Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 181: Chỉnh Hợp Hai Phủ Tế, Giang
Một đêm trôi qua, hai nữ tiêu tốn cả đêm mới đem linh đào luyện hoá hoàn toàn, tu vi tăng lên một đoạn nhỏ, vui sướng nhảy tung tăng.
Sáng sớm hôm sau, hai thầy trò Thẩm Vận dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà. Gốc linh đào ở sau vườn cũng bị lão đào tận gốc, dự định đem tới trồng ở Đúc Kiếm Sơn Trang.
Nồng độ nguyên khí ở trong sơn trang dày đặc hơn bên ngoài gấp nhiều lần, thời gian linh đào ra hoa kết trái cũng nhanh hơn. Không cần phải đợi hai mươi năm, chỉ cần bốn năm năm linh đào có thể thành thục.
Hay tin Thẩm trưởng lão chuẩn bị rời đi, đám cao tầng Vũ Dương Tông vội vàng chạy tới tiễn biệt.
Ngọc Quân Bảo suy xét thật lâu, bàn với hai vị trưởng lão khác, quyết định đầu nhập vào Khương Ly, trở thế lực phụ thuộc của Đúc Kiếm Sơn Trang. Đối với quyết định này của bọn họ, Khương Ly vui vẻ chấp nhận. Vũ Dương Tông hiện tại mặc dù nghèo đinh đương, nhưng sơn môn vẫn ở đó, sản nghiệp dưới núi vẫn còn.
Chỉ cần cẩn thận kinh doanh, ngày sau cũng không phải không thể đông sơn tái khởi.
"Lão phu ẩn cư ở Vũ Dương Sơn nhiều năm, trước khi rời đi, chẳng có thứ gì quý giá liền tặng chư vị một chút lễ vật, mong chư vị đừng từ chối."
Thẩm Vận nói, đồng thời lấy ra một túi vải, đặt vào trong tay Ngọc Quân Bảo.
"Tạ ơn Thẩm trưởng lão"
Ngọc Quân Bảo cung kính nhận lấy túi vải, ôm quyền cảm kích nói. Hiện tại Vũ Dương Tông quả thực quá nghèo, hắn chẳng cần sĩ diện hảo.
"Khương mỗ cũng chuẩn bị chút lễ mọn, liền tặng cho chư vị"
Trong lúc nói chuyện, hắn lật tay lấy ra hai quyển sách mỏng, đưa cho Ngọc Quân Bảo. Tiếp theo ôm quyền cáo biệt, xoay người leo lên xe ngựa.
Ngọc Quân Bảo há miệng định nói gì, thì xe ngựa đã xuất phát, chầm chậm chạy xuống núi.
Đợi xe ngựa khuất bóng dưới tàng cây, một tên trưởng lão mới hiếu kỳ hỏi nhỏ:
"Tông chủ, mau nhìn xem bọn họ tặng thứ gì?"
Ngọc Quân Bảo gật đầu, đem túi vải cho vị trưởng lão kia kiểm tra, còn mình thì quan sát hai quyển sách mỏng.
Nháy mắt sau, Ngọc Quân Bảo hai mắt trợn to, sững sờ tại chỗ, khoé miệng run rẩy.
Mà tên trưởng lão bên cạnh cũng hít vào hơi khí lạnh, không tin nổi vào mắt mình.
"Tông...tông chủ...Thẩm trưởng lão tặng cho chúng ta một viên ngũ phẩm Phá Tướng Đan, bốn viên tứ phẩm Tiểu Hoàn Đan cùng ba lọ tam phẩm Thông Mạch Đan"
Hí! Những người khác nghe thế, đều trợn mắt há mồm, kích động vô cùng.
"Khương thiếu chủ tặng chúng ta hai quyển bí tịch, một quyển Địa giai thượng phẩm công pháp, một quyển Địa giai thượng phẩm võ kỹ"
Ầy! Đám cao tầng Vũ Dương Tông lần nữa há hốc miệng, suýt nữa rớt hàm xuống mặt đất. Địa giai thượng phẩm công pháp, toàn bộ Vũ Dương Tông không có. Coi như tông chủ Triệu Vô Cực cũng chỉ tu luyện một môn Địa giai trung phẩm công pháp mà thôi.
Triệu Vô Cực mãi chưa thể đột phá Tông Sư, một phần nguyên nhân cũng là vì điều này.
Đám trưởng lão như bọn họ, ngoài Ngọc Quân Bảo tu luyện Địa giai trung phẩm công pháp ra, những người còn lại đều tu luyện Địa giai hạ phẩm công pháp.
Hiện tại Khương Ly ban tặng công pháp, vũ kỹ thượng thừa, liền tương đương với cung cấp cho Vũ Dương Tông một cái cơ hội quật khởi.
"Vũ Dương Tông còn chưa hết hi vọng, chúng ta còn có thể đông sơn tái khởi"
Ngọc Quân Bảo khàn khàn nói, khuôn mặt trăm mối cảm xúc.
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Những người khác cũng mừng rỡ đáp lời. Vũ Dương Tông suy sụp, cây đổ bầy khỉ tan, trưởng lão đệ tử chạy hết, chỉ còn mấy người bọn họ trụ lại.
Bọn họ sở dĩ ở lại, một phần là bởi vì chẳng còn nơi nào để đi, một phần là vì bọn họ đối với Vũ Dương Tông có tình cảm thâm hậu.
Bất kể Ngọc Quân Bảo, hay mấy vị cao tầng khác, từ nhỏ đều lớn lên ở Vũ Dương Tông, nên sớm đã xem nơi đây thành nhà của mình, tự nhiên không muốn nhìn thấy tông môn suy tàn, biến mất giữa thời gian trường hà.
Bất kể tặng đan dược hay công pháp đối với Thẩm Vận hay Khương Ly, đều chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với đám Ngọc Quân Bảo, lại chính là hi vọng.
..........
Xe ngựa dọc theo đường núi chầm chậm chạy xuống, hướng về phía Vũ Dương Thành mà đi tới.
Từ lúc Khương Ly dẫn quân nhập chủ Vũ Dương Thành, khống chế các đại gia tộc đến nay đã trôi qua sáu ngày, cuộc sống trong thành đã trở lại bình thường.
Hai bên đường phố, khách thương buôn bán náo nhiệt, trà lâu, tửu quán, các loại cửa hàng vẫn mở cửa như cũ, đa số dân chúng trong thành đều không biết rõ.
Vũ Dương Thành đã đổi chủ nhân!
Khương Ly dẫn theo hai thầy trò Thẩm Vận trở về, chưa hề gây nên quá nhiều náo động.
Trong lúc chờ đợi đám La Kiêu trở lại, Khương Ly nhàn nhã sống ở trong phủ thành chủ.
Ban ngày cùng Thẩm Vận đánh cờ, đàm đạo võ học, ban đêm tu luyện.
Mỗi lần hai người đánh cờ, đám Liên Thành Chiến, Lệ Phi Vũ, hay hai cha con nhà họ Triệu đều tới bên cạnh vây xem. Một bên xem cờ, một bên nghe đàm đạo, càng nghe càng cảm thấy kiến thức rộng mở, nhiều vấn đề tu luyện nan giải đều được giải đáp.
Liên Thành Chiến, Lệ Phi Vũ thì không nói, Triệu Hằng cùng Triệu Đức Xương đối với thân phận của Thẩm Vận càng thêm hiếu kỳ. Chỉ cảm thấy lão nhân mặc áo tím này kiến thức sâu rộng, thâm bất khả trắc.
Cứ như thế cho đến bốn ngày sau, Thiết Khai Sơn dẫn đầu trở về.
Đi theo bọn họ là hai mỹ phụ, dáng người nẩy nở, duyên dáng, dung mạo thoát tục, ăn mặc trang phục cung đình. Bọn họ là chưởng môn và phó chưởng môn của Cổ Hoa Phái.
Chưởng môn tên là Cổ Nguyệt, tu vi lục phẩm trung kỳ, tính cách lạnh lùng, cao ngạo.
Phó chưởng môn tên là Hoa Tinh tu vi lục phẩm sơ kỳ, tính tình dịu dàng, nhân hậu, trí tuệ sâu sắc.
Các nàng vốn là trẻ mồ côi, được một vị ni cô ở Cổ Hoa Am nhận nuôi, truyền thụ võ học. Sau khi ni cô kia q·ua đ·ời, cả hai kế thừa Cổ Hoa Am, đổi tên thành Cổ Hoa Phái, thu nhận nữ nhân cơ khổ làm đệ tử. Chuyên môn bồi dưỡng các loại kỳ hoa dị thảo, cung cấp cho tông môn thế gia. Ngay cả Đúc Kiếm Sơn Trang cũng từng mua sắm dị thảo của môn phái này.
Ba ngày trước, Thiết Khai Sơn dẫn Đông Ly Vệ tìm tới sơn môn, đem yêu cầu của Khương Ly nói ra. Cổ Nguyệt cùng Hoa Tinh bàn bạc với nhau chốc lát liền quyết định quy phục Đúc Kiếm Sơn Trang.
Không có cách, thời kỳ loạn thế, môn phái nữ lưu như các nàng rất dễ bị nhắm tới, cách tốt nhất là phụ thuộc vào cường giả. Đúc Kiếm Sơn Trang quật khởi chi thế, người người đều nhìn thấy, hai nàng đều là nhân tinh, rất nhanh liền đưa ra lựa chọn.
"Th·iếp thân Cổ Nguyệt ra mắt Khương thiếu chủ"
"Th·iếp thân Hoa Tinh ra mắt Khương thiếu chủ"
Cổ Nguyệt cùng Hoa Tình đứng ở đại sảnh, đôi mắt đẹp tò mò đánh giá Khương Ly, trong lòng thầm hô, quả nhiên là một chàng trai tuấn tú lịch sự.
Khương Ly cũng liếc qua hai nàng một lượt. Hai mỹ phụ này một lạnh lùng như băng, một ôn nhu như nước, ngược lại có mấy phần câu dẫn nhân tâm, đáng tiếc Khương Ly không phải hạng người tham luyến nữ sắc, thấy mỹ nữ liền động tình, nên chỉ nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt.
"Hai vị phu nhân chớ nên khách khí. Hai vị đã tới đây, hẳn là đã đồng ý với yêu cầu của Khương mỗ rồi chứ?"
"Đúng vậy, Cổ Hoa Phái cam nguyện đi theo thiếu chủ" Hoa Tinh dịu dàng nói.
Khương Ly gật đầu nói: "Các vị đã đồng ý phụ thuộc Đúc Kiếm Sơn Trang, vậy từ nay chúng ta là người một nhà. Tương lai nếu có người dám gây khó dễ với Cổ Hoa Phái chính là cùng Khương mỗ không được"
Cổ Nguyệt cùng Hoa Tinh nhìn nhau, âm thầm kinh hỉ, bọn họ sở dĩ đồng ý quy phục, cũng là vì chờ câu nói này. Khương Ly là tuyệt thế thiên tài, tương lai khó lòng hạn định. Cổ Hoa Phái cần một cường giả như hắn che chở.
Cổ Nguyệt, Hoa Tinh tới Vũ Dương Thành hai ngày, ngày thứ ba liền cáo biệt trở về Cổ Hoa Phái.
Trong mấy ngày tiếp theo, La Kiêu lẫn Tây Thành Dũng nhao nhao dẫn người trở lại.
La Kiêu dẫn theo ba vị cao tầng của Giang phủ Viên Gia, còn Tây Thành Dũng thì dẫn theo Kim Tiêu Tông tông chủ.
Viên gia là lục phẩm thế lực hàng đầu, còn là địa đầu xà ở Giang Phủ. La Kiêu thu phục bọn họ, ngược lại phí một phen tay chân.
Ngược lại, Tây Thành Dũng vừa đến Kim Tiêu Tông liền đem từ trên xuống dưới Kim Tiêu Tông đánh một trận, cuối cùng không đánh không quen. Gã cùng Kim Tiêu tông chủ Lâm Chấn xưng huynh gọi đệ, hận vì gặp nhau quá muộn các thứ, suýt chút nữa cắt máu ăn thề, vô cùng cay mắt.
Cứ như vậy, tốn hao vẻn vẹn nửa tháng thời gian, Khương Ly đã chỉnh hợp xong hết thảy các thế lực lớn ở xung quanh Vũ Dương Sơn Mạch, khải hoàn trở về.