Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 162: Cổ Thần Duệ Dân, Thần Linh Tam Tính Bất Tử, Bất Hủ, Bất Diệt

Chương 162: Cổ Thần Duệ Dân, Thần Linh Tam Tính Bất Tử, Bất Hủ, Bất Diệt


“Đi ra ngoài đánh đi, phá hỏng đồ đạc trong này không tốt”

Khương Ly thản nhiên nói.

Tây Thành Dũng nói: “Đương nhiên phải ra ngoài, đánh ở đây sao thích hợp lão tử phát huy.”

Khương Ly lườm gã một chút, chắp tay sau lưng đi thẳng một mạch tới Phong Vân lôi đài.

Bấy giờ, trên năm toà lôi đài đang có võ giả khiêu chiến, bốn phía khoảng chừng ba bốn trăm khán giả vây xem, reo hò cá cược ầm ỹ.

Nhìn thấy bọn Khương Ly tới gần, đám đông vội vàng tản ra hai bên, tạo thành một con đường đi.

Năm người vừa xuất hiện, ngoại trừ La Kiêu tương đối lạ mặt ra, bất kể là Khương Ly, Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn hay thậm chí Tây Thành Dũng cũng đều là nhân vật nổi danh trên Phong Vân Bảng.

Ba người trước chiếm giữ ba vị trí đầu của Phong Vân Bảng, hiển nhiên là nổi danh.

Còn như Tây Thành Dũng, con hàng này nổi danh là bởi vì tính cách chả giống ai, đức hạnh cũng không ra gì.

Đợi chừng nửa khắc đồng hồ, lôi đài trung tâm rốt cuộc phân thắng bại, Khương Ly cùng Tây Thành Dũng đồng thời nhún người nhảy lên đài, đứng cách nhau chừng một trượng.

Nhìn thấy tình cảnh ấy, tất cả mọi người lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Tây Thành Dũng khiêu chiến Đông Ly thiếu chủ!

Vô số võ giả phun bãi nước miếng, thầm mắng họ Tây mặt dày, nhưng vẫn có nhiều người khâm phục gã, dù sao không phải ai cũng có dũng khí như gã.

Nhìn thấy hai người bọn chuẩn b·ị đ·ánh nhau, một tên đại đầu mục của Tào Bang ho khan một tiếng hỏi:

"Xin hỏi vị Tây đạo hữu này là muốn khiêu chiến Khương công tử sao?"

"Không khiêu chiến, chẳng lẽ lão tử lên đây để đi ị à? Cho ngươi!" Tây Thành Vũ quát to, từ trong ngực lấy ra một túi vải nặng trĩu, ném cho gã đại đầu mục kia.

Người sau tay mắt lạnh lẹ bắt lấy túi tiền, cười toe toét ôm quyền: "Hắc hắc mời hai vi tự nhiên!"

Khương Ly chắp tay sau lưng, Tây Thành Dũng thì rút trường đao bên hông ra.

Đó là trường đao giống như trảm mã đao nhưng không có chuôi dài như trảm mã đao.

Cầm chặt trường đao trong tay, khí thế trên người gã phát sinh biến hóa nhanh chóng.

Bộ dáng hống hách, cà lơ cà phất ban đầu biến thành cực kỳ sắc bén. Gã cầm thanh trường đao trong tay tỏa ra khí tức rét lạnh thấu xương!

Quát lớn một tiếng, Tây Thành Dũng đã xuất thủ, trong nháy mắt đao ảnh phô thiên cái địa mà tới bao phủ lấy toàn thân Khương Ly.

Nhìn thấy tình cảnh này, Liên Thành Chiến và Thiết Khai Sơn đồng thời thay đổi sắc mặt.

Hai người bọn họ từng giao đấu với Tây Thành Dũng, nhất là Thiết Khai Sơn, từng đánh bại đối phương không dưới mười lần.

Nhưng hôm nay Tây Thành Dũng hoàn toàn không giống Tây Thành Dũng của dĩ vãng, cho dù khí thế trên người hay đao ảnh kinh thiên đều giống như người khác.

Thân ở giữa muôn vàn đao ảnh, Khương Ly cảm giác sâu nhất, hắn có thể cảm giác được đao thế trong đao của Tây Thành Dũng.

Đao thế sắc bén vô kiên bất tồi, mặc dù chiêu số vô cùng bình thường, nhưng uy lực lại bức thẳng lục phẩm đỉnh phong.

Võ đạo phát huy đến mức tận cùng sẽ lĩnh ngộ ra áo nghĩa võ đạo hay võ đạo chân ý, kiếm có kiếm ý, quyền có quyền ý, đao cũng có đao ý.

Nhưng võ đạo chân ý, không phải dễ dàng cảm ngộ như vậy.

Đại bộ phận phàm cảnh võ giả, tu luyện nhiều năm, chỉ có thể đạt tới mức thế, võ thế có khả năng hoá mục nát thành thần kỳ, mỗi chiêu số đánh ra, liền phát huy uy lực vượt qua nguyên bản chiêu số ban đầu.

Thế nếu tiến thêm một bước chính là chân ý sơ hình, sở dĩ gọi là chân ý sơ hình mà không phải võ đạo chân ý, là bởi vì ở cấp độ này, võ giả gần như chạm tới ý cảnh của võ đạo, đã mơ hồ tìm ra võ lộ của bản thân, nhưng lại tạm thời chỉ mới nhìn thấy hình thức ban đầu của võ ý mà thôi.

Chân ý sơ hình không ngừng được mài dũa, dần dần sẽ thoát xác hoá thành chân chính võ đạo chân ý.

Nếu đem võ đạo chân ý ví như một toà lầu các, thì võ ý sơ hình chính là giàn giáo, mà võ thế lại là móng nhà.

Tuy nhiên, võ giả tu luyện cả đời, không phải ai cũng có thể đắp nên cái móng nhà này. Trong số những võ giả ở Vũ Giới mà hắn gặp được từ trước đến nay.

Thì chỉ có vài ba người chân chính ngộ ra thế, ví dụ như tông sư cao thủ Trần phu tử, Đặng Kinh hay Tiềm Long Bảng thứ chín Tạ Y Nhân. Còn ngộ ra chân ý sơ hình, chỉ có một mình Liên Thành Chiến mà thôi.

Không nghĩ tới một kẻ lỗ mãng như Tây Thành Vũ lại nắm giữ đao thế, để hắn âm thầm kinh ngạc.

Cùng một môn võ kỹ, võ giả khác nhau tu luyện chúng, phát huy ra uy lực cũng không giống nhau.

Giống như Tây Thành Vũ lĩnh ngộ được đao thế, một đao chém ra, uy lực tăng phúc ba thành trở lên.

Giống như Liên Thành Chiến lĩnh ngộ được kiếm ý sơ hình, chém ra, uy lực tăng phúc sáu thành trở lên.

Còn nếu lĩnh ngộ được hoàn chỉnh chân ý, gia nhập vào trong vũ kỹ, có thể tăng phúc gấp đôi, thậm chí gấp ba không ngừng.

Cho nên Tây Thành Dũng, tu vi vẻn vẹn lục phẩm trung kỳ, vận dụng đao pháp trụ cột, lại có thể đánh ra lục phẩm đỉnh cao một kích, chính là như vậy.

Đáng tiếc, lấy cường độ thân thể của Khương Ly hiện tại, đừng nói lục phẩm đỉnh phong, coi như ngũ phẩm võ giả cũng khó lòng phá vỡ phòng ngự của hắn.

Chỉ thấy Khương Ly đứng giữa vòng vây của đao ảnh, thần sắc vô hỉ vô bi, tiếp theo, hắn bỗng nhiên vung nắm đấm, đấm mạnh mà ra. Một quyền này thường thường không có gì lạ, cũng chẳng vận dụng bất kỳ võ kỹ nào.

Nhưng lại tinh chuẩn đánh vào lưỡi đao của Tây Thành Dũng.

Chỉ nghe một tiếng kim loại giao kích vang lên, vô số đao ảnh phá diệt, trường đao trong tay gã gãy ngang, lực phản chấn đem cả người gã bắn bay về phía sau, đoạn đao hung hăng chống lên mặt sàn đấu, phát ra tia lửa cùng âm thanh cắt chém chói tai, bành bạch lùi khoảng bốn năm trượng mới miễn cưỡng dừng lại.

"Nghe nói Khương Ly thiếu chủ từng dùng tay không đánh vỡ danh binh, quả nhiên danh bất hư truyền, Tây mỗ thụ giáo"

Tây Thành Mỗ ho ra một cục máu, chống đoạn đao đứng dậy, oang oang nói to.

"Còn đánh nữa sao?" Khương Ly nhíu mày hỏi.

"Đánh, vì sao không đánh, lão tử còn chưa có thua!" Tây Thành Dũng cười ha hả, khí thế quét sạch mà ra, đem đoản đao ném qua một bên, lần nữa xông lên.

Bành!

Giao thủ vài chiêu, gã lại bị Khương Ly đánh bay ra ngoài, nhưng rất nhanh liền bật dậy, hung hăng xông tới, hơn nữa Khương Ly mơ hồ cảm thấy, khí tức trên người gã mạnh hơn lúc đầu một tia, so với mười ngày trước hắn từng nhìn thấy, mạnh hơn một đoạn nhỏ, ẩn ẩn sắp đột phá lục phẩm hậu kỳ.

Thì ra là vậy!

Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao con hàng này khắp nơi tìm đường c·hết, bởi vì gã càng chiến đấu càng mạnh lên. Hơn nữa, đối thủ thực lực càng cao, mang đến áp lực càng lớn, thì biên độ gia tăng tu vi càng nhiều.

Nhưng gã vừa bị đấm thương, thoáng cái liền đã hồi phục, lại là chuyện gì xảy ra?

Khương Ly hiếu kỳ dùng thần niệm quét qua người gã một lượt, tiếp theo ánh mắt co rụt, lộ ra vẻ bất khả tư nghị.

Bởi vì trên người đối phương, hắn phát hiện được dấu vết huyết mạch của Viễn Cổ Thần Linh, hơn nữa còn đã được thức tỉnh. Tia huyết mạch kia mặc dù tương đối mỏng manh, nhưng thân là Lạc Thần Thần Tử, hắn rất dễ dàng liền phát hiện ra.

Huyết mạch này, không phải của Lạc Thần, hẳn là xuất phát từ một vị Cổ Thần khác, nhưng nó đồng dạng mang theo ba tính chất: bất tử, bất hủ, bất diệt nên Khương Ly vừa nhìn liền lập tức khẳng định đó là huyết mạch Cổ Thần.

Chẳng trách, Tây Thành Dũng giống như bất tử tiểu cường, đánh mãi không c·hết, hôm trước còn thoi thóp, hôm sau đã đầy máu phục sinh.

Cổ Thần duệ dân, nếu có thể thức tỉnh được huyết mạch trong người mình, liền sẽ đạt được một chút khả năng khó lường. Giống như Tô Vũ, thức tỉnh huyết mạch của mạt đại Cổ Thần, liền đạt được thần thông Bất Diệt Chi Thân, dù bị Khương Ly đánh nổ thành sương máu, vẫn có thể khôi phục trở về, còn Tây Thành Dũng mặc dù cũng thức tỉnh huyết mạch, nhưng huyết mạch của gã mỏng manh hơn Tô Vũ rất nhiều, nên chưa hề xuất hiện huyết mạch thần thông, dù như thế tốc độ hồi phục cũng cực kỳ nhanh.

Lục Nguyên Thiên cũng tồn tại Cổ Thần?

Ngớ ngẩn! Khương Ly thầm mắng bản thân một tiếng, Cổ Thần truyền thuyết cũng không chỉ xuất huyện ở Tứ Hoang, mà toàn bộ vũ trụ đâu đâu chả có.

Chỉ là Khương Ly chợt nghĩ tới một vấn đề, theo như hiểu biết của hắn, Vũ Giới mới khôi phục nguyên khí chừng ba trăm năm, võ đạo cũng vừa mới hưng thịnh, vì sao hôm trước xuất hiện một cái huyết mạch phản tổ Thiết Khai Sơn, hôm nay lại nhảy ra một cái huyết mạch Cổ Thần Tây Thành Vũ?

Vũ Giới tuyệt đối không bình thường!

Khương Ly âm thầm khẳng định, có điều tạm thời chưa cần suy xét chuyện này. Hắn ngước mắt nhìn về phía Tây Thành Dũng, thầm nghĩ.

"Đã ngươi muốn mượn nhờ áp lực đột phá, vậy bản toạ liền trợ giúp ngươi một tay"

Nghĩ vậy, Khương Ly sấn người tới, cùng gã đánh thành một đoàn. Chỉ có điều, quyền pháp của hắn không quá mạnh, cũng không quá nhẹ, mỗi quyền đều cực kỳ đúng mực, đánh vào các huyệt vị trên thân đối phương.

Song phương giao thủ hơn trăm chiêu, đánh tới cuối cùng khiến cho đám khán giả dưới đài đều xem không hiểu.

Bọn họ ban đầu còn co rút lực lượng của mình, thậm chí quyền chưởng hai bên tương giao đều không nhìn ra dấu vết của chiêu số, hai người thậm chí còn không dùng cả nội khí, nhìn qua chẳng khác gì hai võ giả cửu phẩm đang so chiêu nhưng tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần.

Rốt cuộc sau ba trăm chiêu, khí tức trên người Tây Thành Dũng bùng lên một đoạn lớn, tóc dài tung bay.

Lục phẩm hậu kỳ!

Trong chiến đấu đột phá, khán giả bốn phía ồ lên, kinh ngạc vô cùng, nhưng người trong cuộc lại không chút bất ngờ.

"Còn đánh nữa sao" Khương Ly hỏi.

Lần này, Tây Thành Dũng không còn hùng hổ kêu gào, mà xua xua tay:

“Là ta thua, về sau Khương công tử ngươi có gì cần phân phó, Tây Thành Dũng ta khẳng định nghe theo, đương nhiên nếu ngươi bảo ta đi chịu c·hết thì ta không đáp ứng."

Lúc chưa đánh với Khương Ly, gã cực kỳ ngạo mạn, nói câu nào cũng có ‘ lão tử ’ cho dù Khương Ly là Tiềm Long Bảng thiên kiêu cũng không thèm đặt vào trong mắt.

Hiện tại, Khương Ly chẳng dùng bất kỳ vũ kỹ, thậm chí nội khí, tiện tay đem mình đánh bại, thậm chí hỗ trợ gã đột phá cảnh giới, Tây Thành Dũng triệt để tâm phục khẩu phục.

Chương 162: Cổ Thần Duệ Dân, Thần Linh Tam Tính Bất Tử, Bất Hủ, Bất Diệt