Chương 124: Thật Có Lỗi, Cũng Sẽ Không!
"Đi thôi, chúng ta vào thành" Thanh niên mặc cẩm bào thu hồi ánh mắt, quay trở lại xe ngựa, hạ lệnh.
"Được" Lão nhân gật đầu, vung roi lái xe hướng về phía cửa Đông mà đi.
Nhưng lúc xe ngựa vừa tới sát cổng thành, lập tức bị một đám võ giả chặn lại. Võ giả đứng đầu có tu vi thất phẩm vũ sư, tiến lên một bước cao giọng:
"Xin mời mấy vị xuất trình thân phận lệnh bài"
"Thân phận lệnh bài?" Lão nhân đánh xe nhíu mày nghi hoặc.
Bốn gã võ giả cưỡi ngựa ở đằng sau thấy vậy, một người không nhịn được mà hung tợn mắng to: "Thân phận lệnh bài cái c·h·ó gì, các ngươi có biết thiếu chủ nhà ta là ai không?"
Đáng tiếc, thành vệ thủ lĩnh cũng không ăn một bộ này của gã, mà như cũ cao giọng: "Không có lệnh bài, không thể vào thành!"
"Ngươi!" Đám võ giả nghe đối phương nói vậy, tức giận ra mặt, khí thế trên người ầm ầm bộc phát ra, doạ cho người đi đường xung quanh nháo nhác tránh lui.
"Lục phẩm đại vũ sư!" Thành vệ thủ lĩnh thần sắc đại biến, nhưng rất nhanh liền thu hồi b·iểu t·ình, rút kiếm ra, trầm giọng quát:
"Có người muốn gây sự, mau gõ chuông cảnh báo!"
Lời vừa nói xong, hơn mười tên bang chúng thủ thành đồng thời rút ra v·ũ k·hí, ánh mắt đề phòng mà nhìn đám người đối diện.
Lão nhân đánh xe nhăn mặt, nội tâm xuất hiện một tia lãnh mang, vừa định nói gì. Thì trong xe chợt vang lên một âm thanh trầm thấp:
"Trịnh lão, chớ nên gây chuyện vô cớ"
"Vâng thiếu chủ"
Lão nhân đánh xe thấp giọng đáp, tiếp theo nhảy xuống xe, quay đầu trừng mắt nhìn bốn tên võ giả ở đằng sau, đám người nọ giật mình, vội vàng thu hồi khí thế. Tiếp đó lão đi lên phía trước, ôn hoà nói với thành vệ thủ lĩnh:
"Các hạ thông cảm, chúng ta là lần đầu tiên tới Bố Hải Thành, chưa rõ quy củ, chẳng hay, làm thế nào mới có thân phận lệnh bài?"
Bắt gặp thái độ hoà hoãn của đối phương, thành vệ thủ lĩnh cũng khoát tay, để thủ hạ buông v·ũ k·hí xuống, rồi gật gù đáp: "Nếu chư vị chưa có thân phận lệnh bài, vậy trước tiên mỗi người cần phải mua một tấm lệnh bài tạm thời, nắm giữ lệnh bài này, chư vị có thể ở lại Bố Hải Thành ba ngày, còn muốn ở lại lâu hơn, thì phải tới trụ sở Tào Bang đăng ký thân phận"
"Ồ" Lão nhân gật đầu, đối với cách làm của Tào Bang mười phần kinh ngạc, bèn hỏi thêm: "Lệnh bài tạm thời mua ở đâu, bao nhiêu tiền một tấm?"
"Một tấm lệnh bài giá một lạng bạc, các vị chờ chút!" Thành vệ thủ lĩnh hồi đáp, đồng thời nháy mắt ra hiệu. Một tên thủ hạ vội vàng chạy vào trong, đến trước một cái quầy ở sát cổng thành, lấy ra sáu tấm lệnh bài.
Thành vệ thủ lĩnh cầm lệnh bài đưa cho lão nhân đánh xe nói: "Sáu lượng bạc!"
Lão nhân mỉm cười, thu hồi chúng, lại từ trong ngực lấy ra một nén bạc đặt vào trong lòng bàn tay thành vệ thủ lĩnh, nhẹ giọng: "Khỏi cần thối!"
Người sau ước lượng nén bạc mấy lần, ánh mắt loé sáng vung tay hô lớn: "Cho đi"
Xe ngựa vượt qua cửa Đông, dọc theo phố xá sầm uất đi tới trung tâm Bố Hải Thành.
Đi được một đoạn ngắn, lão nhân đánh xe ngoái đầu nhìn về phía cổng thành, cảm khái nói: "Tiền nhiệm bang chủ Tào Vũ Sinh đúng là kẻ khó lường, lại có thể nghĩ ra phương pháp hay như thế. Bố trí trận pháp hộ thành, lại thiết lập quy định yêu cầu thân phận lệnh bài, một mặt có thể tuỳ thời giá·m s·át hành tung của người vào thành, mặt khác có thể không ngừng thu lợi, đúng là nhất cử lưỡng tiện"
"Ý tưởng rất tốt, về sau có thể tham khảo" Thanh niên mặc cẩm bào trong xe trầm ngâm nói.
.......
Tào Bang tổng bộ, thư phòng của bang chủ.
Tào Uyển Thành ngồi ở sau bàn gỗ, chăm chú đọc sách. Từ lúc Tào Vũ Sinh bế quan, trao lại vị trí bang chủ cho nàng đến nay đã được gần một tuần. Dưới sự hướng dẫn của Bùi Tuyên, Tào Uyển Thanh đã bắt đầu tiếp xúc với sự vụ trong bang.
Đương nhiên, hiện tại đa số sự vụ vẫn là do Bùi Tuyên đi làm, nàng chỉ xử lý những việc quan trọng mà thôi.
"Hồng thúc, người của Bạch Hổ Đường đã rời thành rồi sao?"
Tào Uyển Thanh để quyển sách xuống bàn, nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đang đứng gác ở cửa ra vào.
"Bẩm tiểu thư, bọn họ đã rời thành từ bốn hôm trước, hơn nữa, tựa hồ còn đem theo một số để tử của ba đại gia tộc đi cùng"
Tào Uyển Thanh gật đầu, thấp thỏm hỏi: "Diệp đường chủ thì sao?"
Tào Hổng lắc đầu đáp: "Diệp đường chủ vẫn còn ở Bố Hải Thành, nhưng hắn tựa hồ đang bế quan tu luyện nên mấy hôm nay không thấy tăm tích. Hơn nữa vị Tạ cô nương kia cũng rời đi rồi"
"Tạ tỷ tỷ cũng rời thành rồi sao?" Tào Uyển Thanh nghe vậy, trong mắt loé lên một tia vui mừng, thở dài nói: "Lần trước may nhờ Tạ tỷ tỷ cứu mạng, ta còn chưa kịp gửi lại cảm tạ, đối phương đã đi rồi, thật là đáng tiếc...."
Đúng lúc này từ bên ngoài, một gã bang chúng chạy tới, vội vã báo cáo:
"Bẩm báo bang chủ, ngoài Nghị Sự Điện có khách quý tới thăm, nói rằng muốn đích thân nói chuyện với ngài, Bùi phó bang chủ dặn dò tiểu nhân tới mời bang chủ đi qua một chuyến"
"Khách quý, là ai?" Tào Uyển Thanh nghi hoặc hỏi, mày liễu hơi nhíu lại.
Bang chúng kia đáp: "Tiểu nhân không rõ, chỉ nghe Bùi bang chủ tiết lộ, mấy vị khách quý kia tựa hồ đến từ Xích Hà Quận Dương Thị"
"Là người của Dương thị?" Nháy mắt, không khí trong thư phòng dần dần lạnh xuống, sắc mặt của Tào Uyển Thanh cũng trở nên âm u. Trước kia thì không nói, nhưng từ lúc trở thành bang chủ Tào Bang, nàng đã biết rõ, chủ mưu của cuộc tiến công nhằm vào Tào Bang lần trước chính là Dương thị đấy.
Không chỉ hại c·hết rất nhiều bang chúng, còn khiến cho phụ thân nàng trọng thương phải bế tử quan.
Cho nên đối với Xích Hà Dương Thị, nàng sớm đã hận thấu xương.
"Bọn họ tới đây làm gì?" Tào Uyển Thanh nghiến răng nghiến lợi.
"Ách" Gã bang chúng kia xấu hổ gãi gãi đầu đáp: "Cái này tiểu nhân không biết..."
"Tiểu thư đi gặp đối phương một lần là sẽ biết" Tào Hồng nói.
Tào Uyển Thanh gật đầu, tay ngọc nắm chặt, phân phó: "Chỉ Hạc, em đi mời Ô tiền bối, Hồng thúc thúc cùng ta đi tới Nghị Sự Điện một chuyến"
"Dạ"
Bấy giờ, trong Nghị Sự Điện, ngồi ở hàng ghế bên trái là Bùi Tuyên cùng ba vị đường chủ. Hàng ghế phía đối diện có sáu người, một người thanh niên mặc cẩm bào và một lão nhân tóc hoa râm đang ngồi, bốn người khác thì đứng thủ vệ ở sau lưng.
"Bang chủ đã tới"
Vừa nhìn thấy Tào Uyển Thanh xuất hiện, Bùi Tuyên cùng ba tên đường chủ khác vội vàng đứng dậy hành lễ. Đám người của Dương gia không đứng dậy, mà đưa ánh mắt xoi mói nhìn nàng một chút. Khi chứng kiến dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Tào Uyển Thanh đều giật mình, âm thầm kinh diễm.
Tào Uyển Thanh đi thẳng lên trên chủ vị, ngồi xuống ghế rồng, đôi mắt đẹp lặng lẽ đánh giá đoàn người của Dương gia, cất tiếng hỏi:
"Chư vị muốn tìm ta?"
Bên dưới sảnh đường, thanh niên mặc cẩm bào bấy giờ mới thu hồi tâm thần, đứng dậy nho nhã chắp tay: "Tại hạ Dương thị đệ tử Dương Kiếm Chi gặp qua Tào tiểu thư"
"Dương Kiếm Chi, hí" Mấy vị đường chủ của Tào Bang nghe đến cái tên này, đều thi nhau hít vào hơi khí lạnh, ngay cả Tào Hồng cũng hai mắt thít chặt.
Mà sắc mặt của Tào Uyển Thanh thì cũng trở nên nghiêm nghị.
Dương thị chỉ có một người tên Dương Kiếm Chi, chính là thiên kiêu xếp hạng thứ ba mươi sáu trên Tiềm Long Bảng, Trầm Giang Kiếm Thủ Dương Kiếm Chi.
Dương Kiếm Chi năm nay gần hai mươi tuổi, tu vi ngũ phẩm sơ kỳ, thực lực không thua gì ngũ phẩm hậu kỳ. Từng dùng một kiếm chẻ đôi dòng sông, được xưng tụng là Trầm Giang Kiếm Thủ.
Hơn nữa, phía sau lưng hắn chính là Xích Hà Dương thị, một trong bát đại gia tộc ở Đại Nguỵ Vương Triều, thực lực thâm sâu khó lường.
Cho nên đối mặt với hắn, đừng nói là Tào Bang, coi như Vương cấp thế lực cũng phải lấy lễ tiếp đãi.
Chỉ có điều, Tào Uyển Thanh rất nhanh liền bình phục tâm tình, lạnh nhạt hỏi: "Dương công tử đến Tào Bang là có chuyện gì sao?"
Dương Kiếm Chi đối với thái độ dửng dưng của Tào Uyển Thanh, hơi bất ngờ, nhưng cũng không để ý, mà mỉm cười nói: "Tại hạ được nghe danh tiếng của Tào tiểu thư từ lâu, nội tâm vô cùng ngưỡng mộ, nên hôm nay tới đây, mong muốn cầu hôn tiểu thư, kết hôn tần tấn, cả đời không thay đổi"
Nghe lời của Dương Kiếm Chi, không chỉ Tào Uyển Thanh mà đám Bùi Tuyên cũng sững sờ. Bởi vì nếu mà nói rõ ràng ra, thì Dương thị thực chất chính là kẻ thù của Tào Bang. Chính Dương thị sai sử Kim Hà Thập Tam Trại, phủ thái thú cùng Vũ Dương Tông tiến đánh Bố Hải Thành. Thậm chí còn xua chiến hạm đóng chiếm Ngân Giang bến tàu. Hiện tại, đối phương lại đến cầu hôn...
Mọi người ở đây không phải người ngu, hơi suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, Dương Kiếm Chi sở dĩ tới cầu hôn là muốn mượn tay Tào Uyển Thanh triệt để khống chế Tào Bang, từ đó thâu tóm Thanh Hà Quận. Vừa chiếm được Tào Bang, vừa ôm mỹ nhân về, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Chiêu này thật là hay ah! Đám Bùi Tuyên, từng người sắc mặt âm trầm, lại không dám phát tác.
"Ý Tào tiểu thư như thế nào?" Dương Kiếm Chi hỏi.
Nhưng Tào Uyển Thanh chẳng hề do dự, mà trực tiếp cự tuyệt: “Thật có lỗi Dương công tử, hôn nhân đại sự phải do phụ mẫu quyết định, không có phụ thân đồng ý, ta sẽ không đáp ứng ngươi.”
“Nếu Tào bang chủ đồng ý, ngươi sẽ gả cho ta sao?”
Dương Kiếm Chi hỏi.
Tào Uyển Thanh lắc lắc đầu nói: “Thật có lỗi, cũng sẽ không.”