng không dừng chân mà lập tức khởi hành, thẳng hướng về phía Bố Hải Thành.
Tin tức tám ngàn giáp vệ của phủ Thái Thú xuất thế, đồng thời tiến đánh Bố Hải Khẩu, nháy mắt truyền khắp Thanh Hà Quận.
Toàn bộ Thanh Hà Quận, bất kể là dân chúng bình thường hay võ lâm nhân sĩ đều tùy theo mà chấn động.
Thời gian trước,tiền nhiệm giáo chủ của Thiên Ma Giáo Giang Thượng tiến nhập Thượng Kinh á·m s·át quốc sư, dẫn tới mười hai đường sứ quân nhân cơ hội khởi binh tạo phản, toàn bộ Đại Ngụy bước vào thời kỳ loạn lạc.
Mặc dù như thế, Thanh Hà Quận còn là tương đối an bình.
Nhưng hôm nay, phủ Thái Thú điều binh tiến đánh Bố Hải Thành, chẳng khác nào phát ra một tín hiệu. Thanh Hà Quận sắp sửa bước vào thời kỳ chiến loạn.
Ngày hôm sau, lần nữa xuất hiện thêm một tin tức chấn động không kém.
Vũ Dương Tông công khai tuyên chiến với Tào Bang.
Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, nhưng vừa tuyên chiến xong, tông chủ Vũ Dương Tông Triệu Vô Cực, lập tức tự mình suất lĩnh mười tên trưởng lão, bốn trăm đệ tử tinh nhuệ, tiến nhập Bố Hải Khẩu cùng Chu Tước Đường giao phong.
Vũ Dương Tông và Tào Bang từ trước đến nay luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, nhưng Vũ Dương Tông bỗng nhiên chủ động khai chiến, để cho thế nhân ào ào suy đoán.
Đến ngày thứ ba, chiếm lĩnh Kỳ Liên Sơn Kim Hà Thập Tam Trại đồng dạng tuyên bố tuyên chiến với Tào Bang.
Đám sơn tặc mượn cớ Bạch Hổ Đường vô duyên vô cớ tiến nhập Kỳ Liên Sơn mà điều động hết thảy sơn tặc đồng thời hạ sơn, nhân số gần hai vạn người, trong đó gần một vạn là võ giả nhập phẩm, thanh thế vô cùng hùng vĩ.
Hơn nữa, Kỳ Liên Sơn sơn tặc hoành hành ngang ngược, đi tới đâu c·ướp b·óc g·iết người tới đó.
Mặc dù Bạch Hổ Đường phản ứng rất nhanh, lập tức cử người chạy đến từng thôn trấn đốc thúc dân chúng di chuyển, tránh né khỏi đường t·ấn c·ông của sơn tặc. Có điều, bởi vì thời gian gấp gáp, một số thôn trấn không kịp dọn đi, liền gặp phải tai ương.
Tin tức ấy vừa truyền tới, dân chúng trong thành lập tức thần hồn nát thần tính.
Bọn họ nhất thời đều có chung một suy nghĩ, Tào Bang xong rồi.
Nếu một thế lực khai chiến với Tào Bang, thì còn có cửa thắng, hiện tại bị nhiều thế lực như thế vây công, một cái Tào Bang làm sao có khả năng chống đỡ hết được.
Một số người bắt đầu thu dọn đồ đạc, muốn chạy khỏi Bố Hải Thành, tránh né c·hiến t·ranh. Những người muốn rời đi, Tào Bang không hề ngăn cản, nhưng nếu rời đi, sản nghiệp hay nhà cửa trong thành sẽ bị tịch thu. Dù vậy, có không ít người kéo nhau rời thành. Bọn họ đa phần là nhân sĩ giang hồ, hoặc là thương nhân, hoặc dân vãng lai.
Còn lại phần lớn dân chúng, gia tộc đều thâm căn cố đế ở Bố Hải Thành, sản nghiệp hay đất đai của bọn họ đều đặt ở trong thành. Nếu lựa chọn tay trắng rời đi, bọn họ có chút không nỡ.
Hơn nữa, bọn họ chợt nhớ đến một chuyện, Bố Hải Thành tựa hồ vừa bố trí xong hộ thành đại trận, nghe nói lục phẩm cao thủ cũng không thể phá hủy mảy may. Sở hữu trận pháp hộ thành mạnh mẽ như thế, nói không chừng Tào Bang có thể thủ vững thì sao.
Lại thêm, những thế lực ngoài kia muốn tiến đánh Bố Hải Thành, coi như Tào Bang thua rồi, bọn họ cũng không đến mức đem dân chúng tàn sát sạch sẽ chứ?
Cùng lắm thì đổi một người cai trị mà thôi.
Tào Bang thống trị Bố Hải Khẩu hai mươi năm, luôn làm tròn bổn phận, rất ít khi hà h·iếp dân chúng, thịt cá bá tánh, nhận được sự kính trọng của mọi người. Nhưng nếu Tào Bang thua rồi, vậy để người khác tới thay thế Tào Bang thống trị Bố Hải Khẩu, cũng không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.
Cho nên nghe tin kẻ địch đánh tới, dân chúng trong thành ban đầu kinh sợ, run rẩy, về sau thì bình thản hơn nhiều.
Ngược lại với dân chúng trong thành, Tào Bang tổng bộ mấy ngày hôm nay đã lâm vào cháy bỏng.
Mỗi ngày đều có tin tình báo truyền tới.
Buổi trưa ngày thứ hai, có một đạo nhân mã chừng ba trăm người chạy tới trước thành quan đạo.
Đạo nhân mã này mỗi người đều mang theo thương thế, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Ba trăm nhân mã này là tàn quân của Huyền Vũ Đường.
Buổi tối cùng ngày, lại có thêm một đạo nhân mã hơn ngàn người từ phía tây mà tới, toán nhân mã này chính là một ngàn hai trăm Đông Ly Vệ, do Lệ Phi Vũ cùng Hoàng Vạn Quân dẫn đầu. Thiên Nữ Tạ Y Nhân thình lình cũng có mặt bên trong toán nhân mã.
Đại quân của phủ thái thú khoảng cách Bố Hải Thành càng ngày càng gần.
Một trăm dặm
Tám mươi dặm
Năm mươi dặm
Càng ngày càng gần.
Mà tình báo ở phía bên Kim Hà Thập Tam Trại cũng liên tục không ngừng truyền đến.
Gần hai vạn đại quân sơn tặc cũng càng ngày càng gần.
Di chuyển chậm nhất ngược lại là nhân mã của Vũ Dương Tông, mặc dù đã c·hiếm đ·óng được Chu Tước Đường, lại chậm chạp chưa dẫn người tới Bố Hải Thành hội quân.
Phía tây tổng bộ của Tào Bang, một chỗ biệt viện rộng rãi, Khương Ly cùng đám Hoàng Vạn Quân tụ tập một chỗ, sôi nổi bàn luận.
“Thiếu chủ, lần này bốn phương thế lực đồng thời vây công Bố Hải Thành, đối phương người đông thế mạnh, chúng ta liệu có phần thắng hay không?” Lệ Phi Vũ hạ giọng hỏi.
Khương Ly đáp: “Có bao nhiêu phần thắng, cứ đánh một trận rồi sẽ biết. Trận chiến sắp tới, xem như khảo nghiệm cho Đông Ly Vệ các ngươi”
Nếu thắng, Tào Bang vẫn như cũ nắm giữ Bố Hải Thành, hắn có thể mượn cơ hội này mà bắt đầu khởi sự.
Nếu thua, Tào Bang nguy cơ sớm tối, hắn chỉ có thể trốn trở về Đúc Kiếm Sơn Trang tiếp tục tích trữ lực lượng đồng thời tìm ra phương án khác.
………
Những ngày tiếp đó, toàn bộ Thanh Hà Quận phảng phất trở nên an tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Bố Hải Thành.
Phía bắc Bố Hải Thành, tám ngàn giáp vệ càng ngày càng gần, khoảng cách cửa thành quan đạo chỉ còn chừng mười dặm.
Sau đó là từng âm thanh kinh thiên động địa vang lên.
Bên trên cổng thành, tất cả thủ thành binh sĩ đều mơ hồ thấy được.
Tám ngàn binh sĩ mặc áo giáp màu bạc, tay cầm mạch đao đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Đã xuất hiện ở cuối chân trời.
Thái thú Đặng Kinh một người một ngựa, đứng ở trên đỉnh núi, cúi đầu nhìn xuống Bố Hải Thành, sắc mặt bình thản không lộ ra mảy may chút cảm xúc.
….
Phía tây Bố Hải Thành, khói bụi bốc lên thật cao, một đoàn nhân mã lấy kỵ binh dẫn đầu cũng nhanh chóng áp sát.
Đoàn nhân mã này không mặc trọng giáp, mà chỉ mặc giáp da, tay cầm đủ loại v·ũ k·hí khác nhau, mỗi người mặt mày hung ác, khí thế ngang ngược.
Chính là đại quân của Kim Hà Thập Tam Trại.
Cùng lúc đó
Ngân Giang bến tầu
Sau một loạt tiếng sấm đinh tai nhức óc, trên bến tàu lập tức truyền tới từng tiếng chuông dồn dập.
“Có hạm đội, có hạm đội”
Sau đó, đám bang chúng ở trên tháp quan sát kinh hãi nhìn thấy.
Một chấm đen, hai chấm đen, ba chấm đen....
Một hạm đội khổng lồ từ cửa biển hướng về phía bên tàu mà đến.
Điểm đen càng ngày càng nhiều, đã vượt qua mười chiếc chiến hạm men theo đường sông mà tiếp cận.
Bên trên mỗi chiếc chiến hạm đều tung bay lấy một lá cờ lớn, mặt trước thêu lấy một chữ Dương.
“Dương thị hạm đội!”
Tọa trấn Ngân Giang bến tàu Lý Lập sắc mặt đại biến.
Trận chiến này, không chỉ phủ Thái Thú, Vũ Dương Tông, Kim Hà Thập Tam Trại, mà Dương sứ quân cũng cắt cử hạm đội chủ lực của mình tới tham chiến.
Mẹ nó, Tào Bang có tài cán gì mà để cho Dương Minh Công làm ra thủ bút lớn như vậy
Hắn chỉ cảm thấy, Tào Bang sắp tới gặp phải nguy cơ chưa từng có.