Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 116: Quân Hồn, Đại Thắng

Chương 116: Quân Hồn, Đại Thắng


"Là tông chủ...tông chủ c·hết rồi!"

Đám trưởng lão, đệ tử của Vũ Dương Tông chứng kiến cảnh ấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến.

Bọn họ vốn dĩ là theo lệnh Triệu Vô Cực tới đây trợ chiến, ban đầu có hơn bốn trăm người, chiến đấu cho đến giờ đ·ã t·ử v·ong gần một nửa, hiện tại tông chủ cũng c·hết rồi, bọn họ còn đánh đấm cái gì nữa.

"Vũ Dương Tông không thể không có người chủ trì, lão phu xin rút lui trước!" Một vị trưởng lão cao giọng hô, tiếp theo chẳng thèm để ý tới đối thủ mà xoay người nhảy lên vách tường, hai ba nhịp đã rơi xuống mặt đất, tiếp một mạch hướng về phương hướng của Vũ Dương Sơn Mạch mà chạy vội.

"Khụ khụ, lão phu cũng thế!"

Những trưởng lão, đệ tử khác thấy vậy, nhao nhao xoay người bỏ trốn. Lục phẩm đại vũ sư thì trực tiếp nhảy xuống đất, mà hạ tam phẩm võ giả thì dùng tay không bám lấy vách tường mà leo xuống, khung cảnh nhốn nháo vô cùng.

"Người dám trốn, c·hết!" Một tên võ giả mặc trọng giáp, tay cầm trường đao thấy thế thì tức nổ phổi mà quát to, đồng thời nâng đao liền chém g·iết mấy tên đệ tử đang dự định thoát đi.

Người nọ tên là Bạch Vô Kỵ, là một trong hai vị tham tướng của phủ thái thú.

Nhưng bấy giờ, chẳng ai để ý tới lời của gã.

Thoáng cái, hơn hai trăm môn đồ của Vũ Dương Tông đã chạy trốn mất dạng.

Mà bang chúng Tào Bang cũng không thèm truy đuổi, mặc cho bọn họ rời đi.

Đệ tử Vũ Dương Tông mặc dù có số lượng ít ỏi, nhưng mỗi người đều là võ giả tinh anh, bọn họ rút lui, Tào Bang cũng đỡ đi một phần lực lượng.

Vũ Dương Tông vừa rút lui, phía trên tường thành, mấy vị đầu lĩnh của Kim Hà Thập Tam Trại liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu. Tiếp đó cũng đồng loạt nhảy xuống thành, xoay người bỏ chạy.

Lúc đầu, bọn họ sở dĩ lưu lại làm pháo hôi, là bởi vì bị thái thú Đặng Kinh nhìn chằm chằm, nếu cả gan chạy trốn nhất định sẽ phải c·hết không nghi ngờ. Nhưng hiện tại, Đặng Kinh bị Trần phu tử giữ chân, Vũ Dương Tông môn nhân cũng rút quân. Bọn họ còn ở lại làm gì?

Thế là, gần hai trăm gã sơn tặc đầu lĩnh, tiểu đầu lĩnh nối đuôi nhau mà chạy.

"Đáng giận!" Bạch Vô Kỵ cùng mấy tên thiên phu trưởng nghiến răng nghiến lợi, lại chẳng thể làm gì.

Bấy giờ, trên chiến trường, chỉ còn lại q·uân đ·ội của phủ thái thú cùng bang chúng Tào Bang.

Hơn nữa, bởi vì cả Vũ Dương Tông lẫn Kim Hà Thập Tam Trại đồng thời thoát đi, lục phẩm cao thủ trực tiếp thiếu mất chín người. Lần này, đến lượt bên phía Tào Bang lấy thịt đè người, đem chúng cao thủ của phủ thái thú đánh cho khổ không thể tả.

Càng đáng sợ hơn, đó là năm mươi Đông Ly Vệ kết thành Kinh Dương Thần Trận, dưới sự chỉ huy của Lệ Phi Vũ, chẳng khác gì máy xay thịt, đi tới đâu tàn sát tới đó. Đám giáp vệ mặc trọng giáp kín kẽ, có thể chống chịu được công kích của bát phẩm võ giả, nhưng đối mặt với quân trận lại không kham nổi một kích.

Chưa đến một khắc đồng hồ, đã có gần bốn trăm giáp sĩ vong mạng.

"Ừm!" Bạch Vô Kỵ chú ý tới tình huống bên này, không nhìn được nữa, vội vã tránh thoát vòng vây của đám người Triệu Huyền, xông tới trước mặt Lệ Phi Vũ.

Gã không nói hai lời, trường đao trong tay đột ngột chém xuống, hoá thành một đoàn đao cương màu bạc dài mấy trượng, bổ thẳng xuống chiến giữa quân trận.

"Tới hay lắm!" Lệ Phi Vũ ngẩng đầu nhìn đoàn đao cương trên đầu, cười gằn một tiếng.

Tay phải cầm chiến kích bỗng nhiên gõ mạnh xuống mặt đất, huyết khí bốc lên, trong giây lát đã hình thành một đạo chiến thần hư ảnh cao ba trượng.

Chiến thần hư ảnh mặc hắc giáp, tay cầm chiến kích, chợt ngửa đầu cuồng hống. Tiếp theo, hư ảnh khẽ động, vung chiến kích đâm tới cùng đao cương v·a c·hạm với nhau.

Bành! Bành! Bành!

Từng t·iếng n·ổ trầm thấp vang lên, đao cương vỡ nát tan tành, mà chiến kích uy thế chưa giảm, đâm thẳng về phía Bạch Vô Kỵ.

Người sau sắc mặt kịch biến, cuống cuồng nâng trường đao lên đón đỡ.

Mũi kích đâm trúng thân đao, lập tức bắn ra một luồng khí lực mạnh mẽ.

Bạch Vô Kỵ sắc mặt vặn vẹo, có cảm giác giống như hồn phách đều b·ị đ·ánh nát.

Há mồm phun ra máu tươi.

Cả người bị xung kích bay về phía sau bốn năm trượng, quỳ một gối nằm trong màn mưa, trường đao hung hăng cắm vào mặt đá hoa cương, phát ra âm thanh cắt chém chói tai mới dừng lại được.

Phốc!

Bạch Vô Kỵ chống đao đứng dậy, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, kinh sợ nhìn về phía năm mươi Đông Ly Vệ.

"Quân hồn...là quân hồn!" Sắc mặt của gã hoảng hốt, khó có thể tin nhìn đạo hư ảnh cao lớn ở phía đối diện. Gã là tham tướng của phủ thái thú, thống lĩnh bốn ngàn giáp vệ mười mấy năm, tự nhiên biết đến quân hồn.

Quân hồn, là tinh tuý nhất của quân trận, một đội quân tu luyện quân trận tới mức cực hạn, phối hợp ăn ý không kẻ hở, tâm thần, khí huyết kết hợp với nhau, mới tạo ra quân hồn.

Một chi q·uân đ·ội có được quân hồn, có thể lấy một địch mười, địch trăm, được thế nhân xưng là thần quân.

Đại Nguỵ Vương Triều có một chi thần quân, gọi là Hãm Thiên Thiết Kỵ. Thiết kỵ vẻn vẹn ba ngàn người, lại dễ dàng đại phá mười vạn đại quân, thậm chí từng vây g·iết thành công một vị nhị phẩm Vũ Tôn.

Vũ Tôn, là cường giả hàng đầu thế gian, còn được gọi là trấn quốc tôn giả. Về giá trị vũ vực của Vũ Tôn cao bao nhiêu, vấn đề này phải kể đến một trong mười cái tiểu quốc ở Trung Vực tên là Tần quốc.

Năm đó, Tần quốc không biết nguyên nhân gì mà cùng một gã nhị phẩm Vũ Tôn kết ân oán không c·hết không thôi.

Sau khi đàm phán không thành, Tần quốc dứt khoát phái ra tám vạn tử sĩ quân đoàn, tám vạn tử sĩ này cơ hồ là phân nửa nội tình mà Tần quốc nhiều năm mới bồi dưỡng ra được.

Vì không để cho tên nhị phẩm Vũ Tôn kia chạy trốn, Tần quốc đại tướng dùng bẫy rập đem đối phương dẫn vào bên trong một chỗ thế núi hiểm trở, ba phía là vách núi dựng đứng cao chót vót, triệt để chặt đứt đường lui của tên Vũ Tôn kia.

Sau đó, năm vạn tử sĩ liều mạng hướng đối phương tiến công. Tử sĩ trang bị đầy đủ, hung hãn không s·ợ c·hết. Nhị phẩm Vũ Tôn mặc dù thực lực mạnh mẽ, phòng ngự kín kẽ, nhưng bọn họ dùng chiến thuật biển người, tất nhiên có thể hao hết chân nguyên của hắn.

Tên nhị phẩm Vũ Tôn kia chứng kiến của ra duy nhất bị chặn, lại chứng kiến rậm rạp tử sĩ không s·ợ c·hết vây công, hắn biết mình trốn không thoát.

Vì vậy, hắn cũng chẳng thèm bỏ trốn nữa mà điên cuồng lao ra cùng địch nhân g·iết chóc.

Đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng nhị phẩm Vũ Tôn bị mài c·hết, nhưng mà tám vạn tử sĩ của Tần quốc cũng c·hết mất năm vạn.

Kết quả này khiến cho thiên hạ kinh sợ, năm vạn tử sĩ vừa c·hết, Tần quốc vốn từ một cái cường quốc dần dần suy bại, nhiều năm chưa thể khôi phục.

Tám vạn tử tĩ, c·hết rồi năm vạn, là bởi vì đem đường lui của nhị phẩm Vũ Tôn chặt đứt, lại dùng chiến thuật biển người tiêu hao mới có thể làm được.

Nếu không thể đem đường lui chặt đứt, không có hung hãn không s·ợ c·hết tử sĩ xung phong. Lấy quân đoàn bình thường, muốn vây g·iết Vũ Tôn cực kỳ khó. Có thể tu luyện tới cảnh giới Vũ Tôn, mấy ai là kẻ ngu? Sẽ không cho đối thủ có cơ hội bao vây.

Dù bị bao vây, chỉ cần đường lui chưa hoàn toàn bị phong kín, bọn họ muốn liều mạng chạy trốn thì vẫn thoát được.

Đương nhiên, Vũ Tôn chiến lực cao cường, lấy một địch vạn có thể làm được, nhưng nếu là mười vạn, hai mươi vạn thì không được. Bọn họ cũng là người, cũng sẽ bị dây dưa đến c·hết vì mệt.

Cho nên thông thường, bọn họ sẽ không lựa chọn đối mặt trực diện với quân đoàn, mà chỉ cần kích sát tướng soái, đầu lĩnh trong đại quân. Khiến cho kẻ địch quần long vô thủ, tự loạn trận cước.

Chỉ bàn về g·iết người, trừ phi là võ giả cùng giai, nếu không rất ít người có thể trốn thoát khỏi độc thủ của Vũ Tôn.

Trung Vực mười ba nước, ngoại trừ ba đại vương triều ra, mười nước còn lại muốn tồn tại, nhất thiết phải có một vị Vũ Tôn toạ trấn.

Coi như ở tam đại Vương Triều, Vũ Tôn vẫn như cũ cao cao tại thượng, là cường giả hàng đầu.

Cho nên Hãm Thiên Thiết Kỵ, vẻn vẹn lấy sức ba ngàn người, mượn nhờ quân hồn, chém g·iết một vị Vũ Tôn, là cỡ nào kinh thiên động địa, cỡ nào huy hoàng.

Hiện tại, tận mắt chứng kiến Đông Ly Vệ ngưng tụ quân hồn, Bạch Vô Kỵ không kinh hoảng thất thố mới là lạ.

Bên dưới tường thành, Trần phu tử thu hồi phi kiếm, lùi về sau vài bước, cười tủm tỉm nói:

"Xem ra, chúng ta không cần thiết đánh thêm nữa rồi"

Thái thú Đặng Kinh theo ánh mắt của Trần phu tử nhìn lên tường thành, vẻ mặt trăm mối cảm xúc, có cả giận, có tiếc hận, có buồn bực, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.

Giống như Trần phu tử nói, bọn họ đã không cần thiết đánh thêm nữa rồi, bởi vì hắn đã thua.

Một bàn cờ chắc chắn phải thắng, cuối cùng bị hắn làm thành bại cục, dù Đặng Kinh tâm trí kiên định, cũng như cũ bị đả kích mãnh liệt.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía chiến trường, hít sâu một hơi, hạ lệnh: "Rút quân!"

"Rút quân!"

Bạch Vô Kỵ cùng đám thiên phu trưởng nghe thế, lập tức quát lớn, yểm hộ giáp sĩ rút lui.

Phía Tào Bang, còn sót lại gần năm ngàn võ giả đầu tiên là sững sờ, tiếp theo liền bộc phát tiếng hô vang trời.

"Thắng"

"Chúng ta thắng!"

"Ha ha ha, chúng ta thắng rồi!"

Bên trên tháp cao, tiếng Ngư Long Trống cũng dừng lại, Tào Uyển Thanh rốt cuộc không thể chèo chống được thêm, ngã ngồi trên mặt đất.

"Tiểu thư" Chỉ Hạc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chạy tới đỡ nàng.

Tào Uyển Thanh hai mắt đẫm lệ, nhìn từng đám võ giả ôm nhau hoan hô vang trời, cảm xúc dâng trào, tiếp theo tựa hồ nghĩ tới điều gì vội hô lên.

"Phụ thân ta, mau bảo mọi người đi tìm phụ thân ta!"

"Vâng vâng!" Chỉ Hạc cuống quýt, vội xoay người chạy xuống liên hệ cao tầng của Tào Bang.

Tào Uyển Thanh tựa lưng vào vách tường, nhoẻn miệng nở nụ cười yên nhiên.

Chương 116: Quân Hồn, Đại Thắng