Chương 142: Thiên Địa Sơ Khai
"Tiểu thư, ngươi thua rồi" Mai bà bà cười tự đắc, mặc dù như thế trên khuôn mặt già nua của nàng cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Nàng biết Khương Ly thực lực mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn lại mạnh đến mức này.
Một chiêu trọng thương ngũ phẩm Vũ Tướng, chỉ có ngũ phẩm hậu kỳ cao thủ mới làm được. Chẳng lẽ, Khương Ly công tử sở hữu ngũ phẩm hậu kỳ chiến lực.
Thực lực như thế, đã đủ để leo lên hai mươi vị trí đầu trên Tiềm Long Bảng rồi.
Mai bà bà hít sâu một hơi, khó trách, lão tổ nhà mình lại coi trọng Khương Ly như vậy, không chỉ muốn đem hắn tiếp dẫn về tổ địa, còn ban tặng một cái đệ tử hạch tâm danh ngạch.
Mà ngồi ở bên cạnh Khương Thanh Hàn, thì thần sắc ngẩn ngơ, đầu óc sớm trống rỗng.
Nàng là thiên chi kiêu tử, có thể vượt cấp khiêu chiến. Đổi lại là nàng đối mặt với Lý Huyền Khanh, Khương Thanh Hàn cũng có tự tin đánh bại đối phương, chỉ là tối thiểu cũng phải trải qua một trận khổ chiến, không thể nào nhẹ nhàng dứt khoát như vậy.
........
Bên dưới lôi đài, Khương Ly vừa đánh bại Lý Huyền Khanh, thì phía bên khác, Liên Thành Chiến cũng nhẹ nhàng xử lý xong đám người Thiết Khai Sơn, Trần Huyền Phong.
Mấy chục tên cao thủ, trong đó không thiếu lục phẩm, ngũ phẩm cường giả, nằm lê lết trên mặt đất, âm thầm cười khổ.
Để Liên Thành Chiến thi đấu, chẳng khác nào thả sói vào bầy dê, ai có thể chống đỡ nổi?.
Liên Thành Chiến cùng bọn họ, căn bản không ở cùng đẳng cấp.
Thời gian còn chưa tới nửa tuần hướng, bên trên lôi đài trung tâm, võ giả trọng thương nằm la liệt trên mặt đất.
Vẫn còn tỉnh táo, đồng thời nắm giữ Phong Vân Lệnh trong người, chỉ còn Khương Ly cùng Liên Thành Chiến.
Khung cảnh này, khiến cho vô số võ giả bất ngờ, thậm chí ngay cả ban tổ chức của Phong Vân đại hội cũng không kịp chuẩn bị.
Phảng phất, chín mươi tám võ giả lọt vào vòng cuối cùng, chỉ đến để làm nền cho hai người bọn họ mà thôi
"Một vị tiền nhiệm Tiềm Long Bảng thiên kiêu, một vị thiên tài mới nổi, hắc hắc, thật là thú vị"
"Quận Thanh Hà rốt cuộc ra một vị yêu nghiệt, Tiềm Long Bảng tháng sau chắc chắn đổi mới, chỉ là không biết vị Khương thiếu chủ này có thể leo lên vị trí bao nhiêu "
Vô số võ giả hai mắt toả sáng, háo hức chờ mong nhìn xuống lôi đài, trông chờ một trận long tranh hổ đấu.
Phía dưới, Khương Ly cùng Liên Thành Chiến đứng cách nhau chừng ba trượng, khí thế giằng co.
Bọn họ chưa vội ra tay, mà đồng thời đưa mắt nhìn về phía Bùi Tuyên. Người sau hiểu ý, lập tức phái thủ hạ leo lên lôi đài thanh lý chiến trường. Đem từng tên võ giả đang trọng thương hoặc hôn mê khiêng xuống, phòng ngừa vạn nhất.
Hai người Khương Ly đều là cao thủ ngoại hạng, nếu để bọn họ buông tay đánh một trận, thì những người khác, đều phải gặp tai ương.
"Ngươi rất không tệ!" Liên Thành Chiến nói, lời ấy không phải khen ngợi, mà là trần thuật. Khương Ly là lục phẩm đại vũ sư sở hữu chiến lực mạnh nhất được mà hắn gặp từ trước đến nay, hơn nữa kiếm pháp của hắn càng làm cho Liên Thành Chiến cực kỳ hứng thú.
Khương Ly chưa đáp lời, lẳng lặng nhìn hắn, chăm chú quan sát thanh kiếm đối phương đang ôm trong lồng ngực.
Đây là một thanh kiếm cũ kỹ, bao kiếm đen sì làm từ da cá sấu, bên ngoài khảm mười ba hạt châu.
Tuy thanh kiếm này không phải thần binh lợi khí gì cả, nhưng lại là một thanh kiếm vang danh thiên hạ. Trong mắt nhân sĩ giang hồ ở Thanh Châu, mười ba hạt châu lấp lánh kia, chính là tượng trưng cho g·iết chóc và huỷ diệt.
Ánh mắt của Khương Ly đã bị thanh kiếm kia cuốn hút chẳng khác gì cây kim bị hút vào nam châm.
Trong tay hắn cũng có kiếm, tên là Xuân Thu, bị giấu ở trong ống tay áo,
Cả hai thanh kiếm mặc dù chưa được rút ra khỏi vỏ, nhưng dường như đã có kiếm khí xoay vần đi lại.
Khương Ly thấp giọng đáp:
"Ngươi cũng vậy, trong những người ta đã gặp từ trước đến nay, thiên phú kiếm đạo của ngươi có thể xếp vào mười vị trí đầu"
"Mười vị trí đầu?" Liên Thành Chiến kinh ngạc, không phải là tự cao nhưng hắn cảm thấy, thiên phú kiếm đạo của mình rất cao, ít nhất ở Đại Nguỵ Vương Triều, tối thiểu cũng xếp số một số hai. Nhưng Khương Ly lại nói hắn có thể xếp vào mười vị trí đầu, đồng nghĩa với việc đối phương từng gặp qua chín người khác, sở hữu thiên phú kiếm bằng hoặc cao hơn mình.
Liên Thành Chiến cũng không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Khương Ly, bọn họ đều là thiên tài, đều sẽ có ngạo khí, hà tất phải nói dối.
Chỉ là hắn đâu biết, mười vị trí mà Khương Ly bảo, không chỉ mỗi võ giả ở Vũ Giới, mà còn bao gồm cả võ giả ở Đông Hoang.
Liên Thành Chiến trầm ngâm chốc lát nói: "Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc, hiện tại chưa phải là đối thủ của Liên mỗ"
Khương Ly nghe vậy, không phản đối, mà gật đầu: "Ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu là sinh tử quyết chiến, người m·ất m·ạng chưa hẳn đã là Khương mỗ"
"Ồ" Liên Thành Chiến ngẩn người, sau đó híp mắt nhìn thật kỹ Khương Ly rồi cũng gật gật đầu đáp: "Lá bài tẩy trong tay của ngươi, có thể g·iết c·hết ta!"
Từ trên người Khương Ly, Liên Thành Chiến cảm giác được một tia nguy cơ sinh tử, nhưng tia nguy cơ ấy cực kỳ ẩn nấp. Hắn đoán, đó chính là lá bài tẩy của Khương Ly, nhưng trừ phi là thời khắc sống còn, nếu không hắn sẽ không bao giờ vận dụng nó, bởi vì lá bài tẩy kia, tựa hồ đánh đổi rất lớn.
"Ngươi muốn quyết đấu như thế nào?" Liên Thành Chiến hỏi.
Theo suy đoán của hắn, Khương Ly nêu lên quyết đấu, tựa hồ không phải là tỷ đấu thông thường.
Khương Ly mỉm cười nói: "So kiếm đạo, được chứ?"
"Kiếm đạo?...tốt!" Liên Thành Chiến nghe vậy, không chút do dự liền đồng ý.
"Nghe đồn, Liên huynh sinh thời sáng tạo ba thức kiếm pháp tuyệt luân trực tiếp đem Liên gia kiếm pháp từ Nhân giai thượng phẩm tăng lên thành Địa giai thượng phẩm kiếm quyết. Đã như vậy, ngươi biểu diễn ra hoàn chỉnh Liên gia kiếm pháp. Khương mỗ nếm thử phá giải, nếu phá giải được thì tính ta thắng, không phá được chính là thua, như thế nào?"
"Có thể!" Liên Thành Chiến nói.
"Ừmh" Khương Ly gật đầu, thần niệm ào ào tràn ra, đem cả hai bao phủ ở bên trong.
Liên Thành Chiến từ từ mở mắt, tiếp đó sững sờ tại chỗ, bởi vì trước mặt hắn không còn là Phong Vân lôi đài, mà là một mảnh rừng phong bạt ngàn, lá phong màu đỏ rơi lả tả trên mặt đất.
"Đây chính là trong truyền thuyết huyễn thuật?" Liên Thành Chiến hỏi, ánh mắt t·ang t·hương tĩnh mịch lần đầu tiên loé lên một tia kinh ngạc.
Huyễn thuật, hắn đã từng nghe qua, nghe nói một chút ma môn yêu nữ, ma đạo cự phách am hiểu huyễn thuật, mị thuật, có thể chế tạo ảo cảnh, khiến cho tâm thần của người ta mê thất ở bên trong. Liên Thành Chiến mặc dù từng nghe thấy, nhưng đây là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm.
Khương Ly thản nhiên đáp: "Chỉ là bất nhập lưu huyễn thuật mà thôi"
Huyễn thuật trong thiên hạ, phân thành ba cảnh giới lớn là Ngọc Huyền, Thượng Huyền và Thanh Huyền, trong mỗi cảnh giới lớn như thế lại chia th·ành h·ạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm ba cảnh giới nhỏ.
Cấp thấp nhất Ngọc Huyền hạ phẩm huyễn thuật, có thể vây khốn nhất phẩm Chân Nhân. Mà bên dưới cảnh giới Ngọc Huyền, đồng dạng có võ giả tu luyện huyễn thuật, nhưng không có đẳng cấp rõ ràng, gộp chung lại gọi là bất nhập lưu huyễn thuật.
Nếu ở thời kỳ đỉnh phong, lấy cảnh giới Niệm Như Khê Lưu của hắn, tiện tay liền dễ dàng bóp ra Thượng Huyền huyễn thuật. Nhưng hiện tại lực lượng thần hồn nhỏ yếu, chỉ có khả năng bố trí bất nhập lưu huyễn thuật, tối đa chỉ có thể vây khốn ngũ phẩm võ giả.
Đáng tiếc, đối với cường giả giống như Liên Thành Chiến, huyễn thuật này chẳng có quá nhiều tác dụng.
"Nơi đây không có ai làm phiền chúng ta so kiếm, Liên huynh, mời!"
Liên Thành Chiến gật đầu, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, rồi chém xuống một kiếm, trầm giọng:
"Năm mười bốn tuổi, trong một đêm mưa gió, sấm chớp ngang trời. Liên mỗ bất ngờ tiến vào một giấc mộng kỳ lạ, ở trong giấc mộng ấy, ta nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng, chân đạp hư không, nâng kiếm trảm xuống, đem hư không tĩnh mịch chẻ làm đôi. Một kiếm kia, kiếm lộ quét rộng, rạch mở trời đất, kiếm hình như tia sáng thủa hồng hoang, một kiếm trảm xuống như khai thiên lập địa."
"Lúc tỉnh dậy, Liên mỗ nội tâm dần dần sinh ra cảm ngộ, bèn sáng tạo một kiếm chiêu, gọi là Thiên Địa Sơ Khai."
"Kiếm hoá vi nhất đạo minh quang, đồng thiên địa đệ nhất lộ minh quang!"
"Đây chính là thức thứ bốn của Liên gia kiếm pháp!"
Lời vừa dứt kiếm khí hoá thành một tia sáng, đem đại địa chẻ đôi, xuyên thấu mà tới.