Chương 209: Dung Nhan Như Ngọc, Thủ Đoạn Tàn Nhẫn Như La Sát
"Ồ, không biết chư vị lâu chủ của Hồng Lâu đang hợp tác với những vị thiên kiêu nào?" Khương Ly khẽ hỏi.
Liễu Như Thị vươn tay vén tóc mai qua bên màng tai, con ngươi ngập nước nhẹ nhàng chuyển động, tinh tế nói:
"Tứ tỷ Cố Mi Sanh lựa chọn Mạnh Kinh Thiên công tử của Thanh Dương Kiếm Tông. Lục muội Lý Hương Quân lựa chọn Dịch Thiên Hành thiếu chủ của Bá Tuyệt Đao Thành. Thất muội Trần Viên Viên lựa chọn Lý Khuyết tướng quân, trưởng tử của Lý Lãng Công, còn bát muội Mã Tương Lan thì lựa chọn Ngọc La Sát nữ vương"
Khương Ly vuốt cằm, khẽ suy tư.
Mạnh Kinh Thiên là đệ tử kiệt xuất của Thanh Dương Kiếm Tông, từng đứng hàng thứ chín trên Tiềm Long Bảng. Bất kể là thiên phú, thực lực hay thế lực phía sau lưng đều thuộc hàng nhất lưu, bị Hồng Lâu nhắm tới là điều đương nhiên.
Dịch Thiên Hành là nhị nhi tử của thành chủ Bá Tuyệt Đao Thành Bá Tuyệt Đao Vương Dịch Thiên Tứ. Đối với nhân vật này, Khương Ly không rõ ràng cho lắm chỉ biết đối phương nhiều năm trước từng leo lên Tiềm Long Bảng, đồng thời xếp hạng thứ ba mươi bảy, hiện tại hai mươi tám tuổi, đã đột phá tới tứ phẩm tông sư, thiên tư có thể nhìn thấy lốm đốm. Ngoài ra, Bá Tuyệt Đao Thành là một cái tam phẩm thế lực cự vô bá, là đối trọng của Thất Huyền Kiếm Tông ở quận Ngọc Hà.
Lý Khuyết, Khương Ly cũng không hiểu rõ, nhưng Lý Lãng Công thì hắn biết, chính là thủ lĩnh của một trong mười hai đạo sứ quân, nắm giữ mấy chục vạn binh mã, chiếm cứ một nửa Ung Châu, thanh thế cường đại.
"Ngọc La Sát nữ vương là ai?" Khương Ly nhíu nhíu lông mày, chưa từng qua cái tên này.
Liễu Như Thị hồi đáp: "Ngọc La Sát nữ vương cùng Khương thiếu chủ giống nhau đều là nhân tài mới nổi, chính là một vị nữ trung hào kiệt. Nàng ấy dung nhan như ngọc, thủ đoạn tàn nhẫn như la sát, một mình chấp chưởng thế lực lớn, được thế nhân tôn xưng là Ngọc La Sát nữ vương. Thế lực của nàng ta cũng không ở trên lục địa, mà nằm ở ngoài hải dương, nói đúng ra, nàng ta là thủ lĩnh của một đoàn hải tặc"
"Hải tặc?" Khương Ly híp mắt, lộ ra vẻ hứng thú.
Liễu Như Thị chậm rãi giải thích: "Cách bờ biển Thanh Châu ba trăm hải lý, có một toà cô đảo gọi là Nộ Triều, bên trên Nộ Triều đảo có một toà thành gọi là Nộ Triều Thành. Đây là một toà hải tặc thành thị đã tồn tại hơn hai trăm năm, sở hữu hơn ba mươi chiếc chiến hạm, hai vạn hải tặc, uy danh lan xa, chính là ác mộng của các thương nhân cùng làng chài, thành trì ven biển"
Khương Ly gật gật đầu. Hải tặc của Nộ Triều Thành hắn từng nghe tới vài lần, đây là một đám cuồng đồ hung tàn độc ác, thậm chí dám chính diện đối cứng với hải quân của triều đình.
Nhiều năm trước, Đại Nguỵ Vương Triều còn cường thịnh, từng mấy lần cắt cử q·uân đ·ội tiến đánh Nộ Triều Thành, nhưng đều thất bại tan tác mà về. Thủ lĩnh hiện tại của toán hải tặc đó Cừu Thiên Nguy, được mệnh danh là vua hải tặc, là một vị tam phẩm Vũ Vương uy tín lâu năm.
Lại nghe Liễu Như Thị nói tiếp: "Chỉ là nửa năm trước, Nộ Triều Thành đổi chủ rồi"
"A" Khương Ly khẽ giật mình. Nộ Triều Thành sở hữu mấy chục toà chiến hạm, có hai vạn hải tặc hung hãn cường đại, còn có vua hải tặc Cừu Thiên Nguy tự mình toạ trấn, lại vô duyên vô cớ đổi chủ, rốt cuộc là thần thánh phương nào xuất thủ?
Ánh mắt Liễu Như Thị loé lên một tia cảm phục cùng hâm mộ nói: "Nửa năm trước, bên ngoài Nộ Triều Thành xuất hiện một vị mỹ nhân tuyệt thế, nàng dẫn theo vô cùng vô tận hải thú phong toả Nộ Triều đảo. Trong bầy hải thú kia, thậm chí có mấy con thú vương, thân hình dài bảy tám trượng, hùng vĩ vô cùng. Vị tuyệt thế mỹ nhân ấy dùng hải thú công hãm Nộ Triều Thành, g·iết c·hết Cừu Thiên Nguy, đồng thời chỉ dùng vẻn vẹn ba ngày liền khống chế hết thảy hải tặc ở Nộ Triều đảo"
"Nàng ta thủ đoạn thiết huyết, trong mắt không có một hạt bụi, đem toàn bộ Nộ Triều Thành điều chỉnh ngay ngắn, thanh lý sạch sẽ. Tiếp đó không ngừng khuếch trương thế lực, đóng chiến hạm, huấn luyện hải thú, trong vòng nửa năm, nàng ba lần dẫn quân tiến đánh đất liền, đem hải quân của Doanh Thị đánh cho tan nát, chủ lực bị g·iết sạch, chiến hạm bị phá huỷ tám phần mười. Ngặt nổi, chiến hạm của nàng đi vô ảnh tới vô tung, lại có khả năng khống chế hải thú, Doanh thị mặc dù giận dữ lại chẳng thể làm gì. Dương Minh Công bởi vì sợ nàng tiến đánh Trấn Hải Thành, chỉ có thể tập trung hạm đội thủ ở cửa biển, không dám đi xa"
"Dữ dội như vậy?" Khương Ly khẽ di một tiếng, nội tâm cảm khái, vị nữ hải tặc Ngọc La Sát kia quả nhiên là một vị kỳ nữ.
Liễu Như Thị nói tiếp: "Ngọc La Sát nữ vương mặc dù ác độc tàn nhẫn, nhưng đối xử với nữ nhân rất tốt, nữ nhân ở Nộ Triều Thành cũng nắm giữ địa vị rất cao. Vì vậy, có rất nhiều nữ tu dong thuyền ra khơi chỉ để được gia nhập Nộ Triều Thành. Bát muội Mã Tương Lan cũng cực kỳ thần tượng nàng, bèn không quản xa xôi mà chạy tới Nộ Triều Đảo, đồng thời nhận được sự ưu ái của Ngọc La Sát nữ vương"
Khương Ly khẽ điểm đầu, thầm nghĩ, Hồng Lâu Bát Diễm không chỉ dung nhan tuyệt thế, tư chất hơn người mà ánh mắt cũng cực kỳ độc ác. Giống như vị Linh Tú Đa Tài Mã Tương Lan kia, lựa chọn Ngọc La Sát nữ vương. Nhìn thái độ của Ngọc La Sát với nữ nhân liền có thể khẳng định, chỉ cần một ngày nàng còn chưa đổ, Hồng Lâu tất nhiên sẽ bình an.
"Còn như Liễu lâu chủ ngươi, vì sao lại lựa chọn Khương Mỗ?" Khương Ly cúi đầu nhìn chằm chằm Liễu Như Thị.
Nữ nhân này mặc dù che mặt, nhưng chỉ dựa vào một đôi mắt to tròn ngập nước, dáng người uyển chuyển ngạo nhân cùng khí chất ngọt ngào thanh tao, liền có thể khẳng định dung nhan của nàng xinh đẹp tuyệt trần. Càng khiến cho người ta thương tiếc là, tay trái cùng chân trái của nàng bị ẩn tật, không trọn vẹn, giống như một bức tranh tuyết trắng, điểm lên một vết mực.
Ẩn tật ấy, chẳng những không làm phai mờ đi sự diễm lệ của nàng, mà còn khiến cho người khác động lòng trắc ẩn muốn bảo vệ, che chở.
Liễu Như Thị chưa trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi lại:
"Bên bờ sông Tần Hoài có một con chim lớn, năm màu sặc sỡ, dáng vẻ mỹ miều, chỉ là suốt ba năm không bay không hót, các tỷ muội trong lâu không hiểu vì sao. Khương thiếu chủ thử đoán xem, cuối cùng đây là chim gì?"
Khương Ly cười nhạt nói:
"Đây hẳn không phải là loài chim thường. Con chim này ba năm không bay nhưng khi bay là v·út tận trời xanh, ba năm không hót nhưng khi hót là người người kh·iếp sợ. Ngươi xem có đúng không?"
Liễu Như Thị gật đầu tán đồng nói:
"Khương thiếu chủ mười tám năm thường thường chẳng có gì lạ, nhưng vừa bước chân vào giang hồ, lập tức tiến vào Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín, trong vòng nửa năm g·iết lên Tiềm Long Bảng thứ mười. Không những thế, còn đem một cái thất phẩm thế lực chế tạo thành chỗ tu hành thánh địa, thủ hạ đông đảo, nhân tài đông đúc, quả thực không hót thì thôi, một khi đã hót sẽ khiến thế gian kinh ngạc."
"Nhân vật kinh diễm như thế, dù th·iếp thân mắt mù cũng có thể nhận ra"
"Hơn nữa, th·iếp thân cảm thấy tương lai của thiếu chủ so với những vị thiên chi kiêu tử khác càng rạng ngời hơn nhiều"
Khương Ly nghe thế có chút ngoài ý muốn, chợt cười ha hả nói: "Tốt, Khương mỗ đồng ý hợp tác với ngươi"
Nói xong, hắn đứng dậy đi xuống dưới đại sảnh, đứng trước mặt Liễu Như Thị, vươn tay phải ra.
Liễu Như Thị hiểu ý của hắn, đồng dạng đứng dậy, vươn tay ngọc cùng hắn nắm chặt, rồi rất nhanh ngượng ngùng thu tay lại.
"Hợp tác vui vẻ"
"Lần đầu gặp mặt, không biết nên lấy gì làm lễ, tấm lệnh bài này cùng một chút tình báo, xem như quà gặp mặt, mời Khương thiếu chủ nhận cho"
Liễu Như Thị nói xong, Liễu chưỡng quỹ vội vàng lấy ra mấy tập thư tín, cùng một tấm lệnh bài bằng đồng nâng lên tới trước mặt hắn.
Khương Ly nội tâm hơi động, gật đầu tiếp nhận thư tín và lệnh bài, đồng thời lấy ra một lọ Đại Địa Linh Nhũ đưa cho đối phương.
"Vật này xin tặng cho Liễu lâu chủ"
"Cảm tạ!"
Liễu Như Thị cùng Liễu chưởng quầy đến cũng nhanh đi cũng nhanh, bên trong đại sảnh chỉ còn một mình Khương Ly.
Hắn ngồi xuống chủ vị, cầm lấy lệnh bài xem xét, mặt trước lệnh bài khắc một chữ ngũ, mặt sau khắc một chữ Liễu, hiển nhiên là lệnh bài của đệ ngũ lâu.
Bỏ lệnh bài qua một bên, Khương Ly đem từng tờ thư tín lật ra, tiếp theo ánh mắt lập tức co rụt, sắc mặt vui mừng.
Bởi vì những tin tình báo mà Liễu Như Thị tặng cho hắn, chính là thông tin chi tiết của các thế lực lớn ở Thanh Châu, được ghi chép vô cùng cẩn thận.
Có những tin tức ấy, quả thực là đại lễ cực kỳ lớn, hiển nhiên vị Liễu lâu chủ này rất có thành ý.