Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 134: Khương Thái Hư Chuyện Cũ

Chương 134: Khương Thái Hư Chuyện Cũ


Lượt thi đấu thứ sáu, cũng là lượt thi đấu cuối cùng của vòng đầu tiên, có bốn trăm mười lăm võ giả lên đài.

Bởi vì nhân số không đủ, cho nên Bùi Tuyên quyết định đem bốn trăm mười lăm người chia đều ra, mỗi lôi đài có tám mươi ba võ giả thi đấu, mà Khương Ly thì được xếp ở lôi đài phía nam.

Xếp chung với hắn, có ba gã lục phẩm đại vũ sư, một trung kỳ, hai sơ kỳ, những người còn lại hầu hết đều là thất phẩm vũ sư.

Khương Ly buông ra thần niệm, khẽ đảo qua lôi đài một vòng rồi không tiếp tục để tâm. Những người nọ cũng xem như giang hồ hảo thủ, nhưng còn chưa đủ cân lượng để hắn phải xuất thủ.

Vì thế, lúc Bùi Tuyên bắn xong pháo hiệu, Khương Ly không hề di động, mà nhàn nhã đứng ở biên giới của lôi đài, giống như đang xem cuộc vui. Mà những người khác, tựa hồ cũng phát hiện ra ý định của hắn, nên chẳng ai nóng đầu xông tới t·ấn c·ông Khương Ly.

Đông Ly thiếu chủ lúc còn là thất phẩm vũ sư đã có thể chém g·iết lục phẩm đại vũ sư, đón đỡ một chiêu của ngũ phẩm vũ tướng mà không c·hết, trực tiếp g·iết lên vị trí thứ bốn mươi chín trên Tiềm Long Bảng. Hiện tại hắn đã là lục phẩm trung kỳ cao thủ, thực lực tăng mạnh, mười cái danh ngạch tất nhiên có một vị trí là của hắn, bọn họ hà tất phải tranh.

Nên nếu Khương Ly không chủ động ra tay, bọn họ cũng lười đắc tội hắn.

Cứ như thế, khắp lôi đài đánh nhau cho rung trời, tiếng hô vang ầm ỹ, mà Khương Ly thì khoan thai đứng ở góc lôi đài, lẳng lặng quan sát.

Gần một tuần hương trôi qua, toàn bộ lôi đài cơ bản đã đánh xong, mà Khương Ly cũng thuận lợi tấn thăng vào vòng tiếp theo.

"Vòng thi đấu thứ hai là đấu loại trực tiếp. Từ ba trăm võ giả chọn ra một trăm năm mươi người, lại từ một trăm năm mươi người chọn ra một trăm người ghi danh Phong Vân Bảng. Hiện giờ đã muộn, cho nên vòng thi đấu sẽ bắt đầu vào sáng mai"

Bùi Tuyên tuyên bố xong xuôi liền nhảy xuống lôi đài, dẫn theo phái đoàn của Tào Bang rời khỏi quảng trường.

Bên trên đài cao, Tào Uyển Thanh cùng Ô đạo nhân cũng đứng dậy rời đi.

Vòng thứ nhất kết thúc, Khương Ly chưa vội trở về trạch viện, mà là đi tới Khương Thị Tu Luyện Các.

Khương Thị Tu Luyện Các cũng chính là tu luyện thất trong lời của chúng võ giả ở Bố Hải Thành.

Đi bên cạnh hắn, là một người đàn ông trung niên to béo vạm vỡ, khuôn mặt mập mạp hàm hậu như phật di lạc, trên đôi môi dày luôn luôn nở nụ chân thành. Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là đại bá của hắn, Khương Uyên.

Khương Uyên năm nay năm mươi ba tuổi, tư chất kém cỏi, cho dù mấy tháng gần đây, Đúc Kiếm Sơn Trang dùng đủ loại tài nguyên tu luyện chồng chất lên, cũng chỉ giúp hắn miễn cưỡng đột phá thất phẩm trung kỳ.

Tự biết chính mình không thích hợp tu luyện, nên Khương Uyên lựa chọn tập trung vào v iệc làm ăn của Khương gia.

Thời gian trước,Khương Ly dự định thành lập tu luyện thất nhằm thu thập nguyên thạch, Khương Uyên vốn là người điều hành sản nghiệp của Khương thị ở Bố Hải Thành, lập tức đứng ra nhận lấy trách nhiệm này.

"Tiểu Ly, ngươi không phải đang bế quan ư, sao lại đi ra tham dự Phong Vân đại hội rồi?" Khương Uyên hiếu kỳ hỏi.

Khương Ly cười ha ha đáp: "Chất nhi vừa mới đột phá, dự định mượn những võ giả kia luyện tay một chút"

"Đột phá!" Khương Uyên cả kinh. Tháng trước hắn tới Bố Hải Thành cùng Khương Ly bàn bạc việc thành lập tu luyện thất, Khương Ly tựa hồ vừa đột phá lục phẩm trung kỳ chưa được bao lâu. Hiện tại mới trôi qua hơn một tháng, hắn lại lần nữa đột phá rồi?

Khương Uyên mặc dù không phải lục phẩm đại vũ sư, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy. Võ giả nhập phẩm, sinh ra nội khí, đả thông thập nhị chính kỳ kinh bát mạch, đạt tới thất phẩm đỉnh cao. Trong cơ thể tối đa có thể chứa đựng được mười năm nội khí.

Một khi đột phá lục phẩm đại vũ sư, toàn thân kinh mạch thông suốt, đan điền cũng mở rộng gấp mấy lần, có thể lưu trữ tối đa sáu mươi năm nội khí.

Một năm nội khí, tương đương với số lượng nội khí mà tự thân võ giả tu luyện được trong vòng một năm.

Võ giả tư chất bình thường, nếu muốn tu luyện tới lục phẩm đỉnh cao, thông thường phải tiêu tốn ba bốn chục năm, hoặc nhiều hơn.

Đương nhiên, đó là võ giả thông thường, nếu là thiên tài hay thiên kiêu thì thời gian tu luyện sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Bởi vì tốc độ tu luyện của thiên tài hay thiên kiêu sẽ nhanh hơn người bình thường hai ba lần, thậm chí hơn mười lần. Nếu có thêm đầy đủ tài nguyên cùng môi trường tu luyện tối ưu, thì thời gian còn ngắn hơn nữa.

Nhưng giống như Khương Ly, một tháng đột phá từ lục phẩm trung kỳ tới lục phẩm hậu kỳ. Loại tốc độ tu luyện này, Khương Uyên dù có nằm mơ cũng không dám mơ tới.

Hắn vội vàng hít thật sâu, thu hồi vẻ kinh hoàng, tiếp theo trong lòng càng vui mừng khôn xiết, toét miệng cười lớn:

"Ha ha, Tam thúc công nói không sai, Khương gia chúng ta rốt cuộc ra một vị kỳ lân nhi tử, tư chất của ngươi so với lão tổ năm xưa cũng chẳng kém là bao?"

"Lão tổ tư chất rất tốt sao?" Khương Ly chợt hỏi. Trước giờ hắn chỉ biết, mạch này của nhà hắn bắt nguồn từ lão tổ Khương Thái Hư. Nghe nói năm xưa lão tổ không những là một vị cường giả võ công cao cường mà còn là một vị khí trận đại sư.

Ngày bình thường, hắn chưa để ý cho lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy Khương Thanh Hàn, ngược lại khơi gợi lên lòng hứng thú.

Khương Uyên gặp hắn hiếu kỳ, con ngươi lấp loé quang mang, tự hào nói:

"Lão tổ năm đó đâu chỉ tư chất tốt, mà là thiên tư tuyệt luân, trăm năm có một. Cùng một vị thiên kiêu khác của Đúc Khí Tông tên là Khương Thanh Ngọc, được xưng tụng là Hoan Châu Song Kiêu."

"Đáng tiếc, về sau lão tổ cùng Khương Thanh Ngọc t·ranh c·hấp vị trí chưởng môn thất bại, tinh thần sa sút bèn dẫn theo gia quyến, nô bộc rời khỏi Hoan Châu, tới Thanh Hà Quận định cư"

"Sau khi đến Thanh Hà Quận, lão tổ lập nên Đúc Kiếm Sơn Trang, nhưng bởi vì trong người mang theo thương thế nghiêm trọng, ảnh hưởng tới căn cơ, dẫn tới tu vi đình trệ không tiến, cả ngày sầu não. Ngược lại Khương Thanh Ngọc thuận lợi trở thành chưởng môn Đúc Khí Tông, đồng thời nắm giữ đại quyền ở Khương Thị. Hơn nữa, hậu duệ của hắn còn xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, ngắn ngủi bốn mươi năm, cái sau vượt cái trước, cuối cùng đột phá nhị phẩm Vũ Tôn, đưa Đúc Khí Tông cùng Khương Thị bước vào hàng ngũ thế lực đỉnh cấp ở Đại Nguỵ Vương Triều."

"Còn mạch này của chúng ta, từ lúc lão tổ quy tiên liền dần dần xuống dốc, cuối cùng trở thành một cái thất phẩm thế lực"

Nói đến đây, Khương Uyên thở dài, cảm khái một tiếng.

Nghĩ đến, nếu không phải Khương Ly hoành không xuất thế, thì Đúc Kiếm Sơn Trang sợ rằng đã sớm bị tiêu diệt hoặc là bị thôn phệ rồi.

Hai người một bên trò chuyện, một bên đi đường, thoáng cái đã đi tới trước cửa của Khương Thị Tu Luyện Các.

Tu luyện các là một toà khách điếm cao ba tầng, mặt tiền đối diện với quảng trường Phong Vân, xung quanh khách điếm, bị Khương Ly bố trí một toà phòng thủ đại trận, cùng một toà sát trận. Mặc dù đẳng cấp thấp hơn Toả Thiên Đại Trận hay trận pháp hộ sơn của Đúc Kiếm Sơn Trang, nhưng vẫn như cũ có thể miểu sát lục phẩm đại vũ sư, ngũ phẩm vũ tướng không cẩn thận cũng sẽ m·ất m·ạng.

Đây là lý do, hắn dám xây dựng tu luyện thất, đồng thời chỉ để đại bá Khương Uyên toạ trấn.

...........

Khương Thị Tụ Luyện Các tầng thứ ba, phòng chữ thiên, Dương Kiếm Chi từ từ mở ra hai mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và tham lam.

"Tu luyện ở đây một tuần, lại tương đương với tu luyện ở bên ngoài hơn một tháng, so với tộc địa của Dương gia ta còn tốt hơn vài lần, quả thật bất khả tư nghị!"

Dương gia là một trong bát đại gia tộc ở Đại Nguỵ Vương Triều, sở hữu nội tình hùng hậu.

Dương gia tộc địa là hang ổ của Dương thị, được bao phủ bởi một toà đại trận hùng vĩ. Bên trong tộc địa nguyên khí dày đặc, nồng độ cao gấp ba lần bên ngoài, thậm chí một số vị trí hạch tâm, nồng độ nguyên khí còn cao hơn.

Nhưng như thế lại vẫn không bì nổi một chỗ tu luyện thất ở Bố Hải Thành.

Phải biết, để bố trí xong toà đại trận kia, Dương gia đã bỏ ra vô số của cải, tiền bạc, mời ba vị trận pháp tông sư phối hợp với nhau, tiêu tốn nửa năm mới hoàn thành đấy.

Dương Kiếm Chi sắc mặt biến ảo mấy lần, tiếp theo đứng dậy xuống lầu giao thẻ phòng, rồi đi tới một toà trà lâu ở gần đó.

Trong sương phòng xa hoa trên tầng hai, lão giả họ Trịnh, bốn gã lục phẩm hộ vệ, cùng một người đàn ông trung niên tóc đỏ, tay phải cầm một thanh trường thương màu máu đã ngồi chờ sẵn đó.

Vừa thấy Dương Kiếm Chi đi vào, trừ người đàn ông tóc đỏ kia ra, những người khác vội vàng đứng dậy hành lễ:

"Gặp qua thiếu chủ"

"Thiếu chủ tới rồi!"

Dương Kiếm Chi phất phất tay, nheo mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ một chút, ôm quyền nói:

"Vãn bối Dương Kiếm Chi ra mắt Triệu tiền bối"

Chương 134: Khương Thái Hư Chuyện Cũ