Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 204: Hổ Vào Bầy Dê, Tam Đại Thế Lực Hoài Nghi Nhân Sinh
Trong đó có không ít võ giả chuyên tu luyện thân thể, nhưng chưa từng gặp qua kẻ nào biến thái như vậy.
.....
Một gã lục phẩm đại vũ sư bay ngược mà ra, lấy tốc độ cực nhanh đâm thủng vách tường của một cửa hàng đối diện, sống c·h·ế·t không rõ.
Bên phía Khương Ly chỉ còn Liên Thành Chiến, La Kiêu cùng Lục Liễu, Hồng Miên chưa xuất thủ.
Tiết Ngọc Xuân tâm loạn như ma, ngẩng đầu nhìn sang phía Trần Thủ Nghĩa. Hiện tại chỉ trông chờ vào vị tông sư cường giả này có thể cấp một chút lực.
Vũ Giới võ đạo, ngoài tu luyện võ đạo chính thống ra, còn có thêm vài loại phương thức tu luyện khác, mỗi một loại phương thức tu luyện đều sở hữu ưu điểm và nhược điểm riêng. Ví dụ như Tinh Thần Niệm Sư, Nam Vực Cổ Sư cùng với Thượng Cổ Luyện Thể nhất mạch.
Khương Ly tu luyện Đại Lực Thần Ma Quyền, đã đột phá tới Luyện Tuỷ trung kỳ, cường độ thân thể không thua gì lục phẩm thần binh, mỗi một lần có thể đánh ra liên tục mười hai quyền, uy thế điệp gia vào nhau, quyền thế càng ngày càng khủng khiếp.
Nắm đấm cùng thân kiếm va chạm với nhau phát ra tiếng oanh minh như kim loại giao kích, cổ tay Trần Thủ Nghĩa đau đớn như sắp buông kiếm.
Chương 204: Hổ Vào Bầy Dê, Tam Đại Thế Lực Hoài Nghi Nhân Sinh
Mấy người Trần Hữu Lượng, Lữ Tiểu Xuân gật đầu buồn bực nói, nhao nhao rút ra vũ khí xông về phía gần trăm thất phẩm đại vũ sư.
"Hắc hắc, lão tử nhịn thật lâu, cuối cùng có thể đánh một trận ra trò. Chư vị không được phép tranh với ta"
Lắc lắc đầu, không phải cao thủ bên phía bọn họ quá yếu, mà là đối phương quá mạnh. Bất kể tu vi hay công pháp vũ kỹ đều mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Từ khi nào, lục phẩm đại vũ sư lại yếu đuối, tuỳ ý khi dễ như vậy?
Lần này cao thủ của ba đại thế lực hầu như ra hết, trong đó Đan Hà Phái có mười vị lục phẩm đại vũ sư cùng một vị vũ tướng, Quy Vân Bảo và Thạch gia mỗi nhà có bảy vị lục phẩm đại vũ sư xuất trận.
Hai người này là trưởng lão của Đan Hà Phái, còn chưa kịp thi triển ra võ kỹ cường đại, đã bị túm lấy như con gà con.
Còn Lục Liễu, Hồng miên thì một bộ xem cuộc vui, chẳng biết lấy đâu ra hai cái ghế cùng túi hạt dưa, vừa ăn hạt dưa vừa bình phẩm chiến trường.
Mấy tên bách phu trưởng cổ quái nhìn sang, để Hoàng Vạn Quân mặt già ửng đỏ, ho khan: "Khụ khụ, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn!"
Nhìn kỹ, người vừa xuất thủ chính là một gã thanh niên trẻ tuổi, mặc áo bào trắng khoác đen.
Liên Thành Chiến, La Kiêu chưa ra tay là bởi vì không cần thiết. Hai người bọn họ, bất kể là Liên Thành Chiến hay La Kiêu đều có thể phát huy ra tông sư chiến lực, đi khi dễ một đám lục phẩm đại vũ sư, thật không có ý tứ.
“Các ngươi còn đứng nhìn hay sao?”
Bịch Bịch Bịch
Bành!
Đáng tiếc võ giả đối chiến, số lượng nhiều hơn chưa hẳn đã hoàn toàn nắm chắc chiến thắng.
Nội tâm của Trần Thủ Nghĩa tê rần, khiếp sợ vô cùng, gã hành tẩu giang hồ mấy chục năm, từng kiến thức qua rất nhiều võ giả cường đại.
Bên cạnh đó, còn có năm vị lục phẩm đại vũ sư tán tu, được mời tới trợ trận, bao gồm Âm Dương Quỷ Kiếm Trần Thủ Nghĩa.
Trần Thủ Nghĩa làm người xảo trá, tàn nhẫn nhưng khi thi triển kiếm pháp lại rất trầm ổn, chắc chắn không chê vào đâu được.
"Hí, Hoàng thúc thúc cùng mấy vị đại ca đại tỷ kết hợp với nhau khi dễ mấy vị thất phẩm vũ sư, lý nào lại như vậy?"
Nếu xét về số lượng cao thủ, thì bên phía ba đại thế lực hầu như nhiều gấp đôi bên phía Khương Ly, thậm chí còn có một vị tông sư cường giả.
Chỉ là không quan sát thì thôi, vừa nghiêng đầu nhìn sang, sắc mặt của lão liền co quắp, khoé miệng hung hăng run rẩy một trận.
"Giao thủ cùng Cừu mỗ lại dám phân tâm, muốn c·h·ế·t hả!" Bên tai chợt vang lên một tiếng hừ lạnh.
"Xuất thủ nhẹ chút, thiếu chủ nói phải giữ lại người sống!" Thiết Khai Sơn mí mắt nhảy lên, lớn tiếng dặn dò, đồng thời thân hình loé lên, hai cánh tay to bằng quạt hương bồ vươn ra, túm lấy hai tên lục phẩm đại vũ sư đang áp sát.
Cuối cùng, nhất mạch này dần dần phai nhạt, trở thành mạt lưu.
"Ừm!" Chỉ là hắn còn chưa nói xong, đã nghe tiếng gió vụt tới từ sau lưng, Hoàng Vạn Quân hừ lạnh, nâng báng đao hướng về phía sau bổ mạnh.
Có điều, ba trăm năm trước, thần vật hạ phàm, nguyên khí thức tỉnh. Các bậc tiên hiền không ngừng lĩnh ngộ ra các cảnh giới võ đạo cao hơn, tông sư cường giả đã không còn là võ đạo đỉnh điểm.
"Ha ha ha, lũ vô dụng, một cái có thể đánh cũng chẳng có!" Tây Thành Dũng cười lớn, trong lúc nói cười nói liền trảm ra ba đao, đao kình như gió oanh kích, lập tức có ba vị lục phẩm đại vũ sư bay ngược về sau.
Nhìn thấy Tây Thành Dũng cùng Thiết Khai Sơn tả đột hữu xung ở trong vòng vây của đám đông võ giả, vài ba chiêu liền giải quyết một người, quả thực chẳng khác gì thả sói vào bây dê. Để lão bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Khốn nạn, đây là quái vật gì?"
Chỉ là, đối mặt với Đại Lực Thần Ma Quyền của Khương Ly, quyền kình bộc phát, mặc cho kiếm pháp của Trần Thủ Nghĩa trầm ổn cỡ nào cũng không thể chịu được trong thời gian dài.
Lục phẩm phía dưới, thất phẩm vũ sư có gần một trăm người.
"Được rồi!"
"Chúng ta chớ nên cùng Tây lão đệ tranh đoạt đầu người, liền ngăn cản đám thất phẩm vũ sư kia đi" Hoàng Vạn Quân quay đầu nói với bảy tên bách phu trưởng của Đông Ly Vệ.
Nội tâm Trần Thủ Nghĩa ban đầu là kinh ngạc, khó hiểu, tiếp theo là cả giận.
Trong ánh mắt của gã lóe lên một tia tàn nhẫn, trường kiếm hơi biến đổi vị trí rồi đột ngột đâm nhanh về phía trước, kiếm thế của gã nặng nề như núi.
Đám người này rốt cuộc là người của phương đại thế lực nào?
Thiếu niên trước mặt tu vi không rõ ràng, nhưng chắc chắn chưa đạt tới cảnh giới tông sư, nhưng dựa vào thân thể cường đại lại khiến cho gã chật vật bất kham.
"Muốn c·hết!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên, cả hai người nọ bị Thiết Khai Sơn vỗ mạnh vào nhau, đầu óc choáng váng, bất tỉnh nhân sự.
Đội hình cỡ nào xa hoa, cỡ nào hùng hậu, nhưng lại bị mấy người của đối phương đánh cho liên tục bại lui.
Bành!
Tiết Ngọc Xuân còn chưa kịp chửi bậy, thì trước mặt lão bất thình lình xuất hiện hai cái kim hoàn, mang theo kình khí lăng lệ.
Giao đấu chừng ba mươi chiêu, gã phát hiện mình vậy mà hoàn toàn không thể áp chế thiếu niên trước mặt, thậm chí chỉ có thể ở miễn cưỡng ngăn lại thế công của đối phương.
Nhưng ai mà ngờ tới, hôm nay gã lại gặp phải một vị Thượng Cổ Luyện Thể Giả, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới cao nhất, Hoành Luyện Tông Sư. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ai da, Thiết đại ca thật mạnh nha, lục phẩm đại vũ sư đối mặt với huynh ấy chẳng khác gì gà con, tiện tay liền vỗ bay một người"
"Mau nhìn, mau nhìn, Tây đại ca lại đánh ngã một người, ôi ôi còn là nữ nhân, ngay cả nữ nhân cũng đánh, Tây đại ca thật không hiểu phong tình..."
Trần Thủ Nghĩa biệt khuất gầm lên với đám người Tiết Ngọc Xuân.
"Tây đại ca thật hung tàn ah, mới hơn mười hơi thở đã đánh bại năm người" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên phía Khương Ly mặc dù ít người, nhưng mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, thủ đoạn đa đoan, đâu phải ba đại thế gia hay một đám tán tu có thể so sánh nổi.
Tinh Thần Niệm Sư, Cổ Sư cũng dần dần phát triển đi lên, chỉ riêng Thượng Cổ Luyện Thể nhất mạch là dậm chân tại chỗ, không tài nào phá vỡ gông cùm xiềng xích, đột phá tới cảnh giới tiếp theo.
Hôm nay, ba đại thế gia quả thực khuynh tẫn toàn lực, ba mươi vị cao thủ, gần một trăm tên thất phẩm vũ sư trong đó còn có một vị tông sư cường giả áp trận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Cổ Luyện Thể nhất mạch, không tu luyện nội khí, đả thông kinh mạch mà chuyên môn rèn luyện nhục thân, đem nhục thân thiên chuy bách luyện, cứng rắn không gì sánh nổi, thậm chí có thể tay trần đánh nát danh binh.
Tây Thành Dũng cười oang oang nói, đồng thời rút yêu đao ở bên hông ra, tung người xông về phía đám đông võ giả, yêu đao chém xuống liền đem một gã lục phẩm đại vũ sư chém bay, máu tươi phun tung toé.
Hai nữ một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, một bên phân tích bình luận, vui đến quên cả trời đất. Để Liên Thành Chiến cùng La Kiêu nhìn nhau, chẳng biết nói gì cho phải.
Mà Thượng Cổ Luyện Thể Giả đạt tới thành tựu cao nhất được gọi là Hoành Luyện Tông Sư. Mỗi một vị Hoành Luyện Tông Sư, nhục thân mạnh mẽ, đao thương khó nhập, vũ kỹ không phá, rất khó g·i·ế·t c·h·ế·t, chẳng khác nào hình người binh khí. Một vị Hoành Luyện Tông Sư có thể chính diện giao chiến với hai ba vị tông sư cùng cảnh giới là chuyện bình thường.
"Hoành Luyện Tông Sư!" Trong đầu gã chợt nổi lên một cái suy nghĩ như vậy.
"Lên!" Đám Tiết Ngọc Xuân, Lưu Vân Huy, Thạch Tuyền cũng phát giác tình thế không đúng, vội vàng hạ lệnh thủ hạ xuất chiến.
Tất cả mọi người sở dĩ sững sờ là bởi vì có kẻ chặn được một kiếm vừa rồi của Trần Thủ Nghĩa, hơn nữa còn dùng tay không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại chiến càng lúc càng kịch liệt, toàn bộ phố dài võ giả chen chúc, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu thảm vang vọng bốn phương.
"Cái này, cái này...." Tiết Ngọc Xuân trợn tròn mắt, khó tin nhìn hết thảy tình cảnh trước mắt.
"Hazz đành phải như vậy" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.