Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai


"Ừm!" Nhạc Thanh Sơn gật đầu, nói: "Mời lấy ra trưởng lão lệnh bài"

Khương Ly xoa xoa hai tay, thì thào, rồi thản nhiên đi vào bảo khố.

Nhạc Thanh Sơn xuất thân tán tu, một tay chưởng pháp lô hoả thần thanh, ở trong cảnh giới lục phẩm, xem như cường giả, nhưng đối mặt với Khương Ly lại chưa đáng xem.

Chỉ là tiếp theo, sắc mặt của Nhạc Thanh Sơn đột ngột thay đổi, bởi vì cánh tay của lão chợt giống như bị gọng kìm bóp chặt, xương cốt nứt vỡ để lão muốn kêu la thảm thiết.

"Đệ tử hiểu rõ!" Thiếu nữ kia đáp, nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, thở nhẹ một hơi, tiếp đó cuống cuồng chạy ra ngoài.

"Bản toạ đi chỗ nào, còn phải báo cáo cho các ngươi ư?" Khương Ly không vui hừ lạnh.

Thiếu nữ kia bị người đụng trúng, vừa định lớn tiếng mắng chửi, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của hắn, lời chửi rủa cũng bị nghẹn, thay vào đó là lo lắng sợ sệt:

Khương Ly lấy ra khăn giấy lau sạch v·ết m·áu trên bàn tay, đồng thời dùng hủ thi dịch phi tang xác c·hết, tiếp đó đưa mắt nhìn về phía bảo khố.

"Đi thôi!"

"Xin Tiết trưởng lão thứ lỗi, là đệ tử vội vàng, không cẩn thận đụng phải ngươi"

"Khục!"

"Thì ra là Nhạc lão, Tiết mỗ cần lấy chút tài liệu"

"Tiết trưởng lão"

Hôm nay diễn ra Khí Đan Đại Điển, nên đa số trưởng lão, đệ tử trong phái đều có mặt ở ngoài quảng trường, dẫn tới nội môn tương đối vắng vẻ.

"Ngươi không phải Tiết Bán Xuyên"

"Đệ tử đi xem Khí Đan Đại Điển nha, tối hôm qua đệ tử luyện đan tới khuya, nên sáng nay ngủ quên mất...." Thiếu nữ có chút xấu hổ giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi tên là gì?"

"Tiết trưởng lão tới đây làm gì?" Khương Ly vừa bước vào trong lầu một, Nhạc Thanh Sơn liền tỉnh giấc, nhàn nhạt hỏi.

Đi qua cổng lớn nối liền ngoại môn và nội môn, đệ tử trực ban trông thấy hắn, cuống quýt hành lễ, trong mắt bọn họ mặc dù có nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều.

Thông tin này tự nhiên là do Hồng Lâu cung cấp.

Quang minh chính đại tiến đánh Đan Hà Phái tạm thời chưa làm được, nên trước đó chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này nhằm chế tạo r·ối l·oạn.

Thiếu nữ khẽ kinh ngạc, lắp bắp: "Trưởng...trưởng lão thật cần ta giúp đỡ ư?"

Đáng tiếc, tiếng kêu la ấy chẳng thể phát ra, bởi vì có một cánh tay khác, bóp lấy cổ của lão, đem yết hầu bóp nát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Ly phất phất tay, chả thèm chấp nhặt với bọn họ, nghênh ngang hướng về phía khố phòng mà đi tới, thiếu nữ mặc váy vàng cũng vội vã đi theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi người đi rồi, hai tên đệ tử mới nhìn nhau, thở một hơi dài.

Đoạn Ngọc Thủ Nhạc Thanh Sơn, tu vi lục phẩm hậu kỳ, chính là một trong ba vị hộ pháp của Đan Hà Phái.

"Ngươi chuẩn bị đi đâu?" Khương Ly nhàn nhạt hỏi.

Hai tay có khớp xương thô to, to lớn mức chẳng giống người thường nhưng lại óng ánh giống như ngọc đúc thành, quỷ dị nhưng tràn ngập mỹ cảm.

Lão đầu này dung mạo rất bình thường nên mặc cho ai nhìn thấy lão lần đầu tiên cũng không bị tướng mạo của lão hấp dẫn, ngược lại sẽ nhìn vào hai tay của lão.

"Xem ra uy vọng của họ Tiết ở Đan Hà Phái rất cao nha"

Một tiếng kêu duyên dáng vang lên, Khương Ly đưa mắt nhìn sang, liền thấy đó là một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng, chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Chỉ là hắn chưa kịp nói hết, thì đã bị một luồng khí thế khoá chặt lấy cơ thể, mà Nhạc Thanh Sơn đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói:

"Toái Sơn Chưởng!"

Nhạc Thanh Sơn run rẩy chỉ về phía Khương Ly, ánh mắt tràn ngập kinh hãi, rồi tắt thở. Đường đường một vị võ lâm danh túc, vừa giao thủ đ·ã c·hết oan c·hết uổng.

Đi sâu vào trong nội môn, Khương Ly chỉ gặp chút ít đệ tử tạp dịch đang quét dọn sân vườn, ngoài ra chưa gặp được bất kì đệ tử nội môn nào.

Đến trước cửa bảo khố, ánh mắt Khương Ly lấp loé, chưa vội bước vào mà dùng thành niệm quét qua bốn phía một lượt, chợt hỏi thiếu nữ:

Đan Hà Tông phân thành nội môn cùng ngoại môn, được ngăn cách nhau bằng tường viện cao hai trượng.

"Đệ tử vào khố phòng lấy tài liệu mới cần lệnh bài, chưởng môn trưởng lão thì không cần..." Nhạc Thanh Sơn nói.

"Đắc tội rồi!"

"Lệnh bài?" Khương Ly nhíu mày: "Tạm thời không mang trong người, nếu không..."

Diện tích của Đan Hà Tông cực kỳ rộng lớn, tối thiểu cũng phải chiếm cứ một phần mười diện tích của Bình Thành.

"Ra mắt Tiết trưởng lão, ngài không phải đang chủ trì Khí Đan Đại Điển ư, sao lại tới đây?"

Tiết Bán Xuyên trưởng lão là vị trưởng lão trẻ tuổi tài năng nhất của Đan Hà Phái mấy năm gần đây, đồng thời còn là ứng cử viên hàng đầu cho chức vị chưởng môn trong tương lai. Hơn nữa, Tiết trưởng lão dáng vẻ anh tuấn lịch lãm, phong lưu phóng khoáng, chính là thần tượng trong lòng rất nhiều nữ đệ tử.

Bành!

"Ngươi....."

Nhìn thiếu nữ dáng vẻ ngượng ngùng, hai mắt mơ hồ, khoé miệng chảy nước bọt, thần sắc Khương Ly hơi cổ quái, không nhịn được mà ho khan một tiếng.

Tiếp theo, chỉ nghe một âm thanh trầm thấp truyền ra, thiếu nữ đã nằm b·ất t·ỉnh dưới mặt đất.

Nhìn thấy hành động của hắn, phía đối diện Nhạc Thanh Sơn âm thầm cười gằn, đôi bàn tay của lão đã được tôi luyện cực kỳ cứng rắn, không thua gì tứ phẩm danh binh. Phối hợp với Địa giai trung phẩm Toái Sơn Chưởng, coi như lục phẩm đỉnh cao võ giả cũng hiếm người dám dùng tay không đón đỡ.

"Đệ tử...đệ tử tên là Xuân Lan!" Thiếu nữ ngượng ngùng nói.

"Chẳng lẽ ngươi không đồng ý?"

"Ừm?" Khương Ly ngạc nhiên hỏi lại: "Sao ngươi đoán được"

"Gặp qua Tiết trưởng lão"

Thanh niên mặc áo tím này tự nhiên không phải Tiết Bán Xuyên mà là do Khương Ly giả dạng thành. Mục đích của hắn tự nhiên là thừa lúc chủ vắng nhà mà vào mượn đồ.

"Ngươi đến muộn, vòng thứ nhất của Khí Đan Đại Điển đã thi xong rồi, vòng thứ hai còn chưa bắt đầu, hiện tại bản trưởng lão cần tới bảo khố lấy chút ít vật tư. Ngươi hãy đi theo ta giúp đỡ bê đồ vật, lát nữa rồi đi xem sau"

"Ah!" Thiếu nữ cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Khương Ly mặt không cảm xúc, chắp hai tay sau lưng nói:

"Hừ, lần sau đi đứng cho cẩn thận" Khương Ly hừ nhẹ nói.

Bên trong tiền sảnh vô cùng thanh tĩnh, chỉ có một lão đầu đang ngủ gật ở phía sau quầy.

Hôm nay nàng được hắn nhờ giúp đỡ, được đi bên cạnh Tiết trưởng lão, nếu gây được thiện cảm với hắn, sau này nói không chừng còn có thể một bước lên trời.

"Thì ra là vậy!" Khương Ly thì thào, ngoài ý muốn nhìn lão ta, tiếp theo thở dài: (đọc tại Qidian-VP.com)

Dọc theo đường đi đếm không hết hòn non bộ, nhàn đình, hồ nước. Phía xa xa lầu các san sát, bốn phía bóng cây xanh ngập trời, lộ ra dáng vẻ cực kỳ an tĩnh.

"Vốn định để cho ngươi sống lâu một chút, sao lại phải tự tìm đường c·hết đây?"

Khương Ly một bên tản ra thần niệm, một bên nghênh ngang đi về phía trước, vô ý va phải người khác.

"Oa! Tiết trưởng lão thật đẹp trai!" Thiếu nữ hai mắt hoa si, con ngươi suýt chút nữa biến thành hình trái tim, để Khương Ly hết chỗ nói.

Như thế cũng tốt, khỏi phải ảnh hưởng tới công việc của hắn. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên hắn tới Đan Hà Phái, nên chẳng rõ vị trí của bảo khố hay tàng thư các ở đâu.

"Đệ tử nào dám!" Hai người kia nghe vậy, sợ xanh mặt, vội vàng cúi đầu tạ lỗi.

Lão đầu là người canh giữ bảo khố, khoảng năm mươi sau mươi tuổi, tóc chưa bạc lắm, có khuôn mặt hiền hòa, xem ra là người không s·át h·ại sinh linh vô tội, nhưng Khương Ly biết lão ta là một vị cao thủ.

Bảo khố của Đan Hà Phái là một toà nhà lớn ba tầng, nằm ở chỗ sâu của nội môn, có tường viện bao quanh, bên ngoài được canh phòng nghiêm ngặt. Nhìn thấy Khương Ly cùng nữ đệ tử kia đi tới, hai gã đệ tử canh cổng nhíu mày, ngăn lại hỏi:

"Có chút ý tứ!"

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai

"Chờ chút!"

"Ừm" Khương Ly thầm hô không ổn, nếu để nàng đi ra ngoài, nhìn thấy Tiết Bán Xuyên thật, chính mình nhất định sẽ bị lộ tẩy. Hắn vội ho khan một tiếng, uy nghiêm nói:

Ai nha!

Khương Ly nhếch miệng cười nhạt, ung ung vươn bàn tay thon gầy ra, tiếp lấy một chưởng kia của đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đường từ ngoại môn vào nội môn, trên đường gặp gỡ không ít hộ vệ, tạp dịch, vừa nhìn thấy thanh niên mặc áo tím liền vội vã hành lễ.

"Đồng ý, đồng ý....đệ tử đồng ý" Thiếu nữ nhanh chóng đáp lời, khuôn mặt đỏ ửng, một bộ thụ sủng nhược kinh.

Thiếu nữ sững sờ, sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại hỏi hắn: "Trưởng lão còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

"Dõng dạc!" Nhạc Thanh Sơn quát lạnh, thân hình quỷ mị biến mất, tiếp theo một cái cự thủ to bằng quạt hương bồ xuất hiện trước mặt hắn.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, hắn rốt cuộc đi tới trước bảo khố.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Tiết Trưởng Lão Thật Đẹp Trai