Chương 107: Phản Chấn Trận Lực, Biến Cố Kinh Người
Phòng ngự trận quang càng ngày càng yếu ớt, bất kể là giáp sĩ, sơn tặc hay đệ tử Vũ Dương Tông đều vô cùng hăng hái, điên cuồng công kích.
Đủ loại chiêu số đánh lên trận quang, kiếm khí đao cương liên miên bất tận. Lại chừng nửa khắc trôi qua, phòng ngự trận quang rốt cuộc không thể chịu nổi, ầm ầm nổ nát, phát ra âm thanh giòn tan, hoá thành vô số tia sáng tản mát xung quanh.
Hộ thành đại trận bị phá.
"Thần Xạ Doanh lên nỏ!"
"Tất cả mọi người, chuẩn bị chiến đấu"
Bên trên tường thành, từng đạo mệnh lệnh liên tục được truyền xuống.
Xa xa bên ngoài Bố Hải Thành, rất nhiều cao thủ thành danh ở Thanh Hà Quận cùng vài quận lân cận cũng đang chăm chú quan chiến, nhìn thấy trận quang vỡ nát, đều lắc đầu thở dài. Xem ra kết cục đã định, hôm nay, Tào Bang chắc chắn phải thua. Một trong bốn cự đầu của Thanh Hà Quận, chấp chưởng Bố Hải Khẩu hai mươi năm, cứ như vậy bị tiêu diệt, thật khiến cho người ta thổn thức.
"Thời kỳ loạn thế, ngay cả tam phẩm thế lực cũng có nguy cơ biến mất, nói gì một cái Tào Bang" Có người lên tiếng.
"Bố Hải Thành bị phá, cũng không biết kết cục của Tào Bang sẽ thế nào, hi vọng Tào bang chủ thức thời một chút, dẫn theo thủ hạ đầu hàng, may ra còn có cơ hội sống sót" Trong đám cao thủ, một lão nhân râu tóc bạc phơ, thân hình mảnh khảnh thở dài nói. Lão nhân tên là Triệu Huyền, xem như một vị võ lâm danh túc ở Bố Hải Khẩu. Lão vốn cùng Tào Vũ Sinh có chút giao tình, đáng tiếc hiện tại Tào Bang bị cường địch vây khốn, Triệu Huyền muốn giúp đỡ lại lực bất tòng tâm.
"Bang chủ...." Lý Quảng khẩn trương nhìn Tào Vũ Sinh, thấp giọng hô.
Không chỉ hắn, tất cả bang chúng của Tào Bang, hay đệ tử của Lý gia đều cực kỳ khẩn trương. Dù sao, phía ngoài thành là gần ba vạn võ giả, cao thủ nhiều như mây, lực lượng tổng hợp mạnh hơn gấp mấy lần bên mình.
"Hả" Tào Vũ Sinh một mực chú ý tới tình huống bên ngoài, chợt lông mày co lại lộ ra vẻ khó hiểu.
Bởi vì đại trận vừa phá, nhưng chỉ có mỗi nhân thủ của Kim Hà Thập Tam Trại là thi nhau leo lên tường thành, còn lại bất kể là đệ tử Vũ Dương Tông hay tám ngàn giáp sĩ đều âm thầm lui về phía sau, cùng Bố Hải Thành giữ một khoảng cách.
"Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra cái gì rồi?" Tào Vũ Sinh thầm nghĩ, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, bởi vì thông tin về phản chấn trận lực chỉ có bản thân y, Khương Ly và Chu Vĩnh Tường biết rõ mà thôi.
"Khai trận đi!" Tào Vũ Sinh trầm giọng hạ lệnh. Vốn dĩ, y định chờ đợi nhân mã của ba phe toàn lực công thành, thì mới mở ra trận pháp, nhằm gây nên nhiều t·hương v·ong nhất, nhưng không ngờ đối phương lại cẩn thận như thế. Nếu để người của phủ thái thú cùng Vũ Dương Tông toàn bộ rút lui, thì càng hỏng bét.
"Rõ" Ánh mắt Chu Vĩnh Tường lấp loé, tiếp theo lấy ra một khối trận bàn, nhanh chóng xoay tròn.
"Khai trận!"
Nháy mắt, xung quanh Bố Hải Thành, lần thứ hai xuất hiện một lớp trận quang, tản ra khí tức t·ang t·hương.
Trận quang này trong suốt như lưu ly, bên trên hiển hiện đủ loại minh văn tối nghĩa, cổ lão không ngừng vặn vẹo. Hàng ngàn hàng vạn vòng xoáy nhao nhao xuất hiện, mang theo vô biên sát khí, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động tâm thần.
Bố Hải Thành lại còn giấu diếm trận pháp thứ hai, hơn nữa trận pháp này so với trận pháp phòng ngự trước đó càng thêm chấn động lòng người.
Vòng xoáy trong suốt kia, đem thế công của gần ba vạn võ giả, lấy lực lượng quy tắc quỷ dị, sinh sinh nghịch chuyển phương hướng. Liên miên vô tận công kích, đủ loại đao mang kiếm ảnh đồng loạt quay đầu, hướng về phía ba phe nhân mã mà đổ ập xuống, thậm chí uy lực còn mạnh hơn lúc trước khoảng ba thành.
Công kích bỗng nhiên nghịch chuyển phương hướng, cảnh tượng như vậy, khiến cho từng tên sơn tặc của Kim Hà Thập Tam Trại chuẩn bị không kịp!
Toạ trấn ở phía sau, Dương Kình Thiên cùng đám trại chủ đều trợn to hai mắt, khó lòng tin tưởng!
"Đây... Đây là chuyện gì xảy ra! Làm sao còn có trận quang thứ hai!"
Giờ khắc này, nội tâm Dương Kình Thiên đã tê dại, vội vàng quát lớn:
"Tất cả mau lui lại!"
Chẳng qua là lời của hắn vẫn chậm một bước. Sự phản kích tới quá nhanh, quá mức ngoài dự đoán của mọi người, cơ hồ trong nháy mắt, liên miên bất tận công kích đổ ập xuống.
Tiếng kêu thảm thiết kêu lên, hơn một vạn bảy ngàn tên sơn tặc, t·hương v·ong hơn chín phần mười.
Những người còn sống sót, đều mang theo thương thế khác biệt.
Toàn bộ hiện trường, nháy mắt yên tĩnh một cách c·hết chóc, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dương Kình Thiên đứng sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hai mắt đỏ ngầu nhìn xuống khắp nơi đều là tàn thi cùng máu tươi, sắc mặt trướng hồng, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu.
Lần này, hắn mang theo gần hai vạn đại quân, ba vị ngũ phẩm, tám vị lục phẩm, hơn sáu mươi vị thất phẩm võ phu, lực lượng hùng hậu như thế đủ để quét ngang hết thảy ngũ phẩm thế lực. Nhưng bây giờ, lại gần như toàn quân bị diệt, hai vạn sơn tặc, chỉ chưa đến một ngàn người sống sót.
Nghiêng đầu nhìn sang hai bên, ánh mắt của hắn đầu tiên là co rụt, tiếp theo liền đỏ ngầu, sát khí ầm ầm phun trào.
Bởi vì bên phía Vũ Dương Tông, chỉ t·hiệt m·ạng mấy chục tên đệ tử, b·ị t·hương khoảng trăm người.
Mà bên phía phủ thái thú càng khoa trương hơn. chỉ có khoảng ba trăm giáp sĩ dính thương, không ai t·hiệt m·ạng.
Dương Kình Thiên lẫn đám Lý Trầm Chu, trong nháy mắt liền hiểu ra chuyện gì, từng người đều phẫn nộ đến cùng cực.
"Các ngươi dám âm ta?" Dương Kình Thiên run rẩy chỉ tay về phía Đặng Kinh gào thét.
Người sau nhếch miệng cười nhẹ, chưa hề đáp lời.
"Đặng tiểu nhi, nếu hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời thoả đáng, lão tử nhất định không tha cho ngươi"
"Câu trả lời sao?" Thái thú Đặng Kinh khẽ thì thào, tiếp theo, hai tròng mắt bỗng trở nên đen kịt như mực. Kinh Tịch Đao đã xuất hiện trong tay y, lưỡi đao bốc lên hắc khí mông lung, khí tức trên người Đặng Kinh cũng trở nên vô cùng khủng bố, phảng phất ác quỷ đi ra từ trong địa ngục, mang theo vô tận hận ý sôi sùng sục.
Tiếp đó, một đao ầm ầm chém ra, giống như mở ra cánh cửa địa ngục, tiếng ma kêu quỷ khóc vang vọng đất trời. Một đao này, cùng chiêu Đao Cương Hoá Thần Long trước đó quả thực ngày đêm khác biệt.
Đao trước giống như thần, đao sau lại giống như ma.
Kinh Tịch Đao chém tới, mang theo lực lượng cường đại khiến cho người ta run rẩy.
"Đặng tiểu nhi, ngươi điên rồi, ngươi muốn tạo phản hay sao?" Dương Kình Thiên điên cuồng gầm thét, cương khí quanh thân ầm ầm nổ tung, cương khí vốn màu trắng nhanh chóng chuyển sang huyết sắc, khí huyết quanh người hắn cuộn trào lên, điên cuồng thiêu đốt, song chưởng quấn quanh cương khí màu đỏ rực, ầm ầm đánh tới.
Chu Huyết Sa Chưởng - Huyết Lãng Thao Thiên
"Không biết tự lượng sức mình!" Thái thú Đặng Kinh hừ lạnh, tiếp đó đao quang màu đen nhánh xẹt qua trời cao, trảm nát chưởng ấn. Thân hình của Dương Kình Thiên ầm ầm ngã trên mặt đất, thân thể trực tiếp b·ị c·hém thành hai đoạn, lại quỷ dị là không có một giọt máu tươi chảy ra.
Một đời cường giả, thủ lĩnh của Kim Hà Thập Tam Trại, uy danh hiển hách Ngoã Long Trại Chủ Dương Kình Thiên cứ như thế vẫn lạc Để cho người ta nghẹn họng trân trối.
Đặng Kinh thu hồi Kinh Tịch Đao, nhìn cũng không thèm nhìn t·hi t·hể của Dương Kình Thiên, tựa hồ vừa rồi chẳng qua là chém g·iết một con sâu kiến vậy. Y liếc qua đám sơn tặc đang sững sờ ở phía xa lạnh lùng nói: "Cho các ngươi hai sự lựa chọn, đầu hàng bổn toạ hoặc là c·hết!"
Vừa chứng kiến thực lực khủng của đối phương, bọn Lý Trầm Chu nào dám kháng lệnh, vội vàng quỳ rạp xuống.
"Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng"
"Nguyện vì đại nhân làm thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, dù vượt qua núi đao biển lửa cũng không từ nan"
........
Đặng Kinh gật gù, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, thản nhiên nói:
"Đã như vậy, các ngươi dẫn đầu công thành!"
"Cái gì!"
"Công...công thành..cái này..cái này..."
Đám sơn tặc vừa trải qua một trận cửu tử nhất sinh, đối với thủ đoạn của Tào Bang còn chưa hết sợ hãi, thật không nguyện ý quay về.
Chỉ có điều đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Đặng Kinh, bọn họ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lý Trầm Chu hít sâu một hơi, gầm nhẹ: "Công thành!"
Tiếp đó, lão liền dẫn người xông về phía trước. Gần một ngàn sơn tặc cũng cắn răng nghiến lợi chạy theo.