Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 141: Quét Ngang Vô Địch

Chương 141: Quét Ngang Vô Địch


Khương Ly từng bước từng bước đi đến trước mặt Hạ Vũ Thần, thong dong cởi xuống túi đựng đồ cột bên hông của hắn, lấy ra mười hai tấm lệnh bài.

"Ta thua rồi sao?" Hạ Vũ Thần đờ đẫn nằm xõng xoài trên mặt đất, thần sắc không cam lòng mà ngất đi.

Những phương hướng khác, đám võ giả dự thi chứng kiến hắn dễ dàng giải quyết Hạ Vũ Thần, đều giật mình nhìn sang.

Trần Huyền Phong thở phào một tiếng, âm thầm may mắn chính mình không đi tìm Khương Ly.

Ban nãy, gã và Hạ Vũ Thần cùng có ý tưởng giống nhau, dự định đem Khương Ly làm đá kê chân, giương danh thiên hạ. Đáng tiếc bị Hạ Vũ Thần c·ướp trước một bước.

Ai ngờ, chưa thấy Hạ Vũ Thần giương danh thiên hạ thì bản thân hắn đã bị đối phương đánh cho bầm dập.

Nghĩ đến đây, Trần Huyền Phong lập tức thu hồi tâm tư, tập trung c·ướp đoạt Phong Vân Lệnh.

"Có chút ý tứ!" Liên Thành Chiến vươn bàn tay khô gầy nắm lấy cổ áo một tên võ giả, tiện tay ném xuống lôi đài, híp mắt nhìn về phương hướng của Khương Ly, khoé miệng cong lên.

Dạng người như Hạ Vũ Thần, lấy thực lực của hắn, trở tay có thể diệt. Nhưng Khương Ly tu vi vẻn vẹn là lục phẩm trung kỳ, trong vòng nửa khắc đồng hồ đã đem Hạ Vũ Thần đánh bại, chiến lực khủng bố, so với chính mình mười năm trước, cũng chẳng kém là bao.

Khó trách, Khương Ly dám tới khiêu chiến hắn.

Sau khi đánh ngã Hạ Vũ Thần, Khương Ly cũng không dừng lại, mà thân hình giống như ảo ảnh xông về phía đám võ giả còn lại trên lôi đài. Những người kia vừa thấy hắn tiếp cận, lập tức giống nhìn thấy ôn dịch, nhao nhao tránh né.

Đột nhiên có một đạo hàn mang bén nhọn từ sau lưng chém tới.

Khương Ly không nói hai lời, nghiêng người tránh khỏi hàn mang, tiếp đó liền xoay người, đánh ra một đạo hắc hoả quyền ảnh mang vô hạn sát cơ.

Kẻ vừa đánh lén hắn, chính là 'Vạn lý độc hành' Lý Huyền Khanh.

Lý Huyền Khanh năm nay hơn hai mươi chín tuổi, tu vi ngũ phẩm sơ kỳ, một tay khoái kiếm đăng phong tạo cực. Y nhìn quyền ảnh đang xông tới trước mặt, cười lạnh một tiếng, nâng kiếm chém tới.

Mị Ảnh Kiếm Pháp - Vô Ảnh Vô Tung

Kiếm mang sắc bén, lấy quỹ tích cực kỳ quỷ dị, chớp mắt đã tới gần, cùng hắc hoả quyền ảnh v·a c·hạm với nhau.

Hắc hoả tán, kiếm mang diệt!

Ánh mắt của Khương Ly ngưng lại, có chút ngoài ý muốn, Lý Huyền Khanh này ngược lại có mấy phần thủ đoạn, thực lực tựa hồ mạnh hơn Hạ Vũ Thần một đường.

Đối diện sắc mặt của Lý Huyền Thanh cũng không dễ nhìn, chính mình đường đường là ngũ phẩm vũ tướng, những tưởng có thể dễ dàng nghiền ép Khương Ly, ai ngờ hắn thi triển Mị Ảnh Kiếm Pháp lại chỉ có thể cùng Khương Ly tiện tay đánh ra một đòn đánh ngang cơ.

Hắc hoả quyền ảnh vừa rồi, Khương Ly xác thực chỉ tiện tay đánh ra, cũng chẳng phải vũ kỹ hay quyền pháp nào cả.

Khán đài phía bên trái, ở một góc hẻo lánh, Mai bà bà cùng Khương Thanh Hàn cúi đầu chăm chú quan sát.

Hôm qua, nàng bị Khương Ly ném xuống lôi đài, tức giận từ bỏ đại hội, nhưng vẫn nán lại xem trận thi đấu cuối cùng. Khương Thanh Hàn dù sao cũng mới bước chân vào giang hồ, đối với mấy thứ võ lâm đại hội như thế này cực kỳ hứng thú.

Theo nàng thấy, Phong Vân đại hội, so với tông môn thi đấu còn có ý tứ hơn nhiều.

"Khương Ly công tử lại có thể đánh bại Hạ Vũ Thần, xem ra chúng ta cần một lần nữa ước lượng thực lực của hắn" Mai bà bà ngồi ở bên cạnh, than thở nói.

Khương Thanh Hàn khinh thường, hừ lạnh: "Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, không đủ thành đạo"

Mai bà bà cười cười, thầm nghĩ Khương Thanh Hàn hẳn là vẫn còn ghi hận chuyện ngày hôm qua đi.

"Người kia chính là hái hoa đại tặc Lý Huyền Khanh? Hừ hừ, đợi đại hội kết thúc, mời bà bà ra tay, đem y g·iết c·hết, vì dân trừ hại" Khương Thanh Hàn vươn tay ngọc chỉ về phía Lý Huyền Khanh, hung tợn nói.

Mai bà bà gật đầu, đối với hái hoa đạo tặc, nàng cũng căm ghét tới tận xương tuỷ, lạnh lùng đáp: "Hắn không thể sống sót rời khỏi Bố Hải Thành"

"Ồ? có trò hay để nhìn, Lý Huyền Khanh kia tựa hồ muốn ra tay với Khương Ly công tử. Tiểu thư, chúng ta cá cược một trận như thế nào, các cược xem hai người bọn họ ai sẽ thắng?" Mai bà chợt cười khẽ nói.

"Hừ! cá cược thì cá cược, ta cá Khương Ly thua!" Khương Thanh Hàn đọc ra hai chữ Khương Ly, nội tâm không nhịn được nổi lên một trận giận dữ.

"Vậy lão thân liền cá Lý Huyền Khanh thua, nếu lão thân thua, ta liền đem gốc hai trăm năm linh tham kia đưa cho ngươi đột phá lục phẩm đỉnh phong. Nếu ngươi thua..."

Vừa nghe Mai bà bà nhắc đến hai trăm năm linh tham, đám võ giả xung quanh đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang phía các nàng, ánh mắt toát ra lửa nóng, nhưng bị Mai bà bà hừ nhẹ một tiếng, từng người sắc mặt tái nhợt, sau lưng bốc mồ hơi lạnh, vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Ta sẽ không thua!" Khương Thanh Hàn nhỏ giọng.

"Nếu ngươi thua...trong vòng ba ngày phải thuyết phục Khương Ly công tử trở về chủ gia, như thế nào?"

"Cái này!" Khương Thanh Hàn cau mày, có chút không tình nguyện, nhưng nghĩ tới gốc hai trăm năm linh của Mai bà bà liền cắn răng đồng ý.

Mai bà bà thấy thế, khoé miệng vểnh lên, nở nụ cười xấu xa. Nàng là tông sư cường giả, hơn nữa còn là một vị tinh thần niệm sư, tầm mắt rất cao, có thể nhìn ra, Khương Ly bất kể là tranh c·ướp lệnh bài hay giao đấu với Hạ Vũ Thần, cũng chưa từng xuất ra thực lực chân chính.

Theo tin tình báo truyền tới, Khương Ly chủ tu kiếm pháp, kiếm thuật lô hoả thuần thanh, nhưng từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ sử dụng kiếm, chỉ vận dụng quyền chưởng, thậm chí rất ít khi vận dụng nội khí.

Cho nên theo dự đoán của nàng, thực lực của Khương Ly rất cao, tối thiếu cũng sở hữu ngũ phẩm trung kỳ chiến lực.

Còn như Lý Huyền Khanh, dựa vào một tay khoái kiếm ở ngũ phẩm sơ kỳ xem như cường giả. Y sở dĩ có thể hoành hành giang hồ, chủ yếu là dựa vào thân pháp nhanh nhẹn. Nhưng thân pháp của Khương Ly công tử, cũng không hề kém cạnh nha.

Cho nên, Mai bà bà dự đoán, trong vòng trăm chương Lý Huyền Khanh tất bại.

Bên trên lôi đài, Lý Huyền Khanh ánh mắt phát lạnh, đè xuống nội tâm xao động, lặng lẽ vận chuyển cương khí, bộ quần áo màu trắng không gió tự bay, bên ngoài cơ thể xuất hiện khí lưu trắng xám, khiến cho nhiệt độ phạm vi mấy trượng vuông quanh đó tụt giảm, hắn dậm chân thật mạnh, giống như tung cánh bay lên, trường kiếm quỷ mị chém tới, hoá thành mười tám đường kiếm ảnh, lấy góc độ không giống nhau chém về phía Khương Ly.

Mị Ảnh Kiếm Pháp - Quỷ Mị Phong Mang

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Không khí bị mở ra, kiếm ảnh màu trắng tầng tầng lớp lớp, xuất hiện khắp nơi.

"Có ý tứ!"

Khương Ly thì thào, thân hình không lùi không tiến, song quyền liên hoàn đánh ra, giống như trăm mũi tên phát cùng một lúc, như nước sông cuồn cuộn, dùng tư thái ngang ngược chặn đứng kiếm ảnh.

Lập tức, âm thanh không khí bạo liệt vang lên liên tiếp, khiến trung tâm võ đài cũng phải xuất hiện gió lốc loạn lưu, không ít võ giả xui xẻo nằm trên mặt đất bị gió lốc quật bay ra xa, hơi thở thoi thóp.

Lý Huyền Khanh âm thầm cả kinh: "Dùng tay không chống đỡ kiếm chiêu của ta, mẹ nó, cái thằng này thật là thượng cổ luyện thể giả?"

Một chiêu Quỷ Mị Phong Mang của hắn, mười tám đường kiếm ảnh vây công, coi như một căn nhà lớn, cũng có thể trảm nát trong nháy mắt. Nhưng lại không thể làm gì Khương Ly, quả thực bất khả tư nghị.

Y không biết, tu vi Đại Lực Thần Ma Quyền của Khương Ly sớm đã đột phá tới cảnh Luyện Tạng đỉnh cao, nửa bước luyện tuỷ, đạt tới linh nhục hợp nhất, nhục thân tương đương với ngũ phẩm danh binh, đúng là không sợ công kích của ngũ phẩm vũ tướng bình thường. Trừ phi là loại người biến thái như Liên Thành Chiến.

Vẻn vẹn giao chiến vài chiêu, Lý Huyền Khanh lập tức cảm thấy không ổn. Y là giang hồ lão thủ, lại là giang dương đại đạo, hái hoa tặc, có thể sống sót đên hôm nay, ngoại trừ kiếm pháp cùng khinh công ra còn là vì bản lãnh xu cát tị hung.

Bởi vì bản lãnh này, y mới có thể thong dong tránh thoát các phương chính đạo nhân sĩ t·ruy s·át, nghênh ngang thâu hương thiết ngọc.

Nhưng hôm nay, từ trên người Khương Ly, y cảm giác được một tia nguy cơ ẩn hiện.

Lý Huyền Khanh tới tham dự Phong Vân đại hội, cũng không phải dương danh thiên hạ, dù sao danh tiếng của hắn, rất nhiều người biết tới. Mục đích của y có hai cái, một là phần thưởng hậu hĩnh của Tào Bang, hai là tiếp cận Tào Uyển Thanh.

Y là hái hoa đạo tặc, đối với mỹ nhân, xưa nay không có lòng kháng cự, mà tuyệt thế mỹ nhân giống như Tào Uyển Thanh, thì càng thêm hấp dẫn.

"Mà thôi, mà thôi, tưởng thưởng cái gì không quan trọng, vẫn nên bảo toàn thực lực, đợi cơ hội lẻn vào Tào Bang đi" Lý Huyền Thanh thầm nghĩ, một chiêu không làm gì được Khương Ly, liền thu kiếm, thân hình thay đổi phương hướng, dự định nhảy xuống khán đài.

"Muốn đi?"

Khương Ly cười lạnh, nâng tay điểm ra một chỉ, từ trong ngón tay hắn bắn ra một luồng kiếm khí bàng bạc, lấy tốc độ cực nhanh mà phóng tới.

Lý Huyền Khanh cả kinh, dừng lại thân hình, xoay người rút kiếm ra ngăn cản.

Mị Ảnh Kiếm Pháp vô cùng quỷ mị và biến hóa phức tạp, trường kiếm trong tay y bắn ra kiếm cương vô tận, muốn ngăn cản kiếm khí nhưng y lại cảm giác kiếm khí mang theo lực lượng kinh thiên.

Hai bên đối lập với nhau, kết quả kiếm khí cuồng bạo đánh nát trường kiếm trong tay y, kiếm khí xông vào kinh mạch rồi nổ tung, Lý Huyền Khanh lập tức ngã gục xuống đất.

Nháy mắt, toàn bộ quảng trường náo động, đặc biệt là một ít ngũ phẩm, tứ phẩm cường giả dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Khương Ly.

Khương Ly nổi danh nhờ kiếm pháp gia truyền đại bại Vũ Dương Tông, tất cả mọi người đều biết rõ, kiếm pháp của rất hắn lợi hại nhưng lại không nghĩ rằng Khương Ly có thể lĩnh ngộ kiếm pháp tới cảnh giới thâm hậu như vậy.

Trên giang hồ, có nhiều người sử dụng kiếm, có không ít người sử dụng kiếm khí kiếm cương thiên biến vạn hóa.

Nhưng trong cảm giác của bọn họ, vừa rồi Khương Ly sử dụng kiếm khí cực kỳ thuần túy, dường như bản thân hắn chính là một thanh kiếm ra khỏi vỏ, trong cơ thể thai nghén kiếm khí đáng sợ vô cùng vô tận.

Chương 141: Quét Ngang Vô Địch