Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 176: Vũ Dương Tông Hoảng Hốt
Vũ Dương Tông chiếm cứ sáu ngọn núi lớn của Vũ Dương Sơn Mạch, phân biệt làm sáu phong, mỗi phong do một vị phong chủ toạ trấn. Chỉ là lần trước tông chủ Triệu Vô Cực dẫn theo lượng lớn trưởng lão, đệ tử tinh anh xuống núi tham chiến, ngoại trừ phong chủ của Huyền Đan Phong Tiết Thanh không thiện chiến đấu ra, phong chủ của tất cả các phong khác đều tham dự.
Cuối cùng chỉ có phong chủ Huyền Ngọc Phong Ngọc Quân Bảo cùng hai vị trưởng lão khác trọng thương chạy về, những người còn lại hoặc là vẫn lạc trên chiến trường, hoặc là bỏ trốn mất dạng.
Sau trận chiến dịch đó, toàn bộ Vũ Dương Tông lòng người bàng hoàng. Đáng giận hơn là Đúc Kiếm Sơn Trang thừa lúc vắng mà vào, trộm sạch phủ khố cùng tàng thư các, hành động của Đúc Kiếm Sơn Trang chẳng khác gì xát muối vào v·ết t·hương, khiến Vũ Dương Tông vốn đã trúng trọng kích, càng thêm suy sụp.
Chưa hết, phong chủ Huyền Đan Phong Tiết Thanh, ngay ngày thứ ba, công khai triệu tập đệ tử, chở theo toàn bộ dược liệu và đan dược của Huyền Đan Phong xuống núi, nương nhờ Đan Hà Tông.
Thì ra, thủ tịch đan sư của Đan Hà Tông Tiết Ngọc Xuân lại là sư huynh của Tiết Thanh.
Chuyện này giống như cọng rơm cuối cùng đè c·hết con lạc đà, trực tiếp khiến cho Vũ Dương Tông sụp đổ.
Trong vòng một đêm đệ tử, chấp sự, trưởng lão kéo nhau chạy gần hết.
Hiện tại toàn bộ Vũ Dương Tông chỉ còn hơn một trăm đệ tử, bảy tám vị chấp sự cùng hai vị trưởng lão, một vị tông chủ, hơn nữa bọn họ đa số đều trọng thương chưa khỏi.
Vũ Dương Tông chủ phong, quỳnh lâu ngọc vũ, lầu son hoạ các, mây tía thấp thoáng. Trên không trung có hạc trắng vờn quanh, sương mù mờ mịt chẳng khác nào tiên môn cẩm tú.
Chỉ là giờ khắc này, khắp sơn môn bị bao trùm bởi một bầu không khí ảm đạm, vắng lặng.
Cả một cái tông môn rộng lớn thênh thang, lại căn bản không có bao nhiêu đệ tử ở lại.
Buổi chiều hôm nay, bên dưới chủ phong có một chiếc xe ngựa mui xanh dọc theo đường núi mà chậm rãi đi lên.
Đánh xe là hai gã thiếu nữ xinh đẹp như hoa, thiếu nữ bên trái mặc váy xanh lưng đeo trường kiếm, thiếu nữ bên phải mặc váy hồng, hông dắt yêu đao.
"Lục Liễu, Hồng Miên, đã tới nơi chưa?"
Từ trong xe ngựa, vọng ra âm thanh trầm thấp.
"Công tử, trước mặt là sơn môn của Vũ Dương Tông rồi" Hồng Miên nhẹ giọng đáp.
Lục Liễu thì ngó đông ngó tây, cất tiếng khen: "Không hổ là thế lực hàng đầu quận Thanh Hà, Vũ Dương Tông so với nô tỳ tưởng tượng còn rộng lớn hơn, chẳng thua kém gì Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta"
Khương Ly mỉm cười, vén rèm xe lên, liếc nhìn xung quanh vài lượt, nói: "Nơi đây ngược lại là chỗ phong thuỷ bảo địa, nếu bố trí một cái trận pháp tụ nguyên, mượn đại thế của Vũ Dương Sơn Mạch, tụ tập thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng trở về, liền có thể thành lập một phương tu hành thánh địa"
"Hì hì chẳng lẽ công tử định xây dựng chi nhánh ở đây?" Lục Liễu chợt hỏi.
Khương Ly lắc lắc đầu đáp: "Ta không có nhiều tinh lực đến vậy, thế gian chỉ cần một cái Đúc Kiếm Sơn Trang mà thôi, không cần chi nhánh gì cả"
Xe ngựa thoáng cái đã đi tới gần sát sơn môn, ở bên ngoài cổng đá có hai gã đệ tử mặc áo xanh đang đứng canh, thấy thế thì giật mình khó hiểu. Từ lúc Vũ Dương Tông suy bại đến nay, hàng ngày chỉ có người xuống núi, lại hiếm khi có ai lên núi.
Nhìn kỹ đó là một chiếc xe ngựa xa hoa đại khí, đánh xe lại là hai vị thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng, so với mấy vị nội môn sư tỷ ngày trước còn xinh đẹp hơn nhiều.
"Xin hỏi các vị là ai, đến Vũ Dương Tông làm gì?"
Hai gã đệ tử vội vã ôm quyền chào hỏi.
Hồng Miên nhảy xuống xe ngựa, lấy ra một phong thư đưa cho đệ tử canh cổng nói:
"Mời các hạ truyền lời cho quý tông là có Đông Ly thiếu chủ Khương Ly ghé thăm"
"Đông Ly thiếu chủ Khương Ly?" Tên đệ tử kia hai tay run run, thiếu chút nữa đánh rơi thư tín. Người còn lại cũng sắc mặt đại biến.
Danh tiếng của Đông Ly thiếu chủ, giống như sét nổ bên tai, chính là nhân vật tuổi trẻ nổi danh nhất quận Thanh Hà hiện tại. Ngặt nổi, người này và thế lực sau lưng hắn, cùng Vũ Dương Tông có ân oán rất lớn.
Trước kia, Vũ Dương Tông mấy lần dẫn người tiến đánh Đúc Kiếm Sơn Trang, cuối cùng tan tác mà về.
Có thể nói vị Đông Ly thiếu chủ này chính là đạp trên danh tiếng của Vũ Dương Tông mà bước vào giang hồ.
Hơn nữa mấy tháng trước, cũng chính Đúc Kiếm Sơn Trang thừa lúc vắng mà vào, mới khiến cho Vũ Dương Tông sụp đổ nhanh như vậy.
Hôm nay đối phương tự mình lên cửa, rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù chẳng biết ý định của Khương Ly, nhưng hai gã đệ tử đều nghĩ tới một điều: Kẻ đến không thiện!
"Làm phiền Đông Ly thiếu chủ chờ đợi chốc lát, tiểu nhân đi báo tin ngay!" Gã đệ tử nói rồi, vội vã chạy vào bên trong sơn môn.
Lát sau, từ bên trong nội môn, cao tầng của Vũ Dương Tông kéo nhau ra tiếp đón.
Dẫn đầu là phong chủ của Huyền Ngọc Phong Ngọc Quân Bảo, hiện tại tạm thời đảm nhiệm vị trí tông chủ, sau lưng hắn là hai vị trưởng lão khác, một người tên là Tôn Bất Nhị, một người khác tên là Hà Tam Tương, còn lại bảy tên thất phẩm chấp sự.
Trong ba vị cao tầng này, cảnh giới cao nhất là Ngọc Quân Bảo, có tu vi lục phẩm hậu kỳ, hai người còn lại đều là lục phẩm sơ kỳ đại vũ sư.
"Khách quý đăng môn, không thể tiếp đón từ xa, mong Khương thiếu chủ thứ lỗi"
Đoàn người Ngọc Quân Bảo vừa tới gần, liền chú ý tới hai tên thiếu nữ trẻ măng ngồi trên xe ngựa, lập tức ánh mắt co rụt, hít vào hơi khí lạnh.
Hai gã thiếu nữ trước mặt, lại cũng là lục phẩm đại vũ sư, quả thực bất khả tư nghị.
Thầm cười khổ, lấy tuổi tác, tu vi của các nàng, nếu đặt ở Vũ Dương Tông trước đây nhất định sẽ được xem như bảo bối mà truy phủng. Không nghĩ các nàng vẻn vẹn là thị nữ của Khương Ly. Chênh lệch quá lớn, để bọn họ chẳng mảy may sinh ra lòng phản kháng.
Rèm xe ngựa vén lên, một thanh niên mặc áo bào trắng khoác đen bước ra, nhảy xuống đất, tiến lên ôm quyền:
"Gặp qua chư vị, là Khương mỗ đường đột"
Gặp Khương Ly biểu lộ thái độ hoà nhã như vậy, đám Ngọc Quân Bảo liếc nhau, thầm nghĩ đối phương tựa hồ không phải đến gây sự.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, mời Khương thiếu chủ và hai vị cô nương vào tệ tông ngồi một chút"
Ngọc Quân Bảo ôm quyền khách khí nói.
Khương Ly gật gù cùng Lục Liễu, Hồng miên đi theo đám cao tầng của Vũ Dương Tông đi vào đại điện ở chính giữa chủ phong.
Nghị Sự Điện, chủ khách phân nhau mà ngồi, có đệ tử cẩn thận dâng trà.
Khương Ly nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, lặng yên chưa nói gì.
Ngọc Quân Bảo ngồi ở trên chủ vị, âm thầm quan sát sắc mặt của hắn, nội tâm ngũ vị tạp trần.
Ngày trước Vũ Dương Tông phong quang vô hạn, cường giả nhiều như mây, đối với thế lực nhỏ như Đúc Kiếm Sơn Trang, hoàn toàn chẳng để trong mắt.
Hiện tại phong thuỷ luân chuyển, Đúc Kiếm Sơn Trang lớn mạnh, thậm chí ra vị yêu nghiệt đệ tử giống như Khương Ly, tương lai khó lòng hạn lượng. Mà Vũ Dương Tông thì chỉ còn mèo lớn mèo nhỏ vài ba con, chỉ có thể nhìn lên đối phương.
Đây là cỡ nào châm chọc.
"Chẳng hay Khương thiếu chủ tới tệ tông là có chuyện gì muốn phân phó?" Ngọc Quân Bảo khẽ hỏi.
Khương Ly nói: "Khương mỗ là tới thăm một vị cố nhân"
"Cố nhân?" Đám cao tầng Vũ Dương Tông nhíu mày, lại nghe Khương Ly nói tiếp:
"Quý tông có một vị trưởng lão họ Thẩm, chính là cố nhân của ta"
"Ầy" Những người khác giật mình, mà Ngọc Quân Bảo thì nhíu mày thật sâu. Vũ Dương Tông quả thật có một vị khách khanh trưởng lão tên là Thẩm Vận, chỉ có điều người nọ thân phận bí ẩn, hành tung quỷ dị, hầu như không nhúng tay vào sự vụ của tông môn. Ngay cả Vũ Dương Tông trưởng lão cũng rất hiếm khi gặp được ông ta.
Chỉ có cấp bậc phong chủ như Ngọc Quân Bảo mới hiểu biết đôi chút. Vị Thẩm trưởng lão này, thực chất là một vị tông sư cường giả, chỉ là chẳng biết vì sao lại ẩn núp ở Vũ Dương Tông. Cho nên lão mặc dù là trưởng lão, nhưng chỉ treo cái danh mà thôi, Triệu Vô Cực cũng không thể ra lệnh cho lão.
Khương Ly thiếu chủ và Thẩm trưởng lão, lại là cố nhân?