Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Là Ngươi
Chỉ là lúc Ô đạo nhân nhìn thấy pháo tín hiệu, thì sắc mặt lập tức biến đổi, phất tay thu hồi Kim Tiền Bảo Kiếm, dự định rời đi. Nhưng Triệu Xích Hà làm sao có thể để cho lão được như nguyện, cười gằn nói:
"Là ngươi!"
"Ta không có thực lực để bảo vệ bản thân, nhưng tính mạng của ta thì vẫn phải do ta nắm giữ"
"Hì hì, em còn phải bảo hộ tiểu thư đây" Chỉ Hạc cười khúc khích nói.
Bên ngoài quảng trường Phong Vân, mấy vị cao tầng Tào Bang do Bùi Tuyên dẫn đầu đang chăm chú quan chiến, nghe được tiếng pháo hiệu, sắc mặt đồng loạt kịch biến.
"Tiểu thư định mời chào bọn họ sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Kiếm Chi ngoài ý muốn nhìn mười tên võ giả vừa xuất hiện một chút, tấm tắc nói: "Chín tên thất phẩm đỉnh phong, một tên lục phẩm sơ kỳ tử sĩ, đây chính là lá bài tẩy mà Tào Vũ Sinh để lại ư?"
Bành
"Tốc chiến tốc thắng, mau chóng rời đi nơi này"
"Nghĩ tới, Khương công tử thật là lợi hại, có thể đánh bại Liên Thành Chiến, dành vị trí nhất bảng nha" Chỉ Hạc than thở nói, khuôn mặt nhỏ đỏ hây hây.
"Chính là bản đại gia khà khà!" Thiết Khai Sơn vác cự chuỳ lên trên vai, cười to đáp.
"Đáng c·hết!" Ô đạo nhân cả giận, cương khí ầm ầm tràn ra, một trăm lẻ tám mai kim tiền bỗng nhiên sáng rực, mang theo vô vàn kiếm khí, hướng về phía Triệu Xích Hà mà trút xuống.
"Không tốt, là vị trí của bang chủ, mau trở về cứu viện"
Phía đối diện, Triệu Xích Hà tay cầm huyết thương, mỗi một thương đâm tới, đều ngập tràn huyết sát chi khí, chấn nh·iếp nhân tâm.
Y vừa nói, huyết thương trong tay càng thêm hung mãnh, ngăn trở ở phía trước, không cho đối phương rút đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiểu thư mau phát tín hiệu cầu cứu rồi rút lui, chúng ta giúp các ngươi cản đường"
Nàng còn chưa kịp nói gì, thì từ trong bóng tối đột ngột xuất hiện mười võ giả mặc áo dạ hành, ngăn trở ở trước người Tào Uyển Thanh.
"Khốn nạn!" Miếng thịt dâng lên tận mồm còn bị người c·ướp mất, Dương Kiếm Chi nộ khí khó tiêu, lập tức rút kiếm xông tới.
Tào Uyển Thanh cũng tương đối bất ngờ, bản thân nàng cũng không biết sự hiện diện của mười người bọn họ, chợt nghe một vị tử sĩ nói:
Người vừa xuất hiện, tự nhiên là Khương Ly.
"Hồng thúc thúc!"
Tào Uyển Thanh gật gù: "Hai mươi vị trí đầu trên Phong Vân Bảng tu vi tối thiểu cũng là lục phẩm trung kỳ, trong đó có bảy vị là tán tu, hiện tại còn đang ở trong thành. Ta dự định mời chào bọn họ"
Tào Uyển Thanh ngẩng đầu lên, nhận ra dung mạo của người ở trước mặt, nháy mắt đó, đầu óc của nàng trống rỗng, vừa vui mừng, vừa kích động, lại uỷ khuất. Dao găm ở trong bàn tay rớt xuống, mà nàng không nói hai lời, liền nhảy vào trong lồng ngực của đối phương, nước mắt dâng trào.
Cúi đầu nhìn thiếu nữ đang ôm chặt lấy chính mình, có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không đem nàng đẩy ra, mà xoay người nhìn về phía Dương Kiếm Chi.
Nhìn kỹ người đối diện, hắn lập tức kêu lên thất thanh: "Thiết Khai Sơn!"
"Rõ"
"Tựa hồ có cường giả khiêu chiến Ô tiền bối, tiểu thư không định ra ngoài xem một chút ư?" Chỉ Hạc dùng tay che miệng, ngáp một cái hiếu kỳ hỏi.
Tào Uyển Thanh nghe thế thì bừng tỉnh, không nói hai lời, vội vàng lấy ra một cái pháo hiệu, đốt lên.
"Khương công tử là tuyệt thế thiên kiêu, tiểu thư là tuyệt thế mỹ nữ, hai người kết hợp với nhau, chẳng khác gì một đôi thần tiên quyến lữ nha"
"Kẻ nào?"
Hai nữ nhìn nhau, vội vàng chạy tới mở cửa chính quan sát.
Chương 149: Là Ngươi
Sắc mặt nàng trở nên kiên quyết, trong lòng bàn tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một thanh dao găm, quyết đoán dùng sức hướng về trái tim mà đâm tới. Con dao găm này, là Tào Uyển Thanh tự chuẩn bị cho mình.
Tào Uyển Thanh cười khổ. Lấy năng lực của nàng hiện tại, là chưa đủ tự tin để mời Liên Thành Chiến nhân vật như vậy, ngay cả vị Phong Vân Bảng thứ ba Thiết Khai Sơn kia nàng cũng không dám liên hệ. Mục tiêu của nàng là mấy vị lục phẩm đại vũ sư.
Lão giả họ Trịnh cùng bốn gã lục phẩm võ giả gật đầu, nhún người liền xông về phía mười tên tử sĩ, hai bên lập tức chiến thành một đoàn. Mà Dương Kiếm Chi thì xông tới phía Tào Uyển Thanh, dự định c·ướp lấy nàng.
Tào Uyển Thanh cười mắng: "Lấy tu vi của em thì đánh được ai mà đòi bảo vệ ta?"
Dương Kiếm Chi sắc mặt âm trầm, nghĩ mãi không ra vì sao thằng cha này lại có mặt ở đây, chỉ là tiếp theo, hai mắt của hắn chợt trợn to, bờ môi run rẩy, bởi vì bên cạnh Thiết Khai Sơn còn xuất hiện thêm một người khác.
Tào Uyển Thanh vẫn chưa đi ngủ mà ngồi ở sau bàn làm việc, chăm chú đọc các loại thư tín.
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng chợt vang lên tiếng quát lớn:
Tuyệt Mệnh Kiếm Liên Thành Chiến
"Ô đạo hữu hai ta còn chưa đánh xong, ngươi muốn đi đâu?"
Còn chưa kịp định thần, thì chỉ nghe bịch một tiếng, một thân ảnh văng tới dưới chân các nàng:
Bên trên lôi đài trung tâm, Ô đạo nhân khẽ động cương khí, Kim Tiền Bảo Kiếm huy sái mà ra, hoá thành 108 mai kim tiền màu vàng, sắc bén dị thường. Mỗi mai kim tiền này mang theo uy lực không thua kém gì một món tứ phẩm danh binh. Một trăm lẻ tám món tứ phẩm danh binh đồng thời tiến công, uy lực có thể khai sơn phá thạch.
Bên này, Dương Kiếm Chi nhìn thấy Tào Uyển Thanh bắn pháo hiệu, sắc mặt cũng hơi đổi, vội vàng quát to:
"Dương Kiếm Chi, các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy Dương Kiếm Chi tới gần, Tào Uyển Thanh nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra vẻ đắng chát. Vũ Giới võ đạo vi tôn, nếu không có thực lực, thì dù nàng quyền cao chức trọng, thủ hạ đông đảo, lại vẫn như cũ không thể tự bảo vệ mình.
Tất cả môn nhân Tào Bang, từ bang chúng bình thường cho tới phó đường chủ, đường chủ đều cả kinh, ngước đầu nhìn sang,
Tào Uyển Thanh mặt đẹp tái nhợt, nàng cũng chẳng phải người ngu, hơi suy nghĩ liền đoán ra mọi chuyện. Ban nãy vị cường giả Triệu Xích Hà kia tới khiêu chiến Ô tiền bối, đồng thời thu hút sự chú ý của bang chúng Tào Bang, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn. Mục đích của đối phương chính là nàng.
Chỉ là còn chưa tiếp cận Khương Ly, thì đã bị một người thanh niên cao lớn như thiết tháp chặn đường, đồng thời một chuỳ bổ xuống.
Chỉ Hạc cười tít mắt nói: "Ngày trước tiểu thư không phải cũng hận muốn đánh Khương công tử một trận đây. Hì hì"
Pháo hiệu b·ốc c·háy, hoá thành một tia sáng bay lên không trung, chiếu sáng một vùng trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là hắn còn chưa kịp hành động, thì đã có người nhanh hơn xuất hiện bên người Tào Uyển Thanh, một cánh tay thon gầy túm chặt lấy ngọc thủ của nàng, tay khác ngăn trở kiếm khí.
Tào Uyển Thanh và Chỉ Hạc đồng thời kêu lên, vội vàng ngồi xuống kiểm tra thương thế của Tào Hồng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt, lập tức nhận ra người vừa đến là ai.
Trường kiếm cùng cự chuỳ v·a c·hạm vào nhau, truyền ra t·iếng n·ổ trầm thấp, tia lửa văng tung toé khắp bốn phía.
Năm mười ba tuổi, nàng được Thiên Nhai Các xếp lên Hồng Nhan Bảng, liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Trong đó không ít hái hoa đạo tặc cả gan muốn bắt nàng, nhưng Tào Vũ Sinh tâm tư cẩn thận, thường xuyên cắt cử lượng lớn võ giả bảo vệ, cho nên những hái hoa đạo tặc kia chưa từng đạt được. Mặc dù vậy, Tào Uyển Thanh vẫn luôn ghi nhớ chuyện ấy.
Đương nhiên, trước khi mời chào võ giả, thì trước tiên phải điều tra kỹ càng xuất thân, tính cách, tâm tính của đối phương, nếu là hạng người tâm tư thâm trầm, hành sự độc ác, nàng cũng chẳng dám mời đấy.
Tào Uyển Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt thiếu nữ toàn là tinh tinh, không khỏi trêu chọc: "Trước kia là ai cả ngày mắng người là đăng đồ tử, sao giờ lại phạm vào hoa si rồi"
"Ầy, nếu tiểu thư mời được vị Liên Thành Chiến kia, thì còn ai dám làm khó dễ Tào Bang"
Bèn giấu diếm một thanh dao găm tẩm độc trong ống tay áo, mục đích là vì phòng ngừa trường hợp người xung quanh không thể bảo vệ nàng, liền t·ự v·ẫn, bảo vệ chút tôn nghiêm cho bản thân.
Bang chủ thư phòng, bốn phía trần nhà, mỗi góc đều treo một ngọn đèn lưu ly, trên mỗi ngọn đèn như thế khảm nạm một viên bảo thạch to bằng nắm tay, toả ra ánh sáng nhu hoà.
Dương Kiếm Chi hổ khẩu chảy máu, lùi về sau ba bốn bước mới đứng vững. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Muốn t·ự s·át, không dễ dàng như vậy!" Dương Kiếm Chi hai mắt híp thành một khe, nâng chỉ điểm tới muốn dùng kiếm khí đánh bay dao găm.
Chỉ Hạc ngượng ngùng sờ sờ mũi, nàng hiện tại mới đột phá tới cửu phẩm trung kỳ, tu vi như vậy, ném ở Tào Bang cũng túm được một nắm lớn, quả thật chẳng đánh được ai, chợt nàng ghé mắt nhìn xuống, thấy Tào Uyển Thanh đang tỉ mỉ đọc tư liệu của những võ giả ở trên Phong Vân Bảng, buột miệng hỏi:
Dương Kiếm Chi cười nhẹ, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã đi tới, cười nhạo: "Dương mỗ muốn làm gì, Tào tiểu thư còn không đoán được sao?"
Tào Uyển Thanh lắc lắc đầu, gấp thư tín lại, thản nhiên nói: "Tông sư giao đấu hay võ giả bình thường giao đấu thì có gì khác nhau đâu, ta cũng không phải võ giả. Nếu em muốn xem thì cứ đi đi" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.