Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 102: Kinh Tịch Phá Cửu Tiêu, Đao Cương Hoá Thần Long

Chương 102: Kinh Tịch Phá Cửu Tiêu, Đao Cương Hoá Thần Long


Dương Kình Thiên ra lệnh một tiếng, năm cỗ Linh Ngọc Pháo đồng loạt khai hoả, hoá thành năm chùm ánh sáng, kéo theo tiếng gió rít thật dài, va đập lên bên trên trận quang, phát ra từng t·iếng n·ổ vang đan xen nhau.

Vòng thứ hai công kích, khiến cho trận quang mờ nhạt đi rất nhiều, thậm chí bên trên kết giới cũng bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt.

Dương Kình Thiên thấy thế, hai mắt toả sáng, sắc mặt cũng lộ ra một tia vui mừng. Chỉ là tiếp theo, nét vui mừng trên mặt hắn lập tức bị thu lại, bởi vì những vết nứt ở trên trận quang trong nháy mắt đã được khép lại hoàn toàn, trận quang mặc dù càng thêm mờ nhạt, nhưng không hao tổn quá nhiều.

Phía trên trường thành, đám người Tào Bang, bao quát Tào Vũ Sinh, chứng kiến hộ thành đại trận bị công phá liên tục, nhưng vẫn như cũ bình yên vô sự, vội thở dài một hơi.

Bang chủ nói không sai, hộ thành đại trận quả thực vô cùng kiên cố.

"Đến mà không trả, thì làm sao xứng với đạo nghĩa giang hồ"

"Lý Quảng, thả nỏ!" Bấy giờ, Tào Vũ Sinh chợt lên tiếng, lời nói vang vọng khắp Bố Hải Thành.

"Tuân mệnh, Thần Xạ Doanh chuẩn bị"

Theo một đạo mệnh lệnh truyền xuống, Bố Hải Thành Bắc Môn, trận quang ở phía trên tường thành nhanh chóng mở ra từng ô từng ô nhỏ, đã mai phục sẵn Thần Xạ Doanh xạ thủ, tay cầm Xạ Sư Nỗ, mũi tên hơi động, lập tức một ngàn đạo ánh lửa mang theo uy thế kinh người, từ trên Xạ Sư Nỗ bắn ra, như mưa sao sa, như n·úi l·ửa p·hun t·rào, từng đạo từng đạo ánh lửa bạo ngược mạnh mẽ bắn xuống, nhắm về phía đại quân của Kim Hà Thập Tam Trại.

"Không tốt" Dương Kình Thiên cùng đám trại chủ đồng thời biến sắc.

Bởi vì từ trong làn mưa tên kia, bọn họ nhìn thấy một tia nguy cơ. Có thể khiến cho ngũ phẩm cường giả như Dương Kinh Thiên hay Lý Trầm Chu cảm thấy nguy cơ, thì đối với phổ thông sơn tặc chính là nguy hiểm trí mạng.

"Phá cho ta"

Dương Kình Thiên phản ứng thật nhanh, lập tức vận dụng nội khí hướng lên trời đánh ra một chưởng.

Chu Huyết Sa Chưởng

Một chiêu vừa đánh ra lập tức hình thành một đạo chưởng ấn đỏ rực như máu, mang theo uy thế kinh người hướng về phía mưa tên mà đánh tới.

Bên cạnh, Lý Trầm Chu, Mục Tam Nương cũng không chậm trễ, lập tức huy động võ kỹ, hợp lực muốn đánh tan mưa tên.

Đám trại chủ khác tuy phản ứng chậm hơn, nhưng cũng vội vàng phát ra công kích.

Chỉ là đám người bọn họ cũng chỉ có thể ngăn chặn một phần mũi tên, hơn phân nửa mũi tên tránh qua công kích, đánh xuống đám đông sơn tặc. Tiếp đó lập tức vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, từng tên từng tên sơn tặc trúng tiễn, tiếp theo nổ tung hoá thành vũng máu.

Thoáng cái, gần bốn trăm gã sơn tặc c·hết bất đắc kỳ tử, hơn trăm người trọng thương. Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, thì vòng mưa tên thứ hai đã ập xuống.

"Rút lui, mau rút lui" Dương Kinh Thiên gào lớn, hai tay chụm lại, lần nữa đánh ra Chu Huyết Sa Chưởng.

Đám sơn tặc vốn đã bị mưa tên doạ cho tái mặt, nghe được mệnh lệnh, vội cuống cuồng dẫm đạp lên nhau mà chạy.

Dương Kình Thiên, Lý Trầm Chu cùng đám trại chủ thì toàn lực xuất thủ, ngăn chặn hoả tiễn.

"Bắn cho ta, không cần tiết kiệm mũi tên" Lý Quảng lớn tiếng quát.

Bên trên bầu trời, từng hàng hoả diễm mưa tên, từ trên không trung đổ ập xuống, ánh lửa toả sáng, giống như yên hoả. Mà đám sơn tặc xấu số phía dưới có kẻ nổ tung hoá thành vũng máu, có n·gười c·hết cháy tại chỗ.

Cho đến khi đại quân chạy ra chừng xa năm mươi trượng, ra ngoài tầm bắn của xạ thủ, bên phía Thần Xạ Doanh mới ngừng tay, mà trận quang cũng từ từ khép lại.

Đám sơn tặc quay đầu nhìn lên tường thành, sắc mặt vẫn còn chưa hết sợ hãi, vừa rồi chỉ trong chốc lát, hai vạn đại quân đ·ã c·hết mất gần hai ngàn người. Hơn nữa, còn phải nhờ mấy vị trại chủ toàn lực ngăn trở, nếu không số lượng t·hương v·ong sẽ càng nhiều hơn.

Mặc dù t·hương v·ong, chủ yếu là một ít bất nhập lưu võ phu cùng với cửu phẩm võ đồ, nhưng tình cảnh như vậy cũng khiến cho Kim Hà Thập Tam Trại tối tăm mặt mũi.

Dương Kình Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, đại chiến vừa mới bắt đầu, chính mình hao tổn mười mai Linh Ngọc Đ·ạ·n không nói, giờ còn tổn thất gần hai ngàn nhân mã, nhưng ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng không lấy được. Quả thực vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Phía trên tường thành, Tào Vũ Sinh nhìn xuống bãi chiến trường đẫm máu phía dưới, mí mắt nhảy một cái. Vừa rồi, Thần Xạ Doanh hết thảy phát tiễn bảy vòng, một ngàn người đồng thời phát tiễn là bảy ngàn mũi tên, một mũi tên mười lượng bạc, chính là bảy vạn lượng.

"Lấy bảy vạn lượng bạc, tiêu diệt hai ngàn nhân mã của đối phương, tựa hồ vẫn có lời chứ" Tào Vũ Sinh cười bảo:

Chu Vĩnh Tường nói: "Vừa rồi đối phương là đang thăm dò sâu cạn của chúng ta, sắp tới hẳn là sẽ có động tác. Bang chủ, kế hoạch phải chăng nên thay đổi một chút?"

"Không cần...kế hoạch tác chiến vẫn như cũ, toàn lực mở ra phòng hộ trận lực, lúc kẻ địch công kích đạt tới đỉnh điểm, thì mở ra phản chấn trận lực..."

Tào Vũ Sinh ánh mắt lấp loé quang mang, Toả Thiên Đại Trận này cũng không chỉ đơn giản chỉ là hộ thành đại trận, mà là một sáng một tối, tổng cộng hai cái đại trận trùng điệp mà thành.

Phòng ngự trận thì cũng thôi, chỗ mấu chốt ở chỗ trận pháp phản chấn.

Trận pháp phản chấn là một loại trận pháp cực kỳ cổ quái, đàn hồi hết thảy công kích của kẻ địch.

Bí mật ấy, chỉ có Tào Vũ Sinh, Khương Ly và Chu Vĩnh Tường biết rõ.

Toả Thiên Đại Trận mặc dù kiên cố vô cùng, có thể chống chịu một chiêu của Vũ Vương mà không vỡ, có điều, nếu bị đại lượng võ giả liên tục công kích, thì cũng sẽ có lúc bị phá vỡ.

Cho nên Khương Ly bố trí trận pháp phản chấn, chính là để ứng phó trường hợp ấy. Khoảng thời gian mà hộ thành đại trận sắp bị công phá, nhất định là lúc kẻ địch công kích mãnh liệt nhất, khi đó, nếu đàn hồi tất cả công kích ấy trở về....

"Tình hình Diệp đường chủ bên kia như thế nào rồi?" Tào Vũ Sinh chợt hỏi qua chuyện khác.

"Chuyện này sao? Hắc hắc, Bang chủ suy đoán chính xác, kẻ đứng sau màn chính là Lưu Huyền Đức. Bọn họ dự định tụ tập lực lượng của ngũ đại thế gia, đợi chúng ta cùng ngoại địch giao chiến, liền chế tạo r·ối l·oạn đồng thời phát động binh biến, chiếm lĩnh Bố Hải Thành, tiếp theo là nội ứng ngoại hợp, nhất cử tiêu diệt Tào Bang"

"Đáng tiếc, kế hoạch chưa kịp phát động, đã bị trấn áp, hiện tại ngũ đại thế gia, có ba nhà đã bị Bạch Hổ Đường bắt giữ, còn lại hai nhà đang ngoan cố chống cự" Chu Vĩnh Tường cười lạnh đáp.

Tào Vũ Sinh nghe vậy, thở dài lắc lắc đầu: "Bổn toạ còn tưởng Lưu Huyền Đức ẩn nhẫn mười năm, sẽ làm ra bố cục kinh thiên động địa thế nào, quả thực khiến cho người ta thất vọng"

..........

Bên ngoài Bố Hải Thành, Dương Kình Thiên dẫn theo đại quân sơn tặc chạy trở về vị trí cũ, sắc mặt âm trầm chảy nước. Tiếp theo liền âm dương quái khí nói vọng ra:

"Đặng thái thú, Triệu tông chủ, vừa rồi bản trại chủ lấy tánh mạng của hai ngàn thủ hạ, thăm dò ra nội tình của hộ thành đại trận, công việc kế tiếp, phải chăng nên giao cho các vị rồi?"

Triệu Vô Cực ngồi ở trên lưng cự hổ, nhắm mắt dưỡng thần, chưa vội trả lời.

Thái thú Đặng Kinh bình thản đáp: "Đây là hiển nhiên, lần vây công Bố Hải Thành này, người chủ đạo là bản quan, ta tự nhiên không thể không xuất lực"

Lời vừa nói xong, thân hình y nhẹ nhàng liền nhảy lên phía trước, chầm chậm rơi trên mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn về phía Bố Hải Thành, khoé miệng nở nụ cười hăng hái.

Tiếp theo, lấy Đặng Kinh làm trung tâm, từng đạo đao cương từ khắp mặt đất ầm ầm bốc lên, như dòng suối phun thẳng lên trời.

Đất bằng lên như kinh lôi!

Phía trước Bố Hải Thành, trong phạm vi ba trượng, sáu trượng, chín trượng, đều là đao cương cuồn cuộn xông phá cửu tiêu.

Thần đao ra khỏi vỏ, đó là một thanh đao cổ xưa, lưỡi đao sắc lẹm, thân đao toát ra một chút cô tịch t·ang t·hương.

Đao ấy gọi là Kinh Tịch.

Tương truyền, ở Ngọc Hà Quận có một cái luyện khí thế gia, hao tổn trăm năm mới đúc nên tuyệt thế bảo đao. Đao này sắc bén vô cùng, chỉ dùng chuôi đao thôi cũng đủ để phân kim đoạn thạch. Tuy nhiên, không ai có thể nhấc nổi nó lên, vì sức nặng ngàn cân. Cho nên Kinh Tịch Đao lu mờ, hào quang không còn chói lọi.

Không muốn bảo đao trở thành đồ bỏ đi, hai mươi năm trước, gia tộc kia mở đại hội để tìm ra chủ nhân cho bảo vật. Trong rất nhiều cao thủ giang hồ đến thử sức, chỉ có một gã thanh niên tên là Đặng Kinh đủ sức mạnh nâng Kinh Tịch lên và sở hữu đao quý.

Từ đó, trên giang hồ xuất hiện một vị đao khách vô song, danh chấn tứ phương. Lại về sau, Đặng Kinh gia nhập triều đình, liên tiếp lập công, được phong làm thái thú của Thanh Hà Quận. Thái thú Đặng Kinh tay cầm Kinh Tịch Đao, dẫn dắt dưới trướng tám ngàn giáp sĩ, uy phong vạn trượng.

Kinh Tịch Đao vừa ra khỏi vỏ, xung quanh đao cương từ một biến hai, từ hai biến bốn, từ bốn biến tám. Tám đạo đao cương rộng lớn như sóng đào, rót vào thương khung, tiếp theo hoá thành một đầu Bạch Long, hướng về phía màn sáng đại trận mà đánh tới.

Kinh Tịch Phá Cửu Tiêu, Đao Cương Hoá Thần Long

Bạch Long ngửa đầu gào lớn, giống như lưu tinh loạn trụy, cùng kết giới của đại trận v·a c·hạm cùng một chỗ.

Bành!

Một t·iếng n·ổ lớn vang vọng khắp trời đất, trận pháp màn sáng, b·ị c·hém ra một vết rách dài hơn chục trượng.

Chương 102: Kinh Tịch Phá Cửu Tiêu, Đao Cương Hoá Thần Long