Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 113: Binh Giải Thức
Thanh Dương Kiếm Tông có ý định tranh đoạt thiên hạ hay không, Đặng Kinh không rõ, nhưng dưới trướng của hắn lại chẳng hề có cái gì kiếm tông đệ tử.
Còn vì sao Thiên Diện Lang Quân lại biết được tuyệt học Vạn Kiếm Quy Tông, thì liên quan đến thân phận thật sự của hắn.
Thiên Diện Lang Quân nguyên bản không phải như vậy.
Hắn từng là thiên tài của Thanh Dương Kiếm Tông, quang mang vạn trượng, tiền đồ như gấm.
Hắn từng có một người thê tử, mỹ lệ ôn nhu, ân ái vô song.
Chỉ là, chính người thê tử ôn nhu, mà hắn coi như trân bảo ấy, lại cho hắn đội nón xanh.
Từ đấy, thiên kiêu chi tử Thiên Diện Lang Quân hỏng mất, thế giới của hắn sụp đổ.
Hắn bắt đầu sa đọa, trượt về phía hắc ám.
Cuối thành biến thành một tên ma đầu nham hiểm, bỉ ổi, không từ thủ đoạn, bị truy sát ở trên Đại Nguỵ Hắc Bảng.
Hắn tự tay g·i·ế·t c·h·ế·t thê tử, cũng g·i·ế·t c·h·ế·t đứa nhi tử không phải thân sinh của mình, nhưng cừu nhân lớn nhất lại không tìm được.
Hắn dùng ròng rã nửa đời người tìm kiếm gian phu, muốn đem đối phương chém thành muôn mảnh.
Nhưng từ đầu đến cuối không tìm thấy!
Mười ba năm trước, Đặng Kinh tự mình tới cửa, cũng tiết lộ cho Thiên Diện Lang Quân biết, tên gian phu mà hắn truy tìm bấy lâu nay, không ai khác chính là sư tôn của hắn, Thanh Dương Kiếm Tông đại trưởng lão Huyền Diệp Kiếm Vương.
Huyền Diệp Kiếm Vương là sư tôn của Thiên Diện Lang Quân, hơn nữa còn là ân nhân của hắn. Thiên Diện Lang Quân vốn xuất thân bình dân, bởi vì thiên tư xuất chúng mà được Huyền Diệp Kiếm Vương thưởng thức, thu làm đệ tử chân truyền.
Thiên Diện Lang Quân tu hành khắc khổ, tư chất cao tuyệt, mười tám tuổi đột phá lục phẩm đại vũ sư, mười chín tuổi đã là lục phẩm trung kỳ cao thủ, vinh dự leo lên Tiềm Long Bảng thứ sáu mươi tám. Năm hai mươi ba tuổi, trong một lần xuống núi lịch luyện hắn cùng thê tử gặp nhau, phương tâm ám hứa, kết thành phu thê.
Hai vợ chồng ân ái vô song, cuộc sống viên mãn hạnh phúc.
Nhưng vào một đêm trung thu, Huyền Diệp Kiếm Vương tới nhà chơi. Thiên Diện Lang Quân cùng thê tử tận tình tiếp đãi, nửa đường Thiên Diện Lang Quân uống say bất tỉnh nhân sự. Huyền Diệp Kiếm Vương nhìn thấy thê tử của hắn xinh đẹp như hoa, lại bởi vì men rượu mà đem nàng cưỡng gian, đồng thời cảnh cáo, nếu như dám đem việc này tiết lộ ra ngoài, lão liền sẽ g·i·ế·t hắn. Thế là thê tử của Thiên Diện Lang Quân dù cận kề cái c·h·ế·t cũng muốn bảo thủ bí mật ấy, không chịu nói ra tên của đối phương.
Thời gian trôi qua, thê tử hắn có bầu rồi sinh hạ một đứa con trai, ban đầu hắn vô cùng yêu thương đứa con trai này, coi như tâm đầu nhục. Chỉ có điều, hắn phát hiện nhi tử càng lớn, càng không giống chính mình, vì thế mà tìm người kiểm nghiệm mới phát hiện ra đứa bé kia quả thật không phải con trai hắn. Thiên Diện Lang Quân tức giận vô cùng, đầu tiên ép hỏi thê tử gian phu là ai, nhưng thê tử thà c·h·ế·t cũng không nói, thế là hắn giận dữ một chưởng vỗ c·h·ế·t nàng.
Tiếp đó cầm kiếm đi g·i·ế·t hài tử. Đứa bé ở trong chăn thuỵ nhãn mông lung, nhìn thấy hắn liền vui vẻ gọi cha, giang tay muốn được ôm, nhưng Thiên Diện Lang Quân lại một kiếm chém xuống, chặt đứt tay trái của nó, đứa bé oa oa khóc lớn, dùng cánh tay phải còn lại muốn ôm hắn. Thiên Diện Lang Quân thấy thế, không đành lòng hạ thủ, thế là ôm đứa bé ném ra đường cái.
Bấy giờ, trời đông giá rét, lúc Thiên Diện Lang Quân hồi tâm chuyển ý, chạy ra tìm con thì đứa bé đã c·h·ế·t cóng từ lâu.
Vì thế mà hắn phát điên, trở thành hung đồ g·i·ế·t người như ngoé, cũng phản bội sư môn, lưu lạc giang hồ quyết tâm tìm kiếm tung tích của gian phu.
Tìm kiếm hơn mười năm, vẫn như cũ không tìm được gì.
Thái thú Đặng Kinh vì một vài nguyên do, trùng hợp biết được ẩn tình trong chuyện này.
Bèn bí mật tìm gặp đối phương, tiết lộ tin tức.
Thiên Diện Lang Quân sau khi biết rõ kẻ thù là ai, lại càng thống khổ, vì không có cách nào báo thù.
Bởi vì kẻ thù của hắn Huyền Diệp Kiếm Vương là một vị tam phẩm Vũ Vương, thực lực mạnh mẽ, phía sau lưng còn có Thanh Dương Kiếm Tông ủng hộ. Thiên Diện Lang Quân một thân một mình, lấy tư cách gì mà trả thù.
Lúc ấy Đặng Kinh bèn đưa ra hứa hẹn, chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý phụ tá mình tranh dành thiên hạ, đợi một ngày thực lực đủ mạnh. Đặng Kinh tất sẽ dẫn theo trọng binh, đạp diệt Thanh Dương Kiếm Tông, lấy mạng Huyền Diệp Kiếm Vương.
Từ đó về sau, Thiên Diện Lang Quân liền gia nhập phủ thái thú.
Đặng Kinh nhìn đoàn kiếm quang nở rộ ở trên tường thành, thần sắc bất đắc dĩ. Thiên Diện Lang Quân hiển lộ ra Vạn Kiếm Quy Tông, nhất định sẽ bị người hữu tâm biết được, về sau rơi vào trong tai của Thanh Dương Kiếm Tông, tất sẽ đem không ít phiền phức đến cho hắn.
Nhưng hiện tại, nghĩ nhiều cũng chẳng có lợi ích gì.
Phía bên này, Hoàng Vạn Quân tay cầm Long Văn Đao, bị vô tận kiếm khí bao vây lấy. Hắn không nghĩ nhiều, mà bạo phát toàn thân huyết khí, dồn vào trong Toái Ngọc Đao Pháp, trực tiếp lấy lực lượng đánh thẳng vào kiếm thế của đối phương.
Kiếm thế bàng bạc của Vạn Kiếm Quy Tông, được Thiên Diện Lang Quân thi triển đến mức cực hạn, mặc dù uy lực của Toái Ngọc Đao Pháp vô cùng mạnh mẽ, thậm chí chẳng thua kém gì một kích của Vũ Tướng sơ kỳ, nhưng vẫn như cũ không tài nào đột phá.
“Đây là chênh giữa ta và ngươi, dù ngươi có liều mạng muốn đồng quy vu tận, cũng chẳng thể làm được gì. Đao pháp của ngươi rất mạnh, có thể thuấn sát lục phẩm hậu kỳ võ giả. Ngũ phẩm phía dưới, ngươi xem như cường giả, đáng tiếc tu vi của chúng ta cách biệt quá xa....” Thiên Diện Lang Quân sắc mặt bình thản nói.
Tiếp đó, trường kiếm biến hoá, đầy trời kiếm khí bỗng nhiên trở nên sắc bén vô cùng nhao nhao đâm về phía Hoàng Vạn Quân.
Nháy mắt, lượng lớn kiếm khí xuyên qua đao cương mà tới, trên người Hoàng Vạn Quân dần dần xuất hiện mấy chục cái lỗ nhỏ, máu tươi xối xả tuôn ra.
Hoàng Vạn Quân không nói gì, ánh mắt tràn ngập tơ máu, tay phải cầm chặt lấy Long Văn Đao.
Đầy trời ánh kiếm, sát cơ nghiêm nghị nhưng không thể khiến cho nội tâm của hắn lay động.
Bất ngờ, quanh người hắn bỗng nhiên phát ra ánh đao ngút trời.
“Binh giải…”
Nhàn nhạt đọc lên hai chữ, lại khiến cho Thiên Diện Lang Quân có một loại cảm giác vong hồn đạo mạo.
“Không được, đây mẹ nó là chiêu thức gì?”
Ban nãy Hoàng Vạn Quân sử xuất Toái Ngọc Đao Pháp, chính là một chiêu đồng quy vu tận, đao vừa ra chỉ vì ngọc nát, không làm gói lành, hại người hại mình. Để cho hắn vẻn vẹn lấy tu vi lục phẩm trung kỳ, sinh sinh chém ra một kích của ngũ phẩm sơ kỳ.
Hiện tại chiêu thứ hai, thậm chí còn chưa phát ra đã khiến cho Thiên Diện Lang Quân nổi cả da gà, cảm nhận được uy h·i·ế·p của cái c·h·ế·t.
Phía đối diện, áo bào của Hoàng Vạn Quân đã sớm nát tan, da dẻ từng chút từng chút nứt toác, huyết sát chi khí truyền vào trong thân đao, khiến cho toàn thân Long Văn Đao bị che đậy bởi ánh đao màu đỏ ngòm.
Toàn thân hắn dường như hoá thành một cái huyết nhân.
Quanh thân huyết dịch bị thiêu đốt sôi trào, mà hai mắt đã không còn bất kỳ tia sáng nào, chỉ còn một màu đỏ kịt.
Trong nháy mắt này, nội tâm Thiên Diện Lang Quân tràn ra một cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Chạy!
Hắn vô cùng quyết đoán, đột nhiên từ trên tường thành nhảy xuống, vừa chạm mặt đất liền lấy tốc độ cao nhất hướng về phương xa mà bỏ trốn mất dạng.
Xì!
Hoàng Vạn Quân hoá thành huyết nhân chợt nhếch miệng lên nở nụ cười tàn nhẫn, tiếp theo biến thành một đạo ảo ảnh màu đỏ ngòm, tốc độ không thua gì ngũ phẩm trung kỳ Thiên Diện Lang Quân, nháy mắt đuổi theo.
Hai người lấp loé bốn năm lần, thoáng cái đã chạy ra bên ngoài một dặm, biến mất ở trong núi rừng.
……
Bắc môn nội thành, Khương Ly không tham dự đại chiến mà xuất hiện ở một chỗ phế tích, tiếp theo từ bên trong phế tích kéo ra một người.
Người nọ không ai khác chính là Tào Vũ Sinh.
Chỉ có điều Tào Vũ Sinh bấy giờ hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.
Toàn thân cao thấp đã không có một chỗ thịt ngon.
Trước ngực vết thương mở rộng ra, có thể nhìn thấy trái tim ở bên trong đập càng ngày càng chậm, cuối cùng cơ hồ không còn nhảy lên.
Thậm chí hô hấp cũng gần như sắp dần hẳn.
Khương Ly cúi đầu tỉ mỉ đánh giá tình trạng của y, than nhẹ: “Còn may, nếu Khương mỗ đến đến muộn một chút, Tào bang chủ ngươi chỉ sợ đã vong mạng thiên nhai rồi”
Hắn nói xong, lấy ra mấy viên đan dược chữa thương, để Tào Vũ Sinh ăn vào, lại dùng nội khí giúp y luyện hoá. Đồng thời lấy ra dược cao, bôi lên vết thương giúp y Tào Vũ Sinh cầm máu.
Chừng một khắc sau, trái tim của Tào Vũ Sinh rốt cuộc đã đập trở về, hô hấp cũng trở nên đều đặn. Mà vốn hôn mê bất tỉnh Tào Vũ Sinh, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ của Khương Ly, hữu khí vô lực nói:
“Cảm tạ… ân cứu mạng của Diệp đường chủ”
Khương Ly hạ giọng hỏi: “Bang chủ tình trạng như thế nào rồi?”
Tào Vũ Sinh cười khổ nói: “Miễn cưỡng giữ lại một mạng...”
Khương Ly gật đầu, không hỏi thêm, mà lấy ra to to nhỏ nhỏ đủ loại đan dược đặt ở trước mặt đối phương, từ tốn nói:
“Bang chủ cứ yên tâm chữa thương, Khương mỗ đi trợ giúp những người khác!”
Hắn nói xong, liền tung người hoá thành kim quang biến mất tại chỗ, Tào Vũ Sinh đưa mắt nhìn về phương hướng mà Khương Ly rời đi, ánh mắt lập loè.
Lại ngẩng đầu nhìn lên tháp cao ở trên cổng cửa Bắc, nơi đó tiếng Ngư Long Trống vang vọng chưa ngừng.