Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 166: Ngươi Không Phải Cũng Đang Say Hay Sao?
Khương Ly nhìn lướt qua bọn họ vài lượt, nội tâm tương đối ngoài ý muốn. Quỳ ở trên sân Đông Ly Vệ, tính cả Lệ Phi Vũ, là một ngàn một trăm hai mươi tám gã chiến vệ.
Trong đó, lục phẩm đại vũ sư có tám người, tu vi cao nhất là Lệ Phi Vũ, vừa đột phá lục phẩm trung kỳ chưa được bao lâu, bảy người còn lại đều là lục phẩm sơ kỳ, những người này Khương Ly khá quen mặt, bao gồm vợ chồng Trần Hữu Lượng, Trần Viên Viên, Lý Tứ, Hoàng Phủ Lý, Dương Nguyên, Lữ Tiểu Xuân và Đường Tam.
Thất phẩm vũ sư có một trăm bảy sáu người, bao gồm hơn bốn chục chiến vệ ban đầu, cùng một chút bang chúng sở hữu thiên phú thượng giai.
Còn lại chín trăm bốn mươi bốn người, đều là bát phẩm vũ giả, tu vi cao thấp khác nhau.
Trong vòng mấy tháng, Đông Ly Vệ có thể phát triển đến mức độ như vậy, một phần là do điều kiện tu luyện ở Đúc Kiếm Sơn Trang quá tốt, cộng thêm Khương gia không tiếc tiền của cung cấp đầy đủ tài nguyên cho bọn họ tu luyện. Mỗi một gã chiến vệ, nhận được tài nguyên tương đương với đệ tử dòng chính của Khương gia. Có thể thấy Khương gia coi trọng bọn họ tới nhường nào.
Điều này có mặt lợi, cũng có mặt hại, mặt lợi là Đông Ly Vệ phát triển thần tốc, nhanh chóng trở thành cao đoan chiến lực, mặt hại là tiêu hao tài nguyên quá nhiều.
Thời gian gần đây, Đúc Kiếm Sơn liên tục mở rộng quy mô, phát triển sản nghiệp, cộng thêm mấy tháng trước từ Vũ Dương Tông c·ướp đoạt đến một đám tài nguyên lớn, nhưng vì cung cấp cho Đông Ly Vệ tu luyện, đã tiêu hao hết gần một phần ba.
Phải biết, đây là tài nguyên tích góp hơn hai trăm năm Vũ Dương Tông!
Có điều, chút tiêu hao ấy, Khương Ly còn chưa để trong lòng. Trước khi rời thành, hắn đã dặn dò Tào Uyển Thanh, cũng như gửi thư cho Dương Kiếm Chi, thời gian sắp tới bọn họ sẽ tập kết tài nguyên chuyển lên Đúc Kiếm Sơn Trang.
Một cái Khương gia không nuôi nổi Đông Ly Vệ, nhưng một cái quận Thanh Hà, hay thậm chí cả Thanh Châu nhất định sẽ nuôi nổi.
Không có tài nguyên thì đi c·ướp, mục tiêu của hắn là chiếm đoạt Lục Nguyên Châu, cùng các thế lực siêu thoát bẻ cổ tay, nên hành động cũng phải thiên mã hành không, chẳng cần cố kỵ quá nhiều.
"Đứng lên đi!" Khương Ly nói, tiếp theo của hắn ánh mắt đặt lên người đàn ông trung niên mặc áo xám, đang ôm Long Văn Đao đứng ở bên cạnh.
Người đàn ông này không ai khác chính là Hoàng Vạn Quân.
"Gặp qua Khương công tử" Hoàng Vạn Quân chắp tay nói.
"Hoàng huynh, đã lâu không gặp!" Khương Ly cũng chắp tay nở nụ cười, đồng thời đánh giá đối phương.
Hoàng Vạn Quân cùng Lệ Phi Vũ sở hữu tu vi giống nhau, đều là lục phẩm trung kỳ, có điều Lệ Phi Vũ là vừa mới đột phá, chỉ có chừng hai mốt, hai hai năm nội khí, còn lượng nội khí của Hoàng Vạn Quân đã đạt tới hơn ba mươi năm. Hơn nữa, trên người của đối phương, Khương Ly còn cảm nhận được một tia đao thế mờ nhạt.
Khẽ nhếch miệng, Đúc Kiếm Sơn Trang quả nhiên nhân tài tụ hợp, lại có hai người nắm giữ đao thế, một người nắm giữ kiếm ý sơ hình.
Cuối cùng, ở góc bên trái, là một đám thiếu niên trẻ măng đang dùng ánh mắt hâm mộ và cuồng nhiệt mà nhìn về phía hắn. Đám thiếu niên này, bé nhất mới bảy tám tuổi, lớn nhất chừng mười ba mười bốn tuổi, trong bọn họ có đệ tử Khương gia, có đệ tử của tam đại gia tộc ở Bố Hải Thành, cũng có đệ tử của các gia tộc phụ thuộc như Lệ gia, Trần gia...
Những thiếu niên trước mặt là mầm móng tương lai của Đúc Kiếm Sơn Trang, cũng được chú trọng bồi dưỡng.
Dẫn đầu đám thiếu niên chính là Lý Thuần Cương. Thân hình gầy yếu, mặc áo trắng, quanh người kiếm khí ẩn hiện như có như không, tu vi càng đạt tới bát phẩm trung kỳ, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ.
"Học trò Lý Thuần Cương ra mắt lão sư!"
Bắt gặp Khương Ly nhìn về phía mình, Lý Thuần Cương có chút khẩn trương, vội vàng bước lên hành lễ.
"Không tệ!"
Khương Ly gật đầu, nhẹ giọng khen ngợi, để thiếu niên mặt mày đỏ bừng vì sung sướng.
Mà đám cường giả sau lưng hắn, khi nhìn về Lý Thuần Cương ánh mắt cũng toả sáng. Liên Thành Chiến là kiếm đạo đại gia, nắm giữ kiếm đạo sơ hình, vừa nhìn liền biết rõ thiếu niên trước mặt là một vị kiếm đạo thiên tài.
"Đúng là một hạt giống tốt!"
"Còn chưa giới thiệu với mọi người. Đây là mấy vị huynh đệ của ta, vị này là Liên Thành Chiến, ngoại hiệu Tuyệt Mệnh Kiếm, vị này là Thiết Khai Sơn, vị này là La Kiêu, vị này là Tây Thành Dũng"
"Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn, hí"
"La Kiêu chẳng lẽ là vị Nhân Đồ La Kiêu kia"
"Tây Thành Dũng, khụ khụ, nếu ta đoán không lầm, hẳn là vị cao thủ có ngoại hiệu Bách Chiến Bách Bại kia chứ"
Một đám cao tầng Khương gia đều hít vào hơi khí lạnh, kính sợ mà nhìn bốn tên cường giả sau lưng Khương Ly.
Chỉ thấy mấy người này khí tức sâu như biển, ẩn mà không phát, hiển nhiên tu vi cao thâm khó lường.
Không nghĩ, Khương Ly lại vô thanh vô tức chiêu mộ đến một đám cao thủ như vậy.
Mà vui mừng nhất, hiển nhiên là Khương Thượng, cùng Khương Hạ thúc công. Bởi vì có mấy vị cường giả này gia nhập, Đúc Kiếm Sơn Trang liền danh chính ngôn thuận trở thành thế lực bá chủ ở quận Thanh Hà. Nếu xét về thực lực tổng hợp, đã không thua gì Tào Bang hay phủ Thái Thú.
Bọn họ không nhịn được mà âm thầm cảm thán, hơn nửa năm trước, Đúc Kiếm Sơn Trang vẻn vẹn là một cái thất phẩm thế lực, mèo lớn mèo nhỏ vài ba con. Thoáng cái, đã phát triển đến tình trạng hiện giờ, thực lực ẩn ẩn viễn siêu thời kỳ đỉnh cao năm xưa.
Hơn nữa, bọn họ cũng lờ mờ nhận ra, dã tâm của Khương Ly không chỉ như vậy. Đúc Kiếm Sơn Trang tương lai, dưới sự dẫn dắt của hắn sẽ phát triển tới bước nào, khó lòng đoán trước. Nói không chừng một ngày nào đó, có thể ngang hàng với Hoan Châu Khương thị cũng nên.
"Ầy, chư vị đứng ở đây hoài làm gì, mau vào trong"
"Khương Liệt trưởng lão, làm phiền ngươi thông báo nhà bếp sắp đặt tiệc rượu, vì con ta cùng các vị huynh đệ ở đây đón gió tẩy trần"
"Được, lão phu đi liền!"
Nhất thời, toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang náo loạn hẳn lên, bắt đầu xếp đặt tiệc rượu, g·iết gà mổ heo, mâm cỗ linh đình.
Khương gia trưởng lão mỗi người không chút tiếc rẻ đem rượu ngon trân tàng nhiều năm ra tiếp đãi.
Trận tiệc rượu này, vừa mở chính là ba ngày.
Ngày đầu tiên, tộc nhân Khương gia, Đông Ly Vệ thay phiên nhau mời rượu đám Liên Thành Chiến, quan hệ lẫn nhau lộ ra vẻ lạ lẫm.
Ngày thứ hai, đám người bắt đầu thân quen, bầu không khí dần dần xào nóng, ban đầu là mời rượu, dần dần thành đụng rượu, khoác vai bá cổ, nói chuyện trên trời dưới đất.
Ngày thứ ba, tộc nhân Khương gia, bao quát Khương Thượng, Khương Hạ thúc công, toàn bộ Đông Ly Vệ, hay đám Hoàng Vạn Quân, Liên Thành Chiến....đều uống gục.
Trên bàn rượu, chỉ còn Khương Ly cùng La Kiêu tửu lượng tốt nhất, vẫn còn uống được.
Chỉ thấy La Kiêu một tay vịn bàn rượu, chống đỡ lấy thân thể đang lung la lung lay, tay kia chỉ vào Khương Ly, miệng ục ục thì thầm muốn nói gì, hết lần này lần khác đầu lưỡi thắt nút, nửa ngày cũng không nói ra một câu.
"La huynh, ngươi say rồi" Khương Ly bật cười.
Cùng những người ở đây khác biệt, tửu lượng của hắn rất cao đã đạt tới một mức độ khó định lượng, nên hiện tại vẫn như cũ không có chút dáng vẻ say nào.
La Kiêu thở phù ra một hơi dài, lắc lắc đầu, mới bình tĩnh đôi chút nói:
"La mỗ thủ biên giới mười hai năm, bất kể là chiến trường hay trên bàn rượu, đều trăm trận trăm thắng, hôm nay rốt cuộc gặp phải đối thủ ha ha ha"
Khương Ly cười nhẹ: "Rượu này, lại uống nhiều cũng không thể làm cho Khương mỗ say"
"Ồ" La Kiêu bất chợt hỏi: "Khương huynh đệ tựa hồ đang muốn tìm một cơn say?"
"A" Khương Ly ngẩn người, nhìn đối phương một chút, chỉ cảm thấy câu nói này mơ hồ có chút quen thuộc.
"Những người xung quanh đều đã say, La mỗ đã say, nhưng Khương Ly đệ ngươi cũng không phải đang say hay sao?"
"Ừm" Khương Ly nhíu mày: "Nói như thế nào?"
"Chúng ta say rượu, ngươi say tâm tình"
Nghe được câu này, trong đầu Khương Ly chợt nổ tung, loé lên một đoạn ký ức.
Nhiều năm trước, hắn tiến vào mộng cảnh Lạc Thần Giới, cùng một lão nhân mặc thanh sam uống rượu, đối phương cũng nói với hắn như vậy.