Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 171: Hoàng Đế Thay Phiên Ngồi, Người Có Đức Cư Cao Vị
Đường đường một vị lục phẩm đại vũ sư, vừa đối mặt liền c·hết rồi?
Không chỉ người của Triệu gia, đệ tử ba đại thế gia cũng bị sợ choáng váng.
Triệu Nguyên Hưu không phải hạng giá áo túi cơm gì, gã là đại trưởng lão của Triệu gia, một trong những cao thủ hàng đầu tại Vũ Dương Thành.
Là nhân vật tai to mặt lớn, ngày bình thường dẫm chân một cái liền khiến cho toàn bộ Vũ Dương Thành rung động, lại bị người tuổi trẻ kia một kiếm g·iết c·hết, quả thực giống như ảo mộng.
Nhưng bộ t·hi t·hể to mọng nằm úp sấp trên bãi máu đằng kia, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khóe mũi, lại nói rõ cho bọn họ biết, đây là sự thật.
Nhất thời trước cổng Triệu phủ lặng ngắt như tờ, mấy trăm võ giả ngây người như phỗng.
Đám trưởng lão, chấp sự phái chủ chiến, lẫn một bầy đệ tử Triệu gia hai mắt trừng lớn, không biết làm sao, khuôn mặt sợ hãi, bối rối.
Lát sau, mới có người định thần lại, hét toáng lên:
"Đại trưởng lão bị g·iết rồi, mau đi mời gia chủ, lão tổ, mau lên"
"Đúng rồi, đúng rồi"
Đệ tử Triệu gia vội vã quay đầu chạy đi báo tin, toàn bộ Triệu phủ nháo nha nháo nhác, gà bay c·h·ó chạy.
Bên ngoài cổng lớn, thanh niên mặc áo tím lắc lắc trường kiếm, rũ sạch v·ết m·áu, rồi thả kiếm vào trong vỏ, sắc mặt bình thản không chút cảm xúc, nhấc chân quay trở lại vị trí cũ.
Hắn còn chẳng thèm nhìn t·hi t·hể của Triệu Nguyên Hưu một cái, dường như thứ hắn vừa g·iết không phải là một vị lục phẩm đại vũ sư mà là một con kiến hôi vậy.
Gia chủ ba đại thế gia nhìn thấy cảnh này, tâm thần cũng cực kỳ hoảng sợ. Ba nhà bọn họ đều có lục phẩm đại vũ sư toạ trấn, tuy nhiên đều là lục phẩm sơ kỳ, thực lực tương đương với Triệu Nguyên Hưu mà thôi.
Thanh niên trước mặt có thể một kiếm chém g·iết Triệu Nguyên Hưu, cũng có thể dễ dàng xử lý lục phẩm đại vũ sư của nhà bọn họ. Thở dài cảm khái, không hổ là đệ tử của môn phái lớn, chẳng phải là tộc nhân của gia tộc nhỏ như bọn họ có thể so sánh.
Đồng thời bọn họ cũng âm thầm kinh hỉ, vị thanh niên kia thực lực mạnh như thế, hai người còn lại chắc hẳn cũng không kém. Lần hành động này ổn thoả rồi, Triệu gia chắc chắn không lật nổi bọt nước.
Mà bọn họ ôm lấy bắp đùi của Thất Huyền Kiếm Tông, từ nay chẳng những có thể xưng bá Vũ Dương Thành, thậm chí về sau Tế phủ, Giang phủ cũng do bọn họ chi phối.
Dù sao, trụ sở của Thất Huyền Kiếm Tông ở quận Ngọc Hà, khoảng cách nơi này tương đối xa, đâu thể toàn lực kinh doanh khu vực này, nhiều lắm chỉ cử người tới giá·m s·át cùng thu thuế mà thôi.
Mà bọn họ, ngồi ở dưới đại thụ hóng mát, nhàn nhã làm thổ hoàng đế.
Trong lúc gia chủ của ba đại gia tộc đang thả sức mơ mộng, thì chủ sự của Triệu gia rốt cuộc xuất hiện.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, đầu đội kim quan, chính là gia chủ đương nhiệm của Triệu gia Triệu Hằng. Mà bên cạnh Triệu Hằng là một lão giả mặc trường bào màu nâu, râu tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt khắp nơi đều là vết nhăn, khí tức trên thân cực kỳ mơ hồ, nhưng lại để lộ ra một cổ hương vị mục nát.
Lão nhân này tên Triệu Đức Xương, là tiền nhiệm tộc trưởng của Triệu gia, ở xung quanh Tề Giang hai phủ, xem như võ lâm danh túc.
Triệu Hằng cùng Triệu Đức Xương nhìn thấy t·hi t·hể của Triệu Nguyên Hưu, ánh mắt co rụt, đáy lòng loé lên sát khí, chỉ là rất nhanh liền giấu đi.
Triệu Hằng sắc mặt âm trầm, liếc qua gia chủ của ba đại thế gia một lượt, cuối cùng nhìn về phía ba người tuổi trẻ mặt áo tím đứng đằng kia, trầm giọng hỏi:
"Xin hỏi ba vị xuất thân từ phương nào, vì sao lại muốn gây khó dễ cho Triệu gia chúng ta?"
Không giống như Triệu Nguyên Hưu nóng nảy lỗ mãng, Triệu Hằng làm gia chủ nhiều năm, hành sự cẩn thận, mặc dù trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Bởi vì hắn cũng phát hiện ra, ba người tuổi trẻ trước mặt, tuổi tác chưa đầy ba mươi lại đã đột phá lục phẩm đại vũ sư, tuổi tác thực lực như thế, hiển nhiên xuất thân không đơn giản.
Người tuổi trẻ dẫn đầu khinh miệt nhìn Triệu Hằng một chút, cao giọng nói: "Nói cho các ngươi cũng không sao, chúng ta là đệ tử của Thất Huyền Kiếm Tông, còn lý do gây khó dễ với các ngươi, tự nhiên là chịu người nhờ vả"
"Thất Huyền Kiếm Tông!" Triệu Hằng cùng Triệu Đức Xương nhìn nhau, nội tâm chấn động.
Bọn họ lăn lộn giang hồ nhiều năm, đối với các thế lực lớn ở Thanh Châu nắm giữ trong lòng bàn tay.
Thất Huyền Kiếm Tông, chính là một cái quái vật khổng lồ, Vũ Dương Tông so với nó, tính là cái rắm.
Nhưng Thất Huyền Kiếm Tông trụ sở ở quận Ngọc Hà, cách quận Thanh Hà một cái quận Hồng Hà. Bọn họ vì sao lại chạy tới đây?
"Thì ra là Thất Huyền Kiếm Tông cao đồ" Triệu Hằng nhàn nhạt nói, đưa mắt nhìn sang gia chủ của ba nhà, trầm giọng hỏi:
"Các ngươi muốn Vũ Dương Thành?"
"Đúng là như vậy!" Tần Hoài Sương hờ hững đáp, ngày thường đối mặt với Triệu Hằng, hắn làm việc đều thấp hơn một đầu, hiện tại Tần gia leo lên Thất Huyền Kiếm Tông, cũng không cần sợ hãi Triệu gia, tâm thái của hắn cao điệu hơn nhiều.
"Hoàng đế thay phiên làm, vị trí thành chủ của Vũ Dương Thành, người có đức mới có thể ngồi. Chỉ cần hôm nay Triệu gia các ngươi đồng ý giao ra Vũ Dương Thành, chúng ta liền xem như không có chuyện gì xảy ra"
Tần Hoài Sương cũng không muốn đuổi tận g·iết tuyệt Triệu gia, dù sao Triệu gia thống trị Vũ Dương Thành hai trăm năm, uy vọng, nội tình vẫn còn đó. Bọn họ chỉ cần ép Triệu gia rời đi là được rồi.
Nếu ép đối phương cuống lên, đối phương c·h·ó cùng dứt dậu liều mạng phản kháng, cuối cùng coi như dành chiến thắng, Tần gia bọn họ cũng tử thương thảm trọng, được chẳng bằng mất.
Tần Hoài Sương nói xong, Triệu Hằng còn chưa kịp đáp lời, thì toàn bộ Triệu gia đã oà lên kịch liệt.
"Muốn đuổi Triệu gia chúng ta đi, mơ tưởng"
"Tần gia, Diệp gia, Hàn gia ép người quá đáng, cùng lắm thì đánh một trận, c·hết thì c·hết, sợ cái gì"
"Gia chủ không cần nhượng bộ bọn họ, Triệu gia chúng ta cũng không phải quả hồng mềm"
Triệu gia làm bá chủ của Vũ Dương Thành, cắm rễ ở đây mấy trăm năm, ba đại gia tộc tuỳ tiện tìm tới mấy người tới liền muốn đuổi bọn họ rời đi, đâu có dễ như vậy.
"Yên lặng!" Triệu Hằng nâng tay, áp chế đám đông, trầm giọng nói:
"Triệu gia chúng ta sinh sống ở đây nhiều năm, đã sớm xem tòa thành này là quê hương của mình, chúng ta sẽ không rời khỏi Vũ Dương Thành. Đổi lại một cái điều kiện khác, Triệu gia đồng ý giao ra vị trí thành chủ, đồng thời đem ba thành sản nghiệp tặng cho chư vị, chuyện này dừng ở đây, như thế nào?"
"Gia chủ không thể!"
"Gia chủ, không cần nhượng bộ bọn họ như vậy"
Một đám trưởng lão Triệu gia vội vàng hô to, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Triệu Đức Xương, hi vọng lão nhân này lên tiếng. Chỉ là Triệu Đức Xương không hề mở miệng, hiển nhiên là ủng hộ quyết định của con trai mình.
Nghe Triệu Hằng nói thế, sắc mặt của đám Tần Hoài Sương biến đổi, tựa hồ có ý động, chỉ là người tuổi trẻ mặc áo tím lại lắc lắc đầu nói:
"Triệu gia ngược lại có người hiểu chuyện, chỉ là chúng ta vất vả tới đây, không phải để bàn điều kiện với các ngươi. Ta chỉ nói một lần, Triệu gia toàn tộc cuốn chiếu cút xéo khỏi Vũ Dương Thành, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác"
Triệu Hằng cắn răng, cả giận nói: "Tốt tốt tốt, xem ra các ngươi sớm đã chuẩn bị động thủ với Triệu gia chúng ta, thật cho rằng ăn chắc chúng rồi sao?"
"Hằng nhi, không cần dài dòng làm gì, bọn họ đã muốn ra tay, chúng ta liền phụng bồi tới cùng!" Người lên tiếng là tiền nhiệm gia chủ của Triệu gia, Triệu Đức Xương.
Lão vừa lên tiếng, toàn bộ Triệu gia lập tức nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt rút ra v·ũ k·hí.
Mà đệ tử của ba nhà thấy vậy cũng vội vã sẵn sàng chiến đấu.
"Hừ gian ngoan mất linh, các ngươi đã muốn c·hết, ta liền đưa các ngươi một đoạn đường"
Đệ tử Thất Huyền Kiếm Tông cười nói, đồng thời rút kiếm đông lên, hướng về phía Triệu gia công tới.
"Thời khắc gia tộc nguy nan, ai cũng không cần lưu thủ. G·i·ế·t!"
Triệu Hằng rống lớn, hắn trước đó dự định nhường nhịn cho qua chuyện, không phải là mềm yếu sợ hãi, mà là lấy đại cục làm trọng.
Ba nhà Tần, Diệp, Hàn không đáng để lo, nhưng đằng sau lưng bọn họ là Thất Huyền Kiếm Tông, thực lực cao cường, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn cùng đối lưỡng bại câu thương.
Nhưng đối phương rõ ràng không muốn thương lượng, Triệu gia cũng không phải quả hồng mềm, thích nắm thì nắm.
Nhất thời, trước cổng Triệu gia chiến thành một đoàn, khiến cho dân chúng trong thành nhao nhác.
........
Ngay lúc mấy đại gia tộc đang đánh nhau hăng hái, thì bên ngoài quan đạo của Vũ Dương Thành xuất hiện một đoàn nhân mã, lấy tốc độ cao hướng về phía cổng thành mà áp sát tới.
P/S: Các lão đọc truyện, xin 1 like, thả tim hoặc cmt cho tác có hào hứng viết nhé, chứ 1 ngày mở khóa đc mấy chục ngàn, chỉ nản vãi cả xoài ra :(((