Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 100: Lại Dùng Niệm Cấm, Ngũ Đại Thế Gia Vào Tròng
Hơn một trăm tộc nhân cùng gần hai trăm hộ vệ của Doãn gia, ngoại trừ những người bởi vì phản kháng mà bị đ·ánh c·hết ra, toàn bộ bị áp giải ra giữa sân.
Doãn gia lão tổ Doãn Trường Khanh cũng có mặt.
Doãn Trường Khanh năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, tu vi lục phẩm hậu kỳ, xem như danh túc ở toàn khu vực Bố Hải Khẩu.
Chỉ có điều lúc này lão ta sắc mặt tái nhợt, bên mép v·ết m·áu còn chưa khô, hình dung tiều tuỵ. Ban đầu Đông Ly Vệ sát nhập vào Doãn phủ, lão vốn định chỉ huy tộc nhân phản kháng, chờ đợi các gia tộc khác tới cứu viện.
Ai ngời, đối phương nhân số quá đông, mỗi người hung hãn thiện chiến, kỷ luật nghiêm minh. Ba trăm hộ vệ của Doãn phủ vừa đối mặt đã bị g·iết hơn một phần ba, mà bản thân lão cũng bị Hoàng Vạn Quân một đao chém thương.
Doãn Trường Khanh bất đắc dĩ chỉ có thể hạ lệnh đầu hàng.
Bấy giờ, trong lòng lão cực kỳ hối hận, chính mình tại sao lại vì chút lợi ích mà nghe lời xúi giục của Lưu Huyền Đức, cùng mấy nhà khác liên hợp q·uấy r·ối Tào Bang cơ chứ. Lợi ích còn chưa thấy đâu, Doãn gia đã bị người vây bắt.
Khương Ly ngồi ở trên ghế tựa, nhàn nhã nhìn đám tộc nhân Doãn phủ, thầm hô hữu duyên.
Mấy hôm trước, hắn vừa tiện tay g·iết đệ tử Doãn gia tên là Doãn Chí Kính, hôm nay lại dẫn người tróc nã Doãn gia toàn tộc.
“Nói một chút, là kẻ nào xúi giục các ngươi liên hợp đối phó Tào Bang? Cũng đừng nói với ta cái gì oan uổng hay không oan uổng, bản đường chủ đã tới đây thì tất nhiên đã có đầy đủ chứng cớ rồi” Khương Ly dùng tay chống cằm, khẽ hỏi.
Lục đại thế gia trước nay cùng Tào Bang đồng thời phân chia lợi ích của Bố Hải Thành, mặc dù chỉ chiếm cứ phần nhỏ nhưng cũng đầy đủ bọn họ áo cơm không lo. Hiện tại Bố Hải Thành bị vây công, bọn họ chẳng những không làm ra trợ giúp, còn âm thầm quấy phá, khác nào cùng Tào Bang vạch mặt. Bọn họ dám hành động như vậy, nhất định là có người xúi giục ở sau lưng, hơn nữa còn đưa ra thiên đại lợi ích, đủ để cả năm gia tộc cam lòng mạo hiểm.
Doãn Trường Khanh còn chưa nói gì, thì gia chủ của Doãn gia Doãn Chí Bình chợt lên: “Nếu ta tiết lộ thân phận của người nọ, Diệp đường chủ có thể thả Doãn gia một con đường sống chứ?”
Khương Ly cười nhạt, đánh giá Doãn Chí Bình vài lượt, lạnh lùng nói: “Diệp mỗ đang tra hỏi các ngươi, không phải bàn điều kiện. Nếu các ngươi không chịu nói, vậy ta liền đem Doãn gia g·iết sạch, lại đi tìm thế gia khác. Trong năm đại thế gia, nhất định sẽ hạng người tham sống s·ợ c·hết”
Người nhà họ Doãn nghe Khương Ly nói vậy, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh. Doãn Chí Bình liếc mắt nhìn Doãn Trường Khanh một chút, người sau lặng lẽ gật đầu. Gã vội vàng lên tiếng:
“Bẩm Diệp đường chủ, người xúi giục chúng ta chính là phó bang chủ Tào Bang Lưu Huyền Đức”
“Ồ” Khương Ly khẽ ồ một tiếng, hắn đối với Lưu Huyền Đức này cũng không có quá nhiều ấn tượng. Chỉ biết họ Lưu mười năm trước gia nhập Tào Bang, tu vi cao cường, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, dần dần leo lên vị trí phó bang chủ, chuyên môn quản lý nội vụ.
Chỉ là những năm gần đây Lưu Huyền Đức thâm cư ở trong tư phủ, hiếm khi ra ngoài, có chút thần long thấy đầu không thấy đuôi. Khương Ly gia nhập Tào Bang đã một khoảng thời gian, nhưng chưa từng gặp qua đối phương.
Doãn Chí Bình bổ sung: “Thân phận thật sự của Lưu Huyền Đức, thì Doãn mỗ không rõ, nhưng theo ta suy đoán, y là người của Dương Minh Công”
Khương Ly gật đầu, Lưu Huyền Đức có lai lịch như thế nào, hắn chả mấy hứng thú, nếu là địch nhân, đem g·iết c·hết là được rồi. Tiếp theo, hắn đứng dậy, nhìn lướt qua tất cả môn nhân của Doãn gia rồi nhàn nhạt nói:
“Hiện tại, Doãn gia các ngươi có hai sự lựa chọn, một là thần phục với Tào Bang, tham dự chiến đấu thủ vững Bố Hải Thành. Nếu Tào Bang dành thắng lợi, thì tội lỗi của các ngươi sẽ bị xoá bỏ, đồng thời có thể an ổn sinh sống ở trong thành như cũ. Lựa chọn thứ hai, kiên quyết không thần phục, vậy để bản đường chủ diệt toàn tộc các ngươi. Lựa chọn đi”
Đám tộc nhân Doãn gia nghe thế, đều âm thầm chửi c·h·ó má, một cái là thần phục, một cái là c·hết, bọn họ không thần phục thì còn biết lựa chọn như thế nào.
Lão tổ Doãn gia Doãn Trường Khanh thở dài một tiếng, hiện tại người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chắp tay nói:
“Doãn gia xin thần phục, nguyện vì Tào Bang làm thiên lôi chỉ đâu đánh đấy”
Khương Ly mỉm cười nói: "Doãn gia thần phục là một chuyện, nhưng để tránh ngày sau các ngươi sinh ra dị tâm, bản đường chủ cần thiết ở trên người các ngươi gieo lên niệm cấm”
“Niệm cấm?” Tất cả đệ tử Doãn gia hai mặt nhìn nhau, chưa từng nghe tới khái niệm này. Khương Ly không vội giải thích, mà nghiêm nghị nói:
“Mở rộng tâm thần, đợi gieo xuống niệm cấm xong, bản đường chủ sẽ cho các ngươi biết nó là gì”
Đám người Doãn gia mặc dù nghi ngờ không thôi, nhưng dưới mệnh lệnh của gia chủ và lão tổ, từng người mở rộng tâm thần, lẳng lặng chờ đợi.
Khương Ly thì điều động thần niệm, ở trên thần hồn của mỗi người gieo xuống cấm chế. Ngày trước, thần niệm của hắn còn kém cỏi, mỗi lần sử dụng niệm cấm đều tương đối vất vả. Nhưng hiện tại có Ngũ Thải Kỳ Thạch giúp đỡ, chỉ tốn hao chừng ba khắc đồng hồ đã xong.
Khương Ly dùng thần niệm gieo xuống niệm cấm, tốc độ quá nhanh, đám người Doãn gia cũng không có quá nhiều cảm thụ, chỉ có Doãn Trường Khanh là phát giác được chút gì đó, kinh nghi mà nhìn Khương Ly.
“Chư vị hẳn là đang thắc mắc, niệm cấm rốt cuộc là thứ gì? Vậy Diệp mỗ liền sẽ để các ngươi xem rõ”
Khương Ly cao giọng nói, ánh mắt nhìn về phía một tên thất phẩm vũ sư, người này là trưởng lão của Doãn gia.
Người kia bị Khương Ly nhìn chằm chằm, trong lòng lộp bộp, tựa hồ sắp có chuyện xui xẻo xảy ra.
Quả nhiên chỉ nháy mắt sau, gã bỗng nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như vạn kiếm xuyên tim, đau đến mức gã không nhịn được mà nằm quằn quại trên mặt đất kêu la thảm thiết.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía vị trưởng lão này, nhìn dáng vẻ quằn quại, sống không bằng c·hết của gã, mỗi người đều âm thầm nuốt nước bọt.
Chừng mười hơi thở trôi qua, Khương Ly thu hồi tâm thần, người kia mới giống như từ cõi c·hết sống lại, hai tròng mắt tràn ngập tơ máu, phủ đầy sợ hãi.
“Niệm cấm là tinh thần ấn ký mà Diệp mỗ gieo lên linh hồn các ngươi. Nếu các ngươi nghe lời làm việc, niệm cấm sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng nếu dám hai lòng, thì hắn chính là kết cục của các ngươi. Hơn nữa, một khi niệm cấm được kích hoạt, trên thế gian này, trừ Diệp mỗ ra, không người có thể phá giải”
Nghe Khương Ly giải thích, lại hồi tưởng lại tình cảnh của gã trưởng lão ban nãy, tất cả đệ tử Doãn gia đều khóc không ra nước mắt.
Ngay cả Hoàng Vạn Quân cũng kinh dị mà nhìn Khương Ly, hắn không ngờ Khương Ly lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy. Người bị gieo xuống niệm cấm, từ nay vận mệnh đã không thuộc về chính mình, nếu muốn, Khương Ly có thể tuỳ thời c·ướp đi tính mạng của bọn họ.
Doãn Trường Khanh và Doãn Chí Bình nhìn nhau, cười khổ một tiếng, xem ra lần này, Doãn gia thật cắm rồi.
Khương Ly không để ý tới tâm tình của mọi người, mà hỏi thăm Doãn Trường Khanh:
“Trong năm đại thế gia, thì nhà nào gần Doãn gia nhất?”
Doãn Trường Khanh nghe thế, hai mắt lấp loé, vội vàng chắp tay: “Bẩm đại nhân, là Giang phủ, lão phu nguyện ý tự mình dẫn đại nhân đi tróc nã Giang gia”
Theo bản ý của lão, ngũ đại thế gia cùng nhau làm việc xấu, hiện tại Doãn gia cắm, các nhà khác cũng không thể tốt hơn. Tốt nhất là cả năm thế gia đều bị thu thập một thể.
Doãn gia gia chủ Doãn Chí Bình tựa hồ cũng có ý đó, vội vàng chắp tay: “Bẩm đại nhân, Giang gia cùng Lưu gia đi lại rất thân, hơn nữa bọn họ còn có ân oán với Tào Bang”
“Vậy sao?” Khương Ly nhếch miệng cười nhẹ.
“Vậy chúng ta đi Giang gia”
Thế là dưới sự dẫn đường của Doãn Trường Khanh cùng Doãn Chí Bình, đoàn người Khương Ly hùng hùng hổ hổ chạy tới phủ đệ của Giang gia.
……
Lúc này, bên trong Lưu phủ, gia chủ Lưu gia Lưu Thịnh đang ngồi ở chủ vị, nghe hạ nhân báo cáo, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới, Tào Bang động tác quả quyết như vậy, trực tiếp cử người t·ấn c·ông ngũ đại thế gia.
Phía bên dưới chủ vị, một lão giả trầm giọng nói: “Gia chủ, lần này Tào Bang tựa hồ làm thật, Doãn gia, Giang gia, Chúc gia đều đã bị thu thập. Trước đó ta từng khuyên qua gia chủ ngươi, làm việc nên lưu lại một đường, không nên chủ động đối địch với Tào Bang. Đến khi đó, bất kể là Dương sứ quân thắng hay Tào Bang thắng, chúng ta đều bình an vô sự.”
“Kết quả ngươi không nghe, nhất định phải cấu kết với Lưu Huyền Đức, đối phó Tào Bang. Lần này thì tốt, lưu lại nhược điểm, hiện tại Tào Bang cũng đã vạch mặt rồi”
Lưu Thịnh có chút chán ghét nhìn người trưởng lão này một chút, Lưu gia bọn hắn cái gì cũng tốt, liền là những lão già này luôn luôn tham luyến quyền thế, ở chỗ này lải nhải.
Những trưởng lão này đều cùng bối phận với ông tổ nhà họ Lưu, kết quả lão tổ đều đã bế quan mặc kệ sự vụ trong nhà, nhưng bọn họ vẫn ngồi đây vướng chân vướng tay.
Lưu Thịnh còn chưa nói gì, một tên võ giả chừng bốn mươi tuổi liền đứng lên hừ lạnh nói:
“Vạch mặt thì vạch mặt, hiện tại Dương sứ quân toàn lực muốn chiếm lĩnh Bố Hải Khẩu, ngày tàn của Tào Bang sắp tới. Đại thế ở trước mặt, bọn họ còn dám chống cự, quả thực là châu chấu đá xe”
“Hơn nữa bây giờ đại quân áp cảnh, Tào Bang đã sớm sứt đầu mẻ trán, cắt cử hai tên lục phẩm đại vũ sư cùng hơn một ngàn bang chúng, có thể dẹp yên các nhà khác, muốn chiến thắng Lưu gia chúng ta cũng không dễ dàng như vậy”
“Ngược lại mấy người các ngươi chưa gì đã tự loạn trận cước, rõ ràng là đang cấp cho Lưu gia thêm phiền phức”
Người nọ là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Lưu Thịnh, Lưu Thế, từ nhỏ đến lớn đều đứng về phía hắn. Bấy giờ nhìn thấy đám trưởng lão oán trách đại ca mình, liền đứng dậy phản bác.
Người trưởng lão kia nghe vậy thì phình má trợn mang quát to: “Thằng nhãi ranh! Ngươi cũng dám cùng lão phu nói chuyện như vậy, trong mắt ngươi còn có quy củ, còn có tôn ti trên dưới hay không?”
Lưu Thịnh khoát tay áo nói: “Thôi được rồi, đều chớ ồn ào, người còn chưa đến, các ngươi nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo. Lưu gia chúng ta ngây người ở Bố Hải Khẩu đã gần ba trăm năm, nội tình ở chỗ này, sợ cái gì? Cùng lắm thì binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn mà thôi"