Chương 189: Gặp Lại Tả Từ
"Mau tới mua, mau tới mua, Đan Đạo Chân Giải chính là Địa giai thượng phẩm luyện đan pháp quyết, do Đan Vương Đoạn Thương Thiên tự tay sáng tạo ra. Bao hàm thủ pháp luyện đan độc môn Kim Tuyền Lưu Vân Thủ cùng sáu mươi chín loại đan phương từ nhất phẩm tới thất phẩm, mau tới, mau tới, nhất thiết không nên bỏ lỡ..."
Tiếng rao hàng vẫn liến thoắng như cũ.
Chốc lát sau, Khương Ly rốt cuộc cũng nhớ được chủ nhân của thanh âm này là ai. Chính là lão giả Chiêm Bặc Sư mà hắn từng gặp ở Thanh Hà Quận Thành. Nếu hắn nhớ không nhầm, lão ta tên là Tả Từ.
Đối phương không làm Chiêm Bặc Sư nữa, chuyển qua hành nghề bán dạo rồi ư? Khương Ly lộ ra vẻ cổ quái.
Lần trước gặp mặt mặt ở Thanh Hà Thành, hắn từng dùng thần niệm khoá chặt lão, mặc dù khi đó thần của hắn cũng không mạnh, nhưng đối phương có thể trong nháy mắt thoát khỏi sự theo dõi của hắn. Chứng tỏ lão cũng không phải đèn cạn dầu!
Khương Ly tản ra thần niệm, hướng về phía đám đông mà dò xét đi qua, quả nhiên phát hiện một lão giả mặt mũi thô tục, mặc một bộ áo dài rách nát, xốc xếch bẩn thỉu, đang gân cổ gào lớn. Trong lúc hô hoán, để lộ ra hàm răng ố vàng, thiếu mất cái răng cửa.
Quả nhiên là lão ta, Khương Ly thầm nghĩ, vừa định tiếp cận đối phương thì thân hình chợt khựng lại.
Bởi vì đã có người trước tiên tiếp cận lão rồi.
Chỉ thấy, đó là một thiếu nữ mặc váy trắng, tóc đen cột thành sừng trâu ở hai bên, vóc người thon nhỏ, bộ ngực đầy đặn, vòng eo thướt tha, khuôn mặt thanh tú, da trắng nõn, bắt mắt nhất là giữa trán của nàng có một ấn ký hình con thoi màu tím bên hông còn đeo mấy cái túi căng phồng, cũng không biết chứa vật gì. Tuổi tác của nàng cùng Lục Liễu và Hồng Miên tương tự nhau, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, sau lưng đeo một thanh trường kiếm có vỏ màu bạc loá mắt, chính đang hùng hổ xông tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận nghiến răng.
Trên đường đi, vô số võ giả nhe răng trợn mắt sợ hãi tránh né, giống như tránh ôn dịch. Chỉ một thoáng nàng liền mở một con 'đường máu' xông thẳng vào trong đám người, rồi vọt tới trước mặt người lão giả kia, quát lên:
"Lão già lừa đảo này không ngừng đi gạt người, hôm nay ta phải dạy giỗ lão một phen."
Lão giả ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cũng nhận ra thiếu nữ, nhất thời chột dạ, không đợi nàng gây khó dễ, bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng thiếu nữ, mắt trợn tròn tựa như gặp được tiên nữ hạ phàm vậy, ánh mắt sáng lấp lánh kinh hãi kêu lên:
"Oa, cầu vồng, cầu vồng, mau nhìn cầu vồng"
Mọi người nghe vậy đều quay đầu nhìn lại.
Nơi đó nào có cầu vồng gì chứ, chỉ là một mảnh trống rỗng.
"Lại làm vậy!"
Thiếu nữ kia rất nhanh đã kịp phản ứng, vội vàng quay đầu lại.
Nhưng ở chỗ cũ đâu còn bóng dáng của lão giả nữa chứ, lão đã sớm biến mất chẳng thấy bóng dáng.
"Tức c·h·ế·t ta rồi!"
Thiếu nữ tức giận dậm chân, hiển nhiên là không phải lần đầu tiên trúng kế.
"Thú vị!" Khương Ly bật cười, dùng thần niệm quan sát thiếu nữ một chút, bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt trở nên trắng bệch một mảnh.
Thần niệm của hắn gặp phải phản phệ.
Không thể nào! Khương Ly cả kinh, thần niệm của hắn mặc dù chưa hồi hoàn toàn, nhưng thời gian qua mượn nhờ ngũ sắc kỳ thạch tẩm bổ, đã phục hồi chút ít, tương đương với thượng phẩm Lạc Sư.
Hắn tự tin, ở toàn bộ Vũ Giới hiếm ai sở hữu thần niệm mạnh hơn hắn.
Nhưng ban nãy, hắn chỉ dùng thần niệm quan sát thiếu nữ một cái, liền lập tức bị thương, quả thật bất khả tư nghị.
Thiếu nữ kia tuổi trẻ như vậy, hiển nhiên không thể nào là thần hồn cao thủ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, tựa hồ cũng chưa phát hiện ra chính mình bị dò xét, nên hắn lập tức đưa ra kết luận, trên người của nàng nhất định mang theo thần hồn bí bảo.
Xem ra thân phận của thiếu nữ này không đơn giản, Khương Ly thầm nghĩ.
..........
Trong đám đông xa xa cách chỗ thiếu nữ đứng hơn trăm trượng, lão già tướng mạo thô tục, đầu trâu mặt ngựa, ăn mặc dơ dáy vuốt nhẹ chòm râu dê thở phào một hơi, lẩm bẩm nói:
"Nguy hiểm quá, sém chút nữa bị bắt, sao mà số của ta khổ vậy chứ, tiểu nha đầu kia cũng quá mức nhỏ nhen, chỉ có mấy trăm nguyên thạch mà cũng phải đuổi g·i·ế·t lão nhân gia ta cho bằng được, khổ quá, khổ c·h·ế·t mất thôi!"
Lão tự than thân trách phận một hồi, rồi bỗng nhiên lại kéo kéo áo của một nam tử bên cạnh thấp giọng nói:
"Tiểu ca, nhìn ngươi có vẻ cũng muốn tham dự Khí Đan Đại Điển chứ, có cần Đan Đạo Chân Giải để nâng cao trình độ luyện đan không?"
"Ồ! Lão trượng có luyện đan pháp quyết sao?" Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
"Hắc hắc hắc hắc..." Lão giả toét miệng cười lộ ra hàm răng vàng ố, rồi cẩn thận lấy ra quyển sách nhàu nát từ trong áo, tỏ vẻ thần bí nói:
"Đan Đạo Chân Giải, Địa giai thượng phẩm luyện đan pháp quyết, bao hàm thủ pháp luyện đan độc môn Kim Tuyền Lưu Vân Thủ cùng sáu mươi chín loại đan phương từ nhất phẩm tới thất phẩm, tổ tiên truyền lại, tiểu ca mời xem!"
"Thật ư?" Người kia mỉm cười ngoạn vị, đưa tay cầm lấy quyển sách.
Lão giả cười nham nhở, xoa xoa hai tay nói: "Chỉ cần bốn mươi chín mai nguyên thạch, không lừa già dối trẻ, nếu tiểu ca....A, vì sao lại là ngươi?"
Lão giả nói đến phân nửa liền há hốc mồm sững sờ, bởi vì nam tử đứng bên cạnh mình không ai khác chính là Khương Ly.
Mà Lục Liễu cùng Hồng Miên thì ôm quyền đứng ở hai bên đem lão vây ở chính giữa, khoé miệng nở nụ cười chế giễu.
Khương Ly tự tiếu phi tiếu nhìn lão, nhẹ giọng: "Lão tiên sinh, lại gặp mặt rồi"
"Hắc hắc hắc....thì ra là tiểu huynh đệ và hai vị tiểu cô nương này, chúng ta thật là hữu duyên" Lão giả cười hèn mọn, một bộ không có ý tứ nói
"Nếu đã là người quen, vậy khỏi cần mua mua bán bán làm gì, kẻo mất lòng nhau"
Lão vừa nói, bàn tay nhoem nhuốc thò tới định giật lấy quyển sách trong tay Khương Ly, chỉ là Khương Ly nhẹ nhàng nghiêng người liền tránh khỏi, đồng thời đem quyển sách mở ra.
Tiếp theo sắc mặt của hắn trở nên đen nhánh, bởi vì bên trong quyền sách nhàu nát này, chỉ có duy nhất một dòng chữ: Đan Đạo Chân Giải, còn lại đều là giấy vàng. Hiển nhiên đây là đồ giả.
"Lão tiên sinh thật không phúc hậu ah, lại định bán sách giả cho ta"
Lão giả vội vàng xua tay thanh minh: "Tiểu huynh đệ hiểu lầm ta rồi, lão hủ trước nay làm ăn chân chính, không lừa già dối trẻ, quyển Đan Đạo Chân Giải này không phải vật bình thường, chỉ những người sở hữu thiên phú luyện đan xuất chúng mới có thể đọc được"
"A, nói thế nào?" Khương Ly cười nhạt, hai tay ôm quyền nhìn lão, một bộ mời ngươi tiếp tục biểu diễn.
Lão giả con mắt xoay tròn, tựa hồ nghĩ ra chủ ý, chắp hai tay sau lưng, cao thâm mạt trắc nói: "Thế gian có hai loại luyện đan sư, một loại vận dụng nội khí để luyện chế đan dược, loại luyện đan sư này, thành tựu cả đời có hạn, khó lòng trở thành luyện đan tông sư. Loại thứ hai được gọi là trời sinh luyện đan sư, bọn họ tiên thiên sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, dùng tình thần lực cùng nội khí kết hợp với nhau, dễ dàng luyện chế ra đan dược phẩm chất cao, đồng thời thành tựu tương lai cũng tươi sáng hơn. Luyện đan tông sư ở toàn bộ Vũ Giới, hầu hết đều thuộc về loại thứ hai."
"Cho nên chỉ có những người tiên thiên sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, mới có thể đọc được quyển Đan Đạo Chân Giả này"
"Thật ư?" Khương Ly nhíu mày nghi hoặc.
"Thiên chân vạn xác!"
"Ồ, vậy tại sao Khương mỗ cũng không đọc được gì?" Khương Ly nói, đồng thời tinh thần lực tràn ra, hoá thành hai cánh tay trong suốt, một cánh tay nâng lấy quyển sách, cánh tay còn lại lật tới lật lui.
Thần Hồn Hiển Hoá! Mẹ nó! Lão giả nuốt nước miếng, khoé miệng co giật, chính mình định giở trò bịp bợm, lừa dối quá quan, ai ngờ gặp ngay thần hồn cao thủ, đen đủi thế là cùng.
"Khổ quá, khổ quá, hôm nay lão nhân gia ta đi ra đường không xem hoàng lịch rồi, vừa thoát khỏi tiểu nha đầu kia, lại gặp phải một kẻ khó chơi"
Lão giả hết đường chối cãi, nội tâm thầm kêu khổ, đành phải lấy ra một tấm da dê, đưa cho Khương Ly nói:
"Nhầm lẫn, nhầm lẫn, người già rồi đầu óc lẩm cẩm, đây mới là Đan Đạo Chân Giải thật, tiểu huynh đệ mời xem"
Khương Ly cầm lấy tấm da dê, dùng thần niệm quét qua một lượt, quả nhiên phát hiện bên trên ghi chép thủ pháp luyện đan, cùng luyện đan pháp quyết, liền gật gật đầu.
Vỗ túi trữ vật, lấy ra bốn mươi chín mai nguyên thạch đưa cho lão.
Di!
Chỉ là lão giả chưa vội nhận lấy nguyên thạch mà hai mắt nóng rực, thẳng tắp nhìn về phía túi trữ vật bên hông hắn, cười nịnh nọt:
"Hắc hắc hắc, tiểu huynh đệ, có thể mượn đường nói chuyện một lát được chứ?"