Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 191: Tụ Lý Càn Khôn, Các Chủ Thiên Nhai Hải Các
"Xin hỏi tiểu huynh đệ, ngươi mua thứ này ở đâu, có thể giới thiệu cho lão nhân gia ta sao?" Tả Từ hèn mọn hỏi.
"Hừ, túi trữ vật chính là do công tử nhà ta luyện chế ra, cần gì mua của người khác!" Lục Liễu hai tay ôm ngực, đắc ý nói, Hồng Miên cũng ngẩng cao đầu đầy tự hào.
"A" Lão đầu nghe thế, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Khương Ly, giống như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân, khiến hắn nổi cả da gà.
"Lời ấy là thật?"
Câu hỏi của Tả Từ lần nữa bị Lục Liễu cùng Hồng Miên khinh bỉ, dáng vẻ giống như đang nói, còn không phải một cái túi trữ vật ư, công tử nhà ta tuỳ tiện có thể chế tạo ra. Đúng là đồ nhà quê!
Các nàng sớm đã quen thuộc với sự thần kỳ của Khương Ly, nên dù hắn làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, các nàng cũng coi đó là chuyện bình thường.
"Đúng là Khương mỗ chế tạo ra"
Đạt được khẳng định, trong đáy mắt Tả Từ lướt qua một chút ngoài ý muốn, sau đó cười hắc hắc nói:
"Tiểu huynh đệ, không, không, không, tiểu hữu, có thể thay lão phu chế tạo một cái túi trữ vật được chứ?"
Khương Ly vuốt vuốt cằm như đang suy tư, chốc lát sau gật gật đầu: "Được ah, nhưng nguyên liệu do lão tiên sinh ngươi cung cấp, đồng thời bởi vì luyện chế túi trữ vật cũng vô cùng tốn hao lực lượng, Khương mỗ lấy năm trăm mai nguyên thạch làm phí thủ tục"
"Dễ làm, dễ làm!" Tả Từ cười toét miệng nói.
Lại nghe Khương Ly than thở: "Chế tạo túi trữ vật cũng không dễ dàng, rất dễ hư hao vật liệu, ngày trước để chế tạo ra cái túi này, Khương mỗ trực tiếp phá huỷ mười phần tài liệu. Cho nên ta cũng không cam đoan một phần tài liệu liền có thể chế tạo ra."
"Ách!" Tả Từ sắc mặt cứng đờ, Khương Ly nói như thế, hiển nhiên là còn muốn công phu sư tử ngoạm.
Nhưng nghĩ tới, bất kỳ luyện chế binh khí hay đan dược, cấp bậc càng cao, tỷ lệ thất bại càng lớn, nói chi túi trữ vật. Nên lão đành khoát tay, hào khí nói:
"Lão phu cấp cho tiểu hữu năm phần tài liệu, nếu luyện chế ra thì đem túi trữ vật cho ta, nếu luyện chế thất bại, vậy xem như số của ta đen đủi, trong người lão phu không có nhiều tài liệu như vậy"
"Tốt!" Khương Ly sảng khoái đồng ý, chế tạo túi trữ vật chỉ tốn hao một ngày thời gian, lại có thể đạt được bốn phần tài liệu cùng một ngàn nguyên thạch. Món hời như thế, có ngu mới không làm.
Tả Từ một mặt thịt đau, phất ống tay áo, tiếp đó năm khoả Không Tinh Thạch kích thước lớn nhỏ khác nhau, cùng một đống Tuyết Tằm Ti, giống như ảo thuật xuất hiện ở trên bàn.
"Ah" Thủ đoạn này của lão, lập tức khiến cho hai nữ cả kinh, trợn tròn mắt. Các nàng dù ngây thơ nhưng cũng đã phát hiện ra, lão già lôi thôi trước mặt không đơn giản.
Thấy vẻ mặt kinh sợ của Lục Liễu và Hồng Miên, Tả Từ vuốt vuốt râu dê, khóe miệng vểnh lên, thầm nghĩ, bây giờ hai cái nha đầu các ngươi hẳn là không còn coi khinh lão nhân gia ta rồi chứ?
Mà Khương Ly thì đã nhìn ra mánh khoé, thì thào: "Tụ Lý Càn Khôn"
Đây là một loại thần thông giúp thu nhỏ đồ vật rồi hút vào trong ống tay áo.
Khi phóng ra từ ống tay áo thì vật thu nhỏ trở lại thể tích như cũ.
Việc thu nhỏ và phong ấn đồ vật phụ thuộc vào người dùng và vật được hút vào. Ngoài ra chất liệu, hình dáng ống tay áo cũng là một yếu tố quan trọng, càng rộng, càng chắc thì càng tốt.
Thần thông này tương đối khó học, Chân Nhân cường giả bình thường phải tiêu tốn rất nhiều năm mới có thể thành thạo, vì vậy ở Đông Hoang cũng chẳng phổ biến, ai ngờ lão đầu trước mặt lại nắm giữ.
"Hắc hắc, trò vặt mà thôi, trò vặt mà thôi" Tả Từ khoát tay, giống như vừa rồi chỉ là tiện tay, nhưng khuôn mặt lại không dấu diếm được vẻ đắc ý.
Khương Ly lần nữa đánh giá lão đầu một chút, khẽ nói: "Tụ Lý Càn Khôn cũng không hề đơn giản, muốn làm thanh thoát như lão tiên sinh, tối thiểu phải cần mấy chục năm công phu. Nếu Khương mỗ đoán không nhầm, lão tiên sinh hẳn là xuất thân từ Thiên Nhai Hải Các chứ?"
"A, tiểu hữu đoán ra thân phận của ta rồi?" Tả Từ thu hồi vẻ tuỳ tiện, ngoài ý muốn nhìn hắn. Dáng vẻ này, ngược lại càng giống một vị tuyệt thế cao nhân.
Khương Ly mỉm cười: "Lão tiên sinh thực lực thâm bất khả trắc, vừa nhìn liền có thể phát hiện ra túi trữ vật của ta, hiện tại còn nắm giữ thần thông Tụ Lý Càn Khôn. Còn một điều nữa là ngài cũng tên là Tả Từ. Trong thiên kẻ có tên là Tả Từ rất nhiều, nhưng nắm giữ đủ loại thủ đoạn khó lường như vậy, chỉ có một vị, đó chính là các chủ của Thiên Nhai Hải Các, Tả Từ tiên sinh"
"Cái gì!"
Lục Liễu cùng Hồng Miên giật mình thét lên, khiến cho toàn bộ tửu khách trong quán đều quay đầu sang
Hai nữ thất thố như vậy, cũng chẳng có gì đáng trách.
Bởi vì lão nhân lôi tha lôi thôi, tính cách hèn mọn bỉ ổi trước mặt, lại là chính là chủ nhân của một trong sáu thế lực siêu thoát của Vũ Giới, tin tức này quả thực doạ người, đừng nói hai thiếu nữ trẻ măng, ngay cả Vũ Vương cường giả cũng sẽ bị doạ sợ.
Lão đầu trước mặt là Thiên Nhân cường giả, chính là một trong những người mạnh nhất Vũ Giới đương thời.
Loại nhân vật như vậy, chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, lại đang ngồi uống rượu, ăn đậu tằm, cò kè mặc cả với chủ tớ bọn họ. Hơn nữa, các nàng vừa rồi còn khinh thường đối phương, lần trước còn dự định giáo huấn lão một trận. Nghĩ tới đây, hai nữ sắc mặt tái mét, bỗng nhiên muốn khóc.
Trái ngược với hai nữ, Khương Ly tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt vẫn như cũ không chút cảm xúc.
Thái độ này của hắn, lần nữa để cho Tả Từ ngoài ý muốn, cười tủm tỉm hỏi:
"Chính là lão phu, tiểu hữu không sợ ta sao?"
Lão đường đường là Thiên Nhân cường giả, coi như nhất phẩm Vũ Đế đối mặt với lão cũng đều không được tự nhiên, thiếu niên trước mặt lại rất bình thản ung dung, trong mắt chưa hề lộ ra chút kính sợ nào.
Khương Ly mỉm cười, nói khẽ: "Thiên Nhân cường giả cũng không phải ma quỷ, sao phải sợ hãi?"
"Ồ" Tả Từ ồ nhẹ, chẳng truy vấn thêm. Lần đầu tiên gặp Khương Ly, xem qua vận số của hắn, lão liền biết được, Khương Ly vận số thật cao giống như không phải người của nhân gian, sở hữu tâm tính như thế có thể lý giải, chợt nói:
"Một cái túi trữ vật cần bao nhiêu thời gian mới luyện chế xong?"
"Ba ngày!" Khương Ly đáp.
"Tốt nha, hắc hắc, ba ngày sau lão hủ tới tìm ngươi, một tay giao tiền, một tay giao hàng" Tả Từ thu hồi vẻ nghiêm trang ban nãy, cười đùa tý tửng nói.
"Một lời đã định" Khương Ly gật đầu, chợt hỏi sang chuyện khác:
"Thiếu nữ vừa rồi đuổi theo Tả tiên sinh là ai? thân phận tựa hồ rất không đơn giản..."
"Nàng ta hả?" Tả Từ tựa hồ nghĩ tới cái gì phiền phức, vẻ mặt co rúm: "Nàng ta tên là Bạch Tiểu Man, còn thân phận nha, khụ khụ, dù sao lão nhân gia ta cũng không trêu chọc nổi"
"A" Khương Ly nhếch miệng, nghi ngờ nhìn lão, đường đường là Thiên Nhân cảnh, cường giả đỉnh cao của Vũ Giới, lại sợ hãi một cái tiểu cô nương, nói ra ai sẽ tin chứ.
Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Khương Ly, Tả Từ giải thích: "Tiểu cô nương kia không đáng sợ, nhưng sư tôn của nàng thì đáng sợ nha, nếu bị nàng ấy biết ta dám khi dễ đồ nhi của mình, sợ rằng phải róc xương của lão nhân gia ta mất"
"Sư tôn của Bạch Tiểu Man?"
"Hắc hắc" Tả Từ cũng không giải thích, mà cười tủm tỉm nói: "Tiểu hữu hẳn là đã phát hiện thanh kiếm có vỏ màu bạc mà tiểu nha đầu kia đeo sau lưng chứ?"
"Thấy được!"
"Thanh kiếm đó tương đối đặc biệt, thân kiếm màu bạc loá mắt, khảm nạm mười tám viên ngọc đỏ, tuу là ᴠũ khí nhưng không ᴠương một chút máu tanh chỉ thấу thanh thoát như mâу baу theo gió, tên gọi là Lăng Hư" Tả Từ vuốt vuốt râu dê, bán cái nút nói.
"Lăng Hư Kiếm....nàng chính là truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh?" Khương Ly nói.
"Đúng vậy, đúng là nàng ta, Bạch Ngọc Kinh truyền nhân, thế gian ai dám trêu chọc?" Tả Từ nói rồi, từ trong ống tay áo lấy ra vài miếng bạc vụn, đặt xuống bàn, tiếp đó thần hình hoá thành cơn gió biến mất tại chỗ.
"Tiểu hữu nhớ đấy, ba ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi"
Tả Từ đi rồi, Lục Liễu cùng Hồng Miên vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi hắn:
"Công...công tử, hắn thật là Tả Từ tiên sinh ư?"
"Đúng vậy"
"Hắn thật là Thiên Nhân cường giả?"
"Đúng ah"
"Ạch, Thiên Nhân cường giả đều hèn mọn, bỉ ổi như thế sao?" Lục Liễu có chút không chắc chắn hỏi.
Khương Ly bật cười, gõ đầu nàng một cái nói:
"Thiên Nhân thì cũng là người, bọn họ đều có sở thích, có cá tính riêng. Hơn nữa, hắn cũng chẳng làm gì các ngươi, cần gì khẩn trương như vậy?"
"Hừ, nô tỳ mới không khẩn trương á, Thiên Nhân mà thôi, có gì hiếm lạ" Lục Liễu quệt miệng, kiên cường nói.