Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 139: Kim Lân Há Lại Vật Trong Ao
Vòng thi đấu thứ hai kéo dài suốt ba ngày liên tiếp, cuối cùng lựa chọn ra một trăm vị cường giả tiến vào vòng thi đấu cuối cùng. Một trăm người này, bất kể ở vòng cuối cùng biểu hiện như thế nào, đều sẽ được ghi danh ở trên Phong Vân Bảng, đồng thời nhận được tưởng thưởng phong phú cũng như đủ loại ưu đãi của Tào Bang.
Không ngoài dự đoán, trừ Khương Thanh Hàn sớm bỏ cuộc ra, mấy vị thiên kiêu chi tử khác đều dắt tay nhau lọt vào vòng thứ ba.
Trong một trăm người bọn họ, có ba vị ngũ phẩm vũ tướng, hơn ba mươi vị lục phẩm đại vũ sư, còn lại đều là những người nổi bật trong thất phẩm vũ sư.
Ba vị ngũ phẩm vũ tướng, ngoại trừ Liên Thành Chiến, hai người khác đều ẩn dấu tu vi. Mãi cho đến vòng thứ hai, bởi vì gặp phải đối thủ khó đối phó, bọn họ bất đắc dĩ mới bộc lộ ra tu vi cùng thân phận chân thật,
Trong đó, một thanh niên đầu trọc, thân hình khôi ngô như thiết tháp, tên là Thiết Khai Sơn. Người này xuất thân từ Thiết gia ở quận Ngọc Hà, có điều không phải là đệ tử dòng chính mà là con tư sinh. Nghe nói, gia chủ Thiết gia say rượu giao cấu với một gã tỳ nữ mà sinh ra. Thiết Khai Sơn từ nhỏ chịu đủ loại khuất nhục, khinh thường, năm mười một tuổi, mẫu thân hắn lâm trọng bệnh q·ua đ·ời, bị cuốn lên tấm chiếu, tuỳ ý vứt ra giữa đường.
Thiết Khai Sơn cõng lấy t·hi t·hể mẫu thân, rời khỏi Thiết gia, lưu lạc đầu đường xó chợ mấy năm, cuối cùng được một tên sơn tặc đầu lĩnh thu nhận làm con nuôi, truyền thụ võ nghệ.
Kẻ này từ nhỏ trời sinh thần lực, thiên tư hơn người, mặc dù tu luyện tương đối trễ, nhưng vẫn như cũ cái sau vượt cái trước, năm hai mươi ba tuổi đột phá lục phẩm đại vũ sư, hai mươi bảy tuổi đột phá ngũ phẩm sơ kỳ, ở quận Ngọc Hà xông ra danh tiếng không nhỏ.
Nghe nói, ba năm trước, Thiết Khai Sơn một mình một ngựa trở về Thiết gia báo thù, đem Thiết gia quấy cho long trời lở đất, ngay cả Thiết gia lão tổ cũng bị ép xuất quan.
Thiết gia lão tổ là một vị ngũ phẩm đỉnh cao cường giả, Thiết Khai Sơn đánh không lại, chỉ có thể chật vật bỏ trốn. Sau đó Thiết gia liên hợp mấy thế lực lớn, hạ lệnh truy nã Thiết Khai Sơn, chỉ có điều, Thiết Khai Sơn sớm đã biến mất hành tích. Không nghĩ hắn lại chạy tới quận Thanh Hà tham gia Phong Vân đại hội.
Gã ngũ phẩm vũ tướng còn lại, tên là Lý Huyền Khanh, ngoại hiệu "Giang dương đại đạo hái hoa d·â·m tặc vạn lý độc hành khoái kiếm Lý Huyền Khanh". Lý Huyền Khanh tại quận Kim Hà cũng có danh tiếng khá lớn, đáng tiếc là ô danh.
Y là một tên hái hoa đạo tặc, chuyên đi hãm h·iếp phụ nữ, không việc ác gì không làm.
Giới võ lâm quận Kim Hà đối với y hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngặt nổi kẻ này tu vi cao cường, một tay khoái kiếm đăng phong tạo cực, đặc biệt khinh của y vô cùng lợi hại, được xưng vạn lý độc hành, coi như tông sư cường giả cũng không đuổi kịp y.
Cho nên khắp giang hồ, rất nhiều nhân sĩ chính đạo muốt g·iết c·hết Lý Huyền Khanh cho hả giận, lại chẳng thể làm gì.
Hôm nay y xuất hiện ở Bố Hải Thành, thậm chí che giấu thân phận tham dự Phong Vân đại hội, hiển nhiên là vì Tào Uyển Thanh mà tới.
"Hái hoa đạo tặc sao?" Khương Ly híp mắt nhìn về phương hướng của Lý Huyền Khanh, tròng mắt lướt qua tia sáng lạnh. Hắn mặc dù không phải phải hạng người tốt lành gì, nhưng đối với hái hoa tặc như Lý Huyền Khanh cực kỳ phản cảm.
Đối phương bởi vì vui sướng nhất thời, lại làm hại cả đời con gái nhà lành, đáng g·iết.
Phong Vân đại hội ngày thứ năm, cũng là ngày cuối cùng của đại hội lần này.
Phó bang chủ Bùi Tuyên đứng ở trên lôi đài, cao giọng tuyên bố, âm thanh truyền khắp mọi ngóc ngách của quảng trường.
"Lão phu Bùi Tuyên. Vòng thi đấu thứ ba của Phong Vân đại hội, vẫn như cũ do lão phu chủ trì. Hiện tại, mời chư vị võ giả lọt vào vòng thứ ba bước lên lôi đài trung tâm"
Lời vừa nói xong, đám người Khương Ly lần lượt lên đài. Lôi đài trung tâm, có chiều dài chiều rộng bằng nhau vừa vặn một ngàn thước, một trăm võ giả đồng thời chiến đấu cũng không quá mức chật chội.
Bùi Tuyên lần nữa lấy ra một cây lệnh tiễn, giơ lên trước mặt nói:
"Đợi khi lệnh tiễn nổ vang, chư vị có thời gian một tuần hương, c·ướp giật lệnh bài lẫn nhau. Sau một tuần hương, không cho phép bất kỳ ai tiếp tục tranh đấu. Trong lúc tranh đấu, có thể vận dụng hết thảy thủ đoạn, nhưng cấm chỉ g·iết người. Kẻ làm trái lệnh lập tức huỷ bỏ thành tích thi đấu"
"Sau một tuần hương, tất cả mọi người nộp lại lênh bài, lão phu sẽ dựa theo số lượng lệnh bài của mỗi người mà sắp xếp thứ tự trên Phong Vân Bảng"
Lời của Bùi Tuyên, lập tức để toàn trường xôn xao cả lên, đối với quy tắc của Phong Vân đại hội cũng lấy làm lạ.
Bọn họ vốn dĩ còn tưởng rằng vòng thứ ba sẽ tiếp tục tiến hành đối chiến, rồi dựa theo thành tích đối chiến mà xếp hạng thứ tự. Ai ngờ Tào Bang trực tiếp cho tất cả mọi người tiến hành loạn đấu, nhưng như vậy, tựa hồ càng thêm kích thích.
Trên lôi đài, Khương Ly hai tay ôm ngực, ánh mắt nhỏ bé không thể nhận ra quan sát Liên Thành Chiến, truyền âm:
"Sau khi vòng thi đấu thứ ba bắt đầu, nửa tuần hương phía trước, ta và ngươi tự mình tranh c·ướp lệnh bài, nửa tuần hương phía sau, chúng ta nhất quyết thắng bại như thế nào"
Liên Thành Chiến kinh nghi ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ly, có chút kinh ngạc với thủ đoạn truyền âm nhập mật của hắn.
Tiếp đó không chút do dự, gật đầu đáp ứng: "Như ngươi mong muốn!"
Bùi Tuyên tuyên bố quy tắc thi đấu xong, ánh mắt đạm bạc quét qua lôi đài, thấy mọi người đã có mặt đông đủ, liền gật gật đầu, cầm lệnh tiễn tế lên.
Vụt!
Lệnh tiễn nổ tung, hoá thành một tia sáng bắn lên bầu trời.
Thời khắc này, vòng thi đấu thứ ba bắt đầu.
Tất cả võ giả bắt đầu điều động tu vi, chực chờ phát động t·ấn c·ông.
Khương Ly quanh thân đột nhiên lan tràn ra khí thế kinh người, một bước hoá thành kim quang, hướng về đám võ giả trong vòng hai mươi bước mà đánh tới.
Gần chỗ hắn, trong vòng hai mươi bước, đứng đấy sáu tên võ giả, thấp nhất là thất phẩm hậu kỳ, trong đó có hai người là lục phẩm đại vũ sư.
Những người này, đang chuẩn bị thi triển quyền cước. Còn chưa kịp động thủ, thì đột nhiên từng người cảm giác trước ngực đau xót, rồi như diều đứt dây bay ngược ra xung quanh, trọng thương hộc máu.
Sáu người nọ thậm chí không thấy rõ kẻ ra tay là ai, đã giống như bùn nhão ngã nhào trên mặt đất.
Đợi bọn họ thấy rõ khuôn mặt của kẻ thủ ác, thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
"Đông..Đông.. Ly thiếu chủ"
Khương Ly không đáp lời, nhấc chân đi tới trước mặt từng người, từ trong túi của bọn họ lấy ra lệnh bài, đem thu hồi, nhìn cũng không nhìn bọn họ một mắt, thân hình loé lên, nháy mắt đã xông tới trước mặt một nhóm võ giả khác.
Những người kia đang giao đấu với nhau, chứng kiến Khương Ly lạnh lùng áp sát. Sắc mặt đại biến, vội vã xoay người bỏ chạy, không dám tranh đấu cùng Khương Ly.
Bành! Bành! Bành!
Tiện tay đánh ra ba quyền, lại thêm ba tên thất phẩm võ giả b·ị đ·ánh bẹp xuống sàn.
Hai bên đài cao, bốn phía quảng trường, ánh của hầu hết khán giả lập tức chăm chú nhìn tới vị trí của Khương Ly.
Vòng thứ ba vừa bắt đầu chưa đến nửa khắc đồng hồ, đã có mười tên võ giả bị Khương Ly đánh bại, thực lực của hắn quá mạnh mẽ, đừng nói thất phẩm vũ sư, coi như lục phẩm đại vũ sư cũng giống như gà đất c·h·ó sảnh.
Khó trách, hai vòng trước, hắn chẳng thèm ra tay, không phải vì ẩn dấu thực lực, mà là những người kia không đáng để hắn xuất thủ toàn lực.
Bên trên đài cao, Ô đạo nhân vuốt râu cá trê, hứng thú quan sát Khương Ly, bỗng nhiên mở miệng cười nói:
"Đây chính vị Diệp phó bang chủ kia sao, quả nhiên là tuyệt thế thiên tài, chẳng trách Tào lão đệ muốn nhận hắn làm con rể"
Tào Uyển Thanh ngồi ở bên cạnh, vểnh tai lên nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân thật muốn gả ta cho Khương công tử?"
Ô đạo nhân gật đầu nói: "Tào lão đệ đúng là có ý đó, đáng tiếc, bị người ta từ chối"
"Từ...từ chối!" Tào Uyển Thanh nghe thế, mí mắt run run rồi cụp xuống, lộ ra một tia thất lạc.
"Lão phu mặc dù không để ý tới sự vụ của Tào Bang, như sở tác sở vi của Khương tiểu hữu trước nay, ta vẫn biết một chút. Người này lòng mang chí lớn, thiên tư hơn người. Cổ nhân nói 'kim lân há lại vật trong ao' tương lai của hắn sẽ không chỉ giới hạn ở quận Thanh Hà. Loại người như vậy coi trọng nữ nhân sẽ không phải là bình hoa di động, mà đồng dạng phải là thiên chi kiêu nữ, có thể trợ giúp hắn quân lâm thiên hạ."
Tào Uyển Thanh chưa đáp lời, thầm nghĩ.
Khương công tử là tuyệt thế thiên tài, ngày sau tất sẽ thành cường giả đứng ở trên đỉnh thế gian, mà nàng bởi vì thể cốt tiên thiên thiếu thốn, không thể tu luyện võ công, cả đời chỉ có thể làm một giới phàm nhân.
Mấy chục, hơn trăm năm sau, Khương công tử vẫn như cũ quát tháo phong vân, còn nàng sợ rằng đã sớm hoá thành một nắm đất vàng.
Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp buồn bã nhìn xuống lôi đài, khe khẽ thở dài.