Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 201: Hồng Môn Khách Điếm Cường Thế

Chương 201: Hồng Môn Khách Điếm Cường Thế


Sáng sớm hôm sau, từ trên tầng ba của Hồng Môn khách điếm, có hai thiếu nữ dắt tay nhau đi xuống. Trong đó, một người mặc váy đỏ, dáng người linh lung, khuôn mặt lạnh lùng, da trắng như mỡ đông, đi bên cạnh nàng là một thiếu nữ mặc váy lục, mỹ mạo hoạt bát, đáng yêu, dáng vẻ đều khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.

Hai nữ vừa đi xuống lầu liền dẫn tới đám khách nhân ở trong đại sảnh của tầng một nghị luận ầm ĩ.

"Lại là các nàng này, vài ba ngày mới xuống lầu một lần, rất thần bí a!"

"Tuần trước các nàng vừa tới đây, có người còn muốn bắt chuyện, kết quả bị thiếu nữ mặc váy lục kia một chưởng vỗ bay ra khỏi khách sạn."

"Ti ―― lợi hại như vậy?"

"Trọng yếu nhất chính là chưởng quỹ đối với chuyện ấy lại từ chối không nghe thấy, giống như chẳng quan tâm."

"Nghe nói bên người các nàng còn có mấy vị khác, tựa hồ đều là cao thủ."

Đối mặt với tiếng nghị luận của đám khách nhân xung quanh, thiếu nữ mặc váy đỏ tỏ ra thờ ơ, một đôi mắt sáng ngời đạm mạc như nước.

Thiếu nữ mặc váy xanh đôi mắt tinh ranh dáo dác nhìn bốn phía, thanh tú động lòng người cười nói:

"Thức ăn ở đây ăn chán rồi, ta muốn ăn bánh bao hấp, tỷ tỷ ra ngoài mua giúp ta mấy cái, để ta mua rượu thay công tử cho"

"Được rồi, nhanh lên rồi trở lại tu luyện, hôm nay ta còn muốn đột phá lục phẩm trung kỳ đây!"

Thiếu nữ mặc váy đỏ gật đầu nói, đưa mắt nhìn qua đám khách nhân ở lầu một một lượt, liền chuẩn bị đi ra ngoài. Mà thiếu nữ mặc váy xanh thì lon ton chạy tới chỗ chưởng quầy mua rượu.

Hết thảy vô cùng bình tĩnh, đám tửu khách ngồi ở lầu một mặc dù hiếu kỳ thân phận của các nàng nhưng cũng không dám nhìn nhiều. Đừng nhìn hai thiếu nữ này mặt mũi trẻ măng, nhưng rõ ràng là cao thủ, hơn nữa thân phận bí ẩn, bọn họ chọc không nổi.

Chỉ là thiếu nữ mặc váy đỏ còn chưa kịp ra khỏi cửa, thì bên ngoài cửa khách điếm, Tiết Ngọc Xuân, Trần Thủ Nghĩa dẫn theo cao tầng của tam đại thế lực hùng hổ xông tới.

Đường phố xung quanh, đã sớm bị phong toả kín kẽ.

"Hả?"

Nhìn thấy tràng diện như vậy, đám tửu khách trong quán nhao nhao biến sắc, ánh mắt chủ yếu là tập trung ở trên người Tiết Ngọc Xuân và Trần Thủ Nghĩa.

Bình Thành là địa bàn của Đan Hà Phái, Quy Vân Bảo và Thạch Gia, cho nên dung mạo của cao tầng của ba thế lực này, đám võ giả cũng không lạ gì. Còn Âm Dương Quỷ Kiếm Trần Thủ Nghĩa mỗi năm đều tới Bình Thành trình diện một lần, võ giả ở trong thành đã sớm quen mặt.

"Hí, vì sao tam đại thế lực lại xuất hiện ở đây"

"Nhìn tràng diện này tựa hồ là muốn phong toả khách sạn, bọn họ muốn khai chiến với Hồng Môn khách điếm sao?"

"Nói đùa, Hồng Môn khách điếm nước rất sâu, coi như Đan Hà Phái cũng không dám trêu chọc đấy. Theo lão phu, bọn họ hẳn là tới đây bắt người, các vị còn nhớ chuyện bảo khố của Đan Hà Phái bị trộm sạch mấy hôm trước sao, rất có thể h·ung t·hủ đang ẩn núp ở trong này"

"Ầy, rất có khả năng, dù sao trong Bình Thành này, Hồng Môn khách điếm chính là chỗ an toàn nhất."

Từng tiếng bàn luận khe khẽ vang lên, đám khách nhân nhìn ngó xung quanh, một bộ chờ xem náo nhiệt.

Lúc này, Tiết Bán Xuyên chậm rãi đi tới trước quầy, cúi đầu hỏi:

"Xin hỏi Liễu chưởng quỹ, Cừu Thiên Sát đang trọ ở trong Hồng Môn khách điếm đúng chứ?"

Chưởng quỹ đầu tiên là liếc thật sâu Trần Thủ Nghĩa một mắt, sau đó liền lắc đầu nói: "Hồng Môn khách điếm tự có quy củ của chính mình, không được lộ ra tin tức của bất luận một vị khách nhân nào, cho nên lão phu không biết người nọ có đang ở đây hay không."

Tiết Bán Xuyên nghe vậy, trong đáy mắt loé lên một tia giận dữ, nhưng rất nhanh bị gã giấu đi, trầm giọng nói:

"Cừu Thiên Sát vốn là hộ pháp của Đan Hà Phái chúng ta. Nhưng mấy hôm trước hắn cấu kết với ngoại nhân t·rộm c·ắp bảo khố, phá huỷ dược trì chạy trốn. Có người chứng kiến hắn từng uống rượu ở đây. Chưởng quỹ thật sự muốn bao che cho hắn ư?"

"Hừ! Tiết trưởng lão chớ nên ngậm máu phun người, ân oán nội bộ của Đan Hà Phái các ngươi, lão phu không quan tâm, nhưng các ngươi muốn vào khách sạn bắt người, vậy thì không cho phép"

Chưởng quỹ lạnh lùng nói. Tuy lão cùng Cừu Thiên Sát chẳng có bất kỳ giao tình gì, nhưng một khi hắn đã bỏ tiền thuê trọ ở Hồng Môn khách điếm, thì Hồng Môn khách điếm nhất định sẽ bảo hộ hắn chu toàn, trừ phi đối phương chủ động rời khỏi phạm vi của khách điếm.

Đây cũng là lý do vì sao phí dụng của Hồng Môn khách điếm lại đắt đỏ như vậy.

"Hồng Môn khách điếm này ngược lại có chút ý tứ" Phía trên lan can tầng thứ ba, Khương Ly vừa vặn nhìn thấy t·ranh c·hấp bên dưới, hứng thú bảo.

Cừu Thiên Sát mặc đấu bồng, đứng bên cạnh hắn thấp giọng:

"Đứng sau lưng Hồng Môn khách điếm là Hồng Lâu, đây chính là một cái tam phẩm thế lực cự vô phách, bọn họ cường thế như vậy là điều đương nhiên"

Lão nói như vậy, nhưng trong lòng cũng tương đối khẩn trương, Đan Hà Phái đã phát hiện chính mình ẩn núp ở đây, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Hồng Môn khách điếm có thể ngăn cản một lần, không thể ngăn cản cả đời. Chỉ là nhìn sang Khương Ly, thấy thần sắc của hắn bình thản ung dung, những người khác cũng như vậy, chăm chú tu luyện, tựa hồ không đem uy h·iếp của tam đại thế lực để vào trong mắt.

Nổi lòng của Cừu Thiên Sát an định hơn phần nào.

"Đi thôi, trở về tu luyện, một đám a miêu a cẩu mà thôi, chớ nên để trong lòng" Khương Ly thản nhiên nói, tiếp đó xoay người trở về phòng.

"Đúng vậy" Cừu Thiên Sát nói, thầm nghĩ: "Mấy ngày này tranh thủ đột phá ngũ phẩm, cho bọn họ một chút kinh hỉ"

Bên dưới đại sảnh, nhìn thấy chưởng quỹ thái độ cường ngạnh như vậy, sắc mặt Tiết Bán Xuyên trở nên khó coi. Mà vẻ mặt của cao tầng của ba thế lực cũng không dễ nhìn.

Bình Thành là địa bàn của bọn họ, hiện tại có kẻ dám ở trong thành công khai chống đối bọn họ, nhưng chính mình lại không dám làm gì, quả thực vô cùng biệt khuất

"Hừ!"

Trần Thủ Nghĩa lạnh rên một tiếng, tông sư khí thế bạo phát đi ra, để bầu không khí ở đại sảnh lầu một trong nháy mắt liền ngưng kết.

Không ít khách nhân biến sắc, mà sắc mặt của chưởng quỹ cũng trầm xuống hỏi:

"Trần tông sư là có ý gì?"

Liễu chưởng quỹ mặc dù chỉ là một vị lục phẩm đại vũ sư, nhưng đối mặt với tông sư cường giả hắn cũng không e ngại. Hồng Môn khách điếm mở cửa kinh doanh đã mấy chục năm, từng gặp qua rất nhiều võ giả tới đập phá quán.

Trong đó không thiếu tông sư, nhưng kết cục của những người đó đều giống nhau, vô cùng thê thảm.

Uy tín của Hồng Môn khách điếm chính là dẫm trên máu thịt, xương cốt cường giả mà tạo nên.

Trần Thủ Nghĩa chậm rãi đi tới trước quầy, đôi mắt hung tàn nhìn xung quanh vài lượt, cuối cùng đôi mắt tam giác dừng ở trước người chưởng quỹ, nhếch miệng cười gằn:

"Hồng Môn khách điếm đúng là cường thế nha. Nhưng cường long không ép nổi địa đầu xà. Bản toạ không làm được gì các ngươi, chẳng lẽ còn không xử lý được những người khác"

Tiếp theo gã đưa mắt quét qua đám tửu khách xung quanh, quát lạnh:

"Đám người các ngươi nghe đây, từ hôm nay bản toạ sẽ thủ ở quán trà đối diện Hồng Lâu khách điếm. Từ nay về sau cho đến khi bắt được Cừu Thiên Sát, toàn bộ con phố này bị phong toả, tất cả mọi người nhất định phải dời đi, không ai được bén mảng tới, nếu không đừng trách Trần mỗ vô tình"

Trần Thủ Nghĩa nói xong, xoay người nghênh ngang rời đi. Hồng Môn khách điếm có thể doạ được nhân sĩ giang hồ, lại chưa doạ được tông sư cường giả như gã.

Nghe được lời của Trần Thủ Nghĩa, đám tửu khách đang xem náo nhiệt sắc mặt đại biến, Hồng Môn khách điếm không sợ Đan Hà Phái, Quy Vân Trang, Thạch gia, cũng không sợ tông sư Trần Thủ Nghĩa. Nhưng đám võ giả bình thường như bọn họ sợ nha, vì vậy vội nhao nhao trả tiền trả phòng.

Chốc lát sau, khách điếm vốn náo nhiệt ồn ã, trở nên hiu quạnh, trước cửa giăng lưới bắt chim.

Mà nguyên một con phố dài, bị tam đại thế lực phong toả kín kẽ, tất cả bá tánh đều bị cưỡng ép xua đuổi.

"Chưởng quỹ, khách nhân đều sợ chạy hết rồi, chúng ta...." Một tên tiểu nhị do dự nói.

Liễu chưởng quỹ cầm lấy bánh ngọt, cắn một ngụm, thản nhiên nói: "Không phải còn một nhóm khách nhân chưa đi sao? Các ngươi bình thường làm gì, thì tiếp tục làm cái đó"

"Được rồi!"

Đám tiểu nhị gật gật đầu, tiếp tục dọn dẹp bát đũa, lau chùi bàn ghế, cầu thang. Mà Liễu chưởng quỹ thì híp mắt nhìn lên phía lầu ba, khẽ thì thào:

"Đông Ly thiếu chủ sao, thú vị, có thể vô thanh vô tức c·ướp sạch sẽ bảo khố của Đan Hà Phái, tiện thể đem hộ pháp trưởng lão cũng đào góc tường. Quả nhiên là nhân vật khó lường. Hắc! Bình Thành chỉ sợ sắp phải biến thiên"

Chương 201: Hồng Môn Khách Điếm Cường Thế