Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 186: Bình Thành, Khí Đan Đại Điển

Chương 186: Bình Thành, Khí Đan Đại Điển


Bình Thành là một trong ba toà thành trì lớn nhất quận Thanh Hà, chỉ xếp sau Thanh Hà Quận Thành và Bố Hải Thành mà thôi. Trong thành trú ngụ hơn sáu mươi vạn bá tánh, trong đó có khoảng bảy tám vạn là võ giả.

Thống trị Bình Thành là ba cái thế lực lớn bao gồm: Đan Hà Phái, Quy Vân Bảo cùng Thạch gia.

Đan Hà Phái là một cái tân tấn ngũ phẩm thế lực, chuyên môn luyện chế đan dược, xem như luyện đan tông môn lớn nhất quận Thanh Hà.

Quy Vân Bảo và Thạch Gia giống nhau đều là lục phẩm thế lực, nhưng hai nhà này, mỗi nhà đều có năm sáu vị lục phẩm đại vũ sư toạ trấn, thực lực so với Vũ Dương Thành Triệu gia còn mạnh hơn một chút.

Ngoài ra Quy Vân Bảo và Thạch Gia còn là hai cái luyện khí thế lực, cùng Đúc Kiếm Sơn Trang đặt song song với nhau.

.........

Đúc Kiếm Sơn Trang sau khi được cải tạo lại thì bị chia thành ba khu vực chính là ngoại môn, nội môn cùng quân doanh.

Quân doanh là khu vực riêng biệt, bao gồm nơi ở của Đông Ly Vệ và các tướng lĩnh, thao trường, khu vực nuôi nhốt tọa kỵ...

Bên phải thao trường, trong một gian nhà gỗ rộng rãi, đám người Khương Ly, Liên Thành Chiến... cùng tất cả bách phu trưởng trở lên của Đông Ly Vệ cùng nhau vây quanh một cái sa bàn lớn, bên trên sa bàn là bản đồ của quận Thanh Hà.

Trên bản đồ, bất kể là thành trì hay rừng núi, sơn mạch đều được đánh dấu tỉ mỉ.

Sa bàn này là do La Kiêu chế tạo ra, y từng là tham tướng dưới trướng Trấn Bắc Vương, trấn thủ biên giới nhiều năm, cực kỳ am hiểu hành quân đánh trận.

"Bình Thành xây dựng dựa vào vách núi Bình Sơn. Bình Sơn cũng không cao nhưng lại thập phần hiểm yếu, ba mặt chung quanh là vách đá, chỉ có một mặt chính là quan đạo từ Bình Phủ tới Giang phủ. Cho nên hình dáng của Bình Thành tương đối đặc biệt, ba mặt tường đều là tử lộ, cửa ra vào duy nhất nằm ở trên giao lộ."

"Vị trí địa lý như thế, dẫn tới Bình Thành dễ thủ khó công, nhưng nếu bị đại quân vây kín cửa thành, thì giống như cua nằm trong lỗ, không có chỗ trốn thoát"

"Bởi vì ba mặt là vách núi, nên Bình Thành chỉ có duy nhất một mặt tường thành, kéo dài chừng tám dặm. Tường thành cao mười hai trượng, dày ba trượng, bên trên xây dựng rất nhiều tháp phòng, mỗi khoảng cách mười trượng lại bố trí một cái cự nỏ. Bên ngoài thành là một cái hào sâu hai trượng, rộng năm trượng chạy dọc tường thành. Muốn tiến vào Bình Thành, chỉ có một lối đi duy nhất, cần thiết vượt qua cầu treo. Cho nên lấy binh lực của chúng ta, muốn t·ấn c·ông trực diện Bình Thành tương đối khó khăn"

La Kiêu một bên cầm gậy trúc vẽ vời, một bên chậm rãi giải thích, để Khương Ly nhíu mày thật chặt.

Bình Thành chỉ có một mặt tường thành, vì thế được xây rất cao, cao gấp đôi Bố Hải Thành, phía trước tường thành còn có hào sâu, tiến công trực diện mang đến hiệu quả cực kỳ kém. Hơn nữa bởi vì trong hào chứa đầy nước, nên muốn đào hầm để đánh vào trong thành cũng không được.

"Nếu t·ấn c·ông từ ba mặt đường núi thì sao?"

"Bình Sơn mặc dù không quá cao, nhưng bên ngoài là vách đá lởm chởm, võ giả muốn leo lên cũng vô cùng phí sức, hơn nữa bên trên đỉnh núi, cứ cách một dặm lại xây dựng một cái tháp canh, thường xuyên có võ giả quan sát. Tấn công từ ba mặt núi so với t·ấn c·ông trực diện càng khó hơn" La Kiêu đáp.

Khương Ly hỏi: "Binh lực trong thành như thế nào?"

La Kiêu dùng gậy trúc vẽ một đường chéo ở vị trí cổng thành, rồi nói: "Quân thường trực khoảng hai ngàn người, chiến lực cụ thể như thế nào chưa thể ước đoán, nhưng nếu dựa vào địa lợi, chống cự vạn quân tiến công hoàn toàn chẳng phải là vấn đề"

Khương Ly nghe vậy hai mắt híp thành một đường, vuốt vuốt cằm, thấp giọng hỏi: "Các vị có chủ ý gì sao?"

Nói rồi đưa mắt nhìn về phía đám thủ hạ. Tất cả mọi người đều nhướng mày trầm tư, chợt Tây Thành Dũng lên tiếng đưa ra đề nghị:

"Nếu không thể tiến công từ bên ngoài, vậy chúng ta liền tiến công từ bên trong, sau đó trong ứng ngoại hợp, hẳn là được chứ?"

Ừm! Khương Ly cổ quái nhìn gã một chút, con hàng này đầu não thô tứ chi phát triển, trước nay chỉ thích giải quyết vấn đề bằng nắm đấm, ai ngờ hôm nay lại nghĩ ra kế sách hay ho.

Tây Thành Dũng bị Khương Ly nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

La Kiêu gật gù nói: "Chủ ý này không tệ. Ba đại thế lực ở trong Bình Thành, trên mặt nổi có chừng hai mươi vị lục phẩm đại vũ sư, cùng một vị ngũ phẩm vũ tướng. Lấy thực lực của chúng ta, âm thầm lẻn vào trong thành, khống chế cao tầng của các thế lực này, cũng chẳng phải chuyện khó, dù sao Bình Thành không giống với Đúc Kiếm Sơn Trang hay Bố Hải Thành, có trận pháp bảo hộ."

"Tốt liền quyết định như vậy!" Khương Ly vỗ tay, cảm thấy kế hoạch tương đối khả thi, đương nhiên đây chỉ là kế hoạch sơ bộ, sau đó nếu phát sinh vấn đề liền tuỳ cơ ứng biến. Chỉ cần trong Bình Thành không sở hữu tông sư cường giả trở lên toạ trấn, thì kế này vạn vô nhất thất.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, sáng ngày hôm sau, Đông Ly Vệ tập kết binh mã, lần nữa xuất chinh.

Bình phủ cùng Tĩnh phủ không giáp ranh nhau, mà cách một cái phủ là Giang phủ.

Đám người Khương Ly toàn lực đi đường, đến chập tối mới tới nơi.

Lần này bọn họ không trực tiếp tiến thẳng vào Bình Thành mà lựa chọn một chỗ sơn cốc cách Bình Thành gần hai mươi dặm để đóng quân, nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Ly, Lục Liễu, Hồng Miên, Liên Thành Chiến, Tây Thành Dũng, La Kiêu, Hoàng Vạn Quân và bảy tên bách phu trưởng của Đông Ly Vệ đồng loạt thay đổi quần áo bình thường, tách thành hai nhóm phóng ngựa về phía Bình Thành.

Hơn một ngàn Đông Ly Vệ giao cho Lệ Phi Vũ chỉ huy, ẩn núp ở bên ngoài, chờ đợi tín hiệu.

Đúng như lời của La Kiêu nói, Bình Thành ba mặt là núi cao, mặt còn lại thì cắt ngang quan đạo nối liền Bình Phủ và Giang Phủ, phía trước mặt là một vùng đồi núi chập chùng, rất ít đồng ruộng.

Nơi đây là vị trí hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng cũng tồn tại điểm yếu chí mạng đó chính là nếu bị kẻ địch vây khốn dài ngày, đợi lương thực trong thành cạn kiệt, thì Bình Thành chẳng cần đánh cũng tự phá.

Đám người Khương Ly giục ngựa tới trước cửa thành, liền thấy bên ngoài cầu treo có không ít thương nhân đang chờ đợi để vào thành, cảnh tượng náo nhiệt như chợ phiên.

Nhiều hơn những thương nhân kia chính là võ giả giang hồ, gần như ai cũng mang đao kiếm và vẻ mặt cao ngạo.

Người ra vào cửa thành quá đông, đặc biệt là một ít thương nhân từ các khu vực khác mang theo xe ngựa hàng hóa vào trong thành cũng ảnh hưởng tiến độ, làm cho những võ giả chờ bên ngoài vô cùng không kiên nhẫn.

Nhưng dù cho không kiên nhẫn thì bọn họ cũng chẳng dám phát tác tại cửa thành.

Bên trên tường thành đâu đâu cũng có cự nỏ, lính gác, thủ thành tướng sĩ còn là một vị lục phẩm đại vũ sư, đủ để chấn nh·iếp đại đa số võ giả.

Đừng nói là lục phẩm đại vũ sư, coi như ngũ phẩm Vũ Tướng muốn nháo sự cũng phải suy nghĩ tới sức nặng của mình, nhìn xem chính bản thân mình có tư cách lật cổ tay với toàn bộ Bình Thành hay không.

Bình Thành mặc dù chỉ có một vị ngũ phẩm Vũ Tướng toạ trấn, nhưng ba thế lực lớn ở trong thành không một nhà nào là dễ trêu.

Nhất là Đan Hà Tông.

Luyện đan sư thủ tịch của Đan Hà Tông, Tiết Ngọc Xuân đại sư chính là một vị ngũ phẩm đan sư, quen biết rất nhiều lục phẩm, ngũ phẩm cường giả.

Chỉ cần vị đại sư này hiệu triệu một tiếng, liền sẽ có rất nhiều cường giả nguyện ý ra sức.

Khương Ly cau mày, chẳng biết còn phải chờ bao lâu mới có thể vào thành, bèn quay sang hỏi La Kiêu:

"Bình Thành lúc nào cũng náo nhiệt như vậy sao?"

Cầu treo rất lớn, chiều rộng chừng hai trượng, lại vẫn như cũ vô cùng chen chúc, mức độ náo nhiệt này thậm chí vượt qua cả Bố Hải Thành.

La Kiêu lắc đầu, nói: "Lần trước La mỗ đi tới Bình Thành mua đan dược, khung cảnh không chen chúc như vậy"

Khương Ly nhảy xuống ngựa, vỗ vai một vị nữ võ giả, hỏi: “Vị đại tỷ này, xin hỏi hôm nay Bình Thành có sự kiện gì ư, vì sao lại đông đúc như vậy?"

Khương Ly lúc này không hề phóng thích khí thế ngũ phẩm Vũ Tướng ra ngoài, không cẩn thận cảm giác sẽ không phát hiện hắn chính là Vũ Tướng cường giả.

Nữ võ giả bị Khương Ly vỗ vai chừng ba bảy ba tám tuổi, dáng người đẫy đà, tu vi chừng thất phẩm trung kỳ. Nàng vốn bị Khương Ly động chạm tay chân còn có chút tức giận, sau khi nhìn thấy người vỗ vai mình là người trẻ tuổi anh tuấn, nho nhã lễ độ lập tức sinh ra hảo cảm, những lời oán hận trong bụng cũng bị nghẹn, che miệng cười nói:

"Hì hì, mấy hôm nay Bình Thành đông đúc như thế, là bởi vì Khí Đan Đại Điển sắp diễn ra nha"

"Khí Đan Đại Điển?" Khương Ly nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nữ võ giả kia nói: "Hằng năm vào khoảng thời gian này, Đan Hà Tông, Quy Vân Bảo cùng Thạch gia sẽ kết hợp với nhau tổ chức Khí Đan Đại Điển, bất kể là đệ tử của ba nhà trên hay là võ giả tán tu đều có thể tham dự. Vì thế, mỗi lần Khí Đan Đại Điển diễn ra đều sẽ thu hút rất nhiều luyện đan sư, luyện khí sư chạy tới đăng ký dự thi, ngoài ra còn có lượng lớn võ giả tới xem náo nhiệt"

"Thì ra là như vậy" Khương Ly gật đầu, ôm quyền: "Cảm tạ đại tỷ chỉ điểm"

"Không có gì, nếu đệ đệ ngươi chưa quen thuộc Bình Thành, tỷ tỷ ta không ngại thay ngươi dẫn đường." Nữ võ giả vuốt vuốt tóc mai, bộ ngực nâng lên để lộ ra cao lớn tư bản của mình, một bên tự đề cử nói.

Dáng vẻ này của nàng để Khương Ly tiêu thụ không nổi, vội vàng từ chối, quay trở lại chỗ của mình.

Dòng người chầm chậm di chuyển, chờ đợi thêm một khắc đồng hồ, rốt cuộc đến lượt bọn người Khương Ly vào thành.

Chương 186: Bình Thành, Khí Đan Đại Điển