Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai


"Gặp qua Tiết trưởng lão"

"Tiết trưởng lão"

Một đường từ ngoại môn vào nội môn, trên đường gặp gỡ không ít hộ vệ, tạp dịch, vừa nhìn thấy thanh niên mặc áo tím liền vội vã hành lễ.

"Xem ra uy vọng của họ Tiết ở Đan Hà Phái rất cao nha"

Thanh niên mặc áo tím này tự nhiên không phải Tiết Bán Xuyên mà là do Khương Ly giả dạng thành. Mục đích của hắn tự nhiên là thừa lúc chủ vắng nhà mà vào mượn đồ.

Quang minh chính đại tiến đánh Đan Hà Phái tạm thời chưa làm được, nên trước đó chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này nhằm chế tạo r·ối l·oạn.

Diện tích của Đan Hà Tông cực kỳ rộng lớn, tối thiểu cũng phải chiếm cứ một phần mười diện tích của Bình Thành.

Dọc theo đường đi đếm không hết hòn non bộ, nhàn đình, hồ nước. Phía xa xa lầu các san sát, bốn phía bóng cây xanh ngập trời, lộ ra dáng vẻ cực kỳ an tĩnh.

Đan Hà Tông phân thành nội môn cùng ngoại môn, được ngăn cách nhau bằng tường viện cao hai trượng.

Đi qua cổng lớn nối liền ngoại môn và nội môn, đệ tử trực ban trông thấy hắn, cuống quýt hành lễ, trong mắt bọn họ mặc dù có nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều.

Hôm nay diễn ra Khí Đan Đại Điển, nên đa số trưởng lão, đệ tử trong phái đều có mặt ở ngoài quảng trường, dẫn tới nội môn tương đối vắng vẻ.

Đi sâu vào trong nội môn, Khương Ly chỉ gặp chút ít đệ tử tạp dịch đang quét dọn sân vườn, ngoài ra chưa gặp được bất kì đệ tử nội môn nào.

Như thế cũng tốt, khỏi phải ảnh hưởng tới công việc của hắn. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên hắn tới Đan Hà Phái, nên chẳng rõ vị trí của bảo khố hay tàng thư các ở đâu.

Khương Ly một bên tản ra thần niệm, một bên nghênh ngang đi về phía trước, vô ý va phải người khác.

Ai nha!

Một tiếng kêu duyên dáng vang lên, Khương Ly đưa mắt nhìn sang, liền thấy đó là một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng, chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Thiếu nữ kia bị người đụng trúng, vừa định lớn tiếng mắng chửi, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của hắn, lời chửi rủa cũng bị nghẹn, thay vào đó là lo lắng sợ sệt:

"Xin Tiết trưởng lão thứ lỗi, là đệ tử vội vàng, không cẩn thận đụng phải ngươi"

"Hừ, lần sau đi đứng cho cẩn thận" Khương Ly hừ nhẹ nói.

"Đệ tử hiểu rõ!" Thiếu nữ kia đáp, nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, thở nhẹ một hơi, tiếp đó cuống cuồng chạy ra ngoài.

"Chờ chút!"

Thiếu nữ sững sờ, sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại hỏi hắn: "Trưởng lão còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

"Ngươi chuẩn bị đi đâu?" Khương Ly nhàn nhạt hỏi.

"Đệ tử đi xem Khí Đan Đại Điển nha, tối hôm qua đệ tử luyện đan tới khuya, nên sáng nay ngủ quên mất...." Thiếu nữ có chút xấu hổ giải thích.

"Ừm" Khương Ly thầm hô không ổn, nếu để nàng đi ra ngoài, nhìn thấy Tiết Bán Xuyên thật, chính mình nhất định sẽ bị lộ tẩy. Hắn vội ho khan một tiếng, uy nghiêm nói:

"Ngươi đến muộn, vòng thứ nhất của Khí Đan Đại Điển đã thi xong rồi, vòng thứ hai còn chưa bắt đầu, hiện tại bản trưởng lão cần tới bảo khố lấy chút ít vật tư. Ngươi hãy đi theo ta giúp đỡ bê đồ vật, lát nữa rồi đi xem sau"

Thiếu nữ khẽ kinh ngạc, lắp bắp: "Trưởng...trưởng lão thật cần ta giúp đỡ ư?"

"Chẳng lẽ ngươi không đồng ý?"

"Đồng ý, đồng ý....đệ tử đồng ý" Thiếu nữ nhanh chóng đáp lời, khuôn mặt đỏ ửng, một bộ thụ sủng nhược kinh.

Tiết Bán Xuyên trưởng lão là vị trưởng lão trẻ tuổi tài năng nhất của Đan Hà Phái mấy năm gần đây, đồng thời còn là ứng cử viên hàng đầu cho chức vị chưởng môn trong tương lai. Hơn nữa, Tiết trưởng lão dáng vẻ anh tuấn lịch lãm, phong lưu phóng khoáng, chính là thần tượng trong lòng rất nhiều nữ đệ tử.

Hôm nay nàng được hắn nhờ giúp đỡ, được đi bên cạnh Tiết trưởng lão, nếu gây được thiện cảm với hắn, sau này nói không chừng còn có thể một bước lên trời.

Nhìn thiếu nữ dáng vẻ ngượng ngùng, hai mắt mơ hồ, khoé miệng chảy nước bọt, thần sắc Khương Ly hơi cổ quái, không nhịn được mà ho khan một tiếng.

"Khục!"

"Ah!" Thiếu nữ cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Khương Ly mặt không cảm xúc, chắp hai tay sau lưng nói:

"Đi thôi!"

"Oa! Tiết trưởng lão thật đẹp trai!" Thiếu nữ hai mắt hoa si, con ngươi suýt chút nữa biến thành hình trái tim, để Khương Ly hết chỗ nói.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, hắn rốt cuộc đi tới trước bảo khố.

Bảo khố của Đan Hà Phái là một toà nhà lớn ba tầng, nằm ở chỗ sâu của nội môn, có tường viện bao quanh, bên ngoài được canh phòng nghiêm ngặt. Nhìn thấy Khương Ly cùng nữ đệ tử kia đi tới, hai gã đệ tử canh cổng nhíu mày, ngăn lại hỏi:

"Ra mắt Tiết trưởng lão, ngài không phải đang chủ trì Khí Đan Đại Điển ư, sao lại tới đây?"

"Bản toạ đi chỗ nào, còn phải báo cáo cho các ngươi ư?" Khương Ly không vui hừ lạnh.

"Đệ tử nào dám!" Hai người kia nghe vậy, sợ xanh mặt, vội vàng cúi đầu tạ lỗi.

Khương Ly phất phất tay, chả thèm chấp nhặt với bọn họ, nghênh ngang hướng về phía khố phòng mà đi tới, thiếu nữ mặc váy vàng cũng vội vã đi theo.

Đợi người đi rồi, hai tên đệ tử mới nhìn nhau, thở một hơi dài.

Đừng nhìn Tiết Bán Xuyên trưởng lão ngày thường hoà nhã, rộng lượng, nhưng thực chất là kẻ tàn nhẫn, ác độc đặc biệt tâm nhãn cực kỳ nhỏ. Từ trước đến nay, những người đắc tội với hắn đều chẳng có kết cục tốt.

Đến trước cửa bảo khố, ánh mắt Khương Ly lấp loé, chưa vội bước vào mà dùng thành niệm quét qua bốn phía một lượt, chợt hỏi thiếu nữ:

"Ngươi tên là gì?"

"Đệ tử...đệ tử tên là Xuân Lan!" Thiếu nữ ngượng ngùng nói.

Bành!

Tiếp theo, chỉ nghe một âm thanh trầm thấp truyền ra, thiếu nữ đã nằm b·ất t·ỉnh dưới mặt đất.

"Đắc tội rồi!"

Khương Ly xoa xoa hai tay, thì thào, rồi thản nhiên đi vào bảo khố.

Bên trong tiền sảnh vô cùng thanh tĩnh, chỉ có một lão đầu đang ngủ gật ở phía sau quầy.

Lão đầu là người canh giữ bảo khố, khoảng năm mươi sau mươi tuổi, tóc chưa bạc lắm, có khuôn mặt hiền hòa, xem ra là người không s·át h·ại sinh linh vô tội, nhưng Khương Ly biết lão ta là một vị cao thủ.

Lão đầu này dung mạo rất bình thường nên mặc cho ai nhìn thấy lão lần đầu tiên cũng không bị tướng mạo của lão hấp dẫn, ngược lại sẽ nhìn vào hai tay của lão.

Hai tay có khớp xương thô to, to lớn mức chẳng giống người thường nhưng lại óng ánh giống như ngọc đúc thành, quỷ dị nhưng tràn ngập mỹ cảm.

Đoạn Ngọc Thủ Nhạc Thanh Sơn, tu vi lục phẩm hậu kỳ, chính là một trong ba vị hộ pháp của Đan Hà Phái.

Thông tin này tự nhiên là do Hồng Lâu cung cấp.

Nhạc Thanh Sơn xuất thân tán tu, một tay chưởng pháp lô hoả thần thanh, ở trong cảnh giới lục phẩm, xem như cường giả, nhưng đối mặt với Khương Ly lại chưa đáng xem.

"Tiết trưởng lão tới đây làm gì?" Khương Ly vừa bước vào trong lầu một, Nhạc Thanh Sơn liền tỉnh giấc, nhàn nhạt hỏi.

"Thì ra là Nhạc lão, Tiết mỗ cần lấy chút tài liệu"

"Ừm!" Nhạc Thanh Sơn gật đầu, nói: "Mời lấy ra trưởng lão lệnh bài"

"Lệnh bài?" Khương Ly nhíu mày: "Tạm thời không mang trong người, nếu không..."

Chỉ là hắn chưa kịp nói hết, thì đã bị một luồng khí thế khoá chặt lấy cơ thể, mà Nhạc Thanh Sơn đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói:

"Ngươi không phải Tiết Bán Xuyên"

"Ừm?" Khương Ly ngạc nhiên hỏi lại: "Sao ngươi đoán được"

"Đệ tử vào khố phòng lấy tài liệu mới cần lệnh bài, chưởng môn trưởng lão thì không cần..." Nhạc Thanh Sơn nói.

"Thì ra là vậy!" Khương Ly thì thào, ngoài ý muốn nhìn lão ta, tiếp theo thở dài:

"Vốn định để cho ngươi sống lâu một chút, sao lại phải tự tìm đường c·hết đây?"

"Dõng dạc!" Nhạc Thanh Sơn quát lạnh, thân hình quỷ mị biến mất, tiếp theo một cái cự thủ to bằng quạt hương bồ xuất hiện trước mặt hắn.

"Toái Sơn Chưởng!"

"Có chút ý tứ!"

Khương Ly nhếch miệng cười nhạt, ung ung vươn bàn tay thon gầy ra, tiếp lấy một chưởng kia của đối phương.

Nhìn thấy hành động của hắn, phía đối diện Nhạc Thanh Sơn âm thầm cười gằn, đôi bàn tay của lão đã được tôi luyện cực kỳ cứng rắn, không thua gì tứ phẩm danh binh. Phối hợp với Địa giai trung phẩm Toái Sơn Chưởng, coi như lục phẩm đỉnh cao võ giả cũng hiếm người dám dùng tay không đón đỡ.

Chỉ là tiếp theo, sắc mặt của Nhạc Thanh Sơn đột ngột thay đổi, bởi vì cánh tay của lão chợt giống như bị gọng kìm bóp chặt, xương cốt nứt vỡ để lão muốn kêu la thảm thiết.

Đáng tiếc, tiếng kêu la ấy chẳng thể phát ra, bởi vì có một cánh tay khác, bóp lấy cổ của lão, đem yết hầu bóp nát.

"Ngươi....."

Nhạc Thanh Sơn run rẩy chỉ về phía Khương Ly, ánh mắt tràn ngập kinh hãi, rồi tắt thở. Đường đường một vị võ lâm danh túc, vừa giao thủ đ·ã c·hết oan c·hết uổng.

Khương Ly lấy ra khăn giấy lau sạch v·ết m·áu trên bàn tay, đồng thời dùng hủ thi dịch phi tang xác c·hết, tiếp đó đưa mắt nhìn về phía bảo khố.

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai