Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 211: Đặng Kinh Chờ Mong

Chương 211: Đặng Kinh Chờ Mong


Thanh Hà Quận Thành, phủ Thái Thú.

Đây là một toà phủ đệ bề thế nằm ở phía bắc Thanh Hà Thành, từ đại môn đi vào chừng trăm bước là lâm viên.

Lâm viên rộng lớn, rợp bóng cây xanh, có hòn non bộ, có lương đình, có ao nước nhỏ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Bên mép ao, có một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, tay cầm một cái bánh màn thầu, nhẹ nhàng bóp vụn rồi ném vào bên trong ao nước, dẫn tới cá nhỏ ở trong ao nổi lên tranh nhau đoạt thức ăn.

Đứng ở bên cạnh người đàn ông trung niên là một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, dung mạo ưu nhã, hai má có lúm đồng tiền duyên dáng, bên khác thì là một nữ đồng tuổi chừng tám chín tuổi, lưng cõng bàn cờ, mặt mũi tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm từng mảnh màn thầu trôi lơ lửng trên mặt nước.

Bấy giờ, một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi đi vào lâm viên, ôm quyền hành lễ rồi cung kính nói:

"Đây là tin tình báo mới nhất, mời đại nhân xem qua"

Thái Thú Đặng Kinh không quay đầu lại, mà tiếp tục chăm chú cho cá ăn, thản nhiên bảo:

"Giảng nội dung cho ta nghe một chút"

Người kia mở thư tín trong tay ra, xem xét chốc lát, sắc mặt trở nên ngưng trọng nói:

"Theo tin tình báo, Đúc Kiếm Sơn Trang thiếu chủ Khương Ly đã thành công thu phục được Bình Thành. Hiện tại hắn đã hoàn toàn nắm giữ bốn phủ bao gồm Tĩnh phủ, Tề phủ, Giang phủ cùng Bình phủ. Hơn nữa, hắn cũng biểu hiện ra thực lực kinh người, chính diện đánh bại tông sư trung kỳ Trần Thủ Nghĩa, đồng thời thu phục đối phương trở thành thủ hạ của mình"

Thái Thú Đặng Kinh nghe thế, động tác trên tay hơi dừng lại, tiếp theo lắc lắc đầu nói:

"Vị Đông Ly thiếu chủ kia không chỉ thu phục bốn phủ phía trên mà ngay cả Bố phủ cùng Hải phủ cũng đã nằm trong tay hắn"

"Hả" Người đàn ông mặc áo đen kinh nghi hỏi:

"Bố phủ cùng Hải phủ chẳng phải vẫn do Tào Bang chưởng khống sao?"

Đặng Kinh cười nhẹ, vỗ tay đem bụi màn thầu xoá rơi, âm thanh trầm thấp:

"Ngươi biết là ai đã g·iết Triệu Vô Cực không?"

"Tự hồ là một tên phó bang chủ tuổi trẻ của Tào Bang, tên là Diệp Phàm" Người kia đáp.

Đặng Kinh lần nữa lắc lắc đầu, đứng dậy, đi thẳng vào trong lương đình ngồi xuống. Thiếu nữ váy vàng chủ động thay hắn rót trà, còn nữ đồng thì nhón chân bày bàn cờ ra, đặt ở trước mặt hắn.

"Hắn vốn dĩ không phải Diệp Phàm"

"Hả, chẳng lẽ nói....Diệp Phàm chính là do Đông Ly thiếu chủ đóng giả...." Người đàn ông mặc áo đen như hiểu ra điều gì, vội vàng kinh dị nói.

Đặng Kinh gật gù, nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói:

"Bản quan trước đó còn thắc mắc, Tào Bang kiếm đâu ra vị đường chủ tuổi trẻ thiên phú tuyệt luân, thực lực phi phàm, kiếm đâu ra một chi hãn binh không thua kém gì giáp vệ của ta. Bọn họ mời ở đâu một vị trận đạo tông sư bố trí trận pháp hộ thành, Thiên Nữ Tạ Y Nhân, Trần Bình An vì sao lại chạy tới trợ trận...."

"Bản quan cùng Tào Vũ Sinh đối mặt nhiều năm, họ Tào mặc dù xuất chúng, nhưng tuyệt đối không sở hữu năng lượng lớn như vậy. Bang chúng Tào Bang mặc dù hung hãn, nhưng thực chất chỉ là một đám ô hợp, tuyệt đối không thể nào sinh ra một chi hãn binh như thế"

"Hiện tại, nhìn thấy sở tác sở vi của Khương Ly thời gian gần đây, ta cuối cùng cũng rõ ràng. Bản thân sở dĩ lật thuyền trong mương ở Bố Hải Thành là bởi vì tên thiếu niên này."

Tê!

Nghe Đặng Kinh chậm rãi phân tích, không chỉ người đàn ông mặc áo đen hít vào hơi khí lạnh, mà thiếu nữ mặc váy vàng cũng che miệng kinh ngạc.

"Sư tôn, Đông Ly thiếu chủ thật lợi hại như vậy ư?" Nàng khẽ hỏi.

"Vẻn vẹn chưa đầy một năm, từ một tên bát phẩm tiểu võ giả, trưởng thành tới mức độ có thể đánh bại tứ phẩm tông sư, đồng thời âm thầm đem hơn nửa cái quận Thanh Hà bỏ vào trong túi. Ngươi nói hắn có lợi hại không?"

Đặng Kinh cười hỏi, đồng thời từ trong hộp cờ lấy ra một quân cờ đen, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

"Cực kỳ lợi hại!" Thiếu nữ đáp, nội tâm có chút nhụt chí, bản thân năm nay cũng hơn mười tám tuổi, tu vi chỉ mới đột phá tới thất phẩm hậu kỳ, nếu đem so sánh với Đông Ly thiếu chủ quả thực khác biệt như trên trời dưới đất.

Tựa hồ phát giác được suy nghĩ của thiếu nữ, Đặng Kinh nhẹ giọng an ủi: "Chớ nên đem mình cùng một chút yêu nghiệt so sánh với nhau. Thiên phú của con đã vô cùng ưu tú"

"Tạ ơn sư tôn khích lệ!"

Đặng Kinh lại cầm lên một quân cờ trắng, thản nhiên nói:

"Hiện tại hắn đã khống chế được sáu phủ của quận Thanh Hà, xem ra sắp tới, mục tiêu của Đông Ly thiếu chủ chính là Thanh Hà Quận Thành"

"Đông Ly thiếu chủ muốn đánh chúng ta sao?" Thiếu nữ sắc mặt đại biến, khẩn trương hỏi.

"Đúng vậy, rất nhanh thôi, nếu nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, bản quan và hắn tất sẽ có một trận chiến" Đặng Kinh nói.

"Đại nhân, Đúc Kiếm Sơn Trang thế mạnh, ngài đã có kế sách ứng phó nào chưa?" Người đàn ông áo đen hỏi.

Đặng Kinh đặt cờ trắng xuống bàn, ngay sát cờ đen đáp:

"Cần gì kế sách, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn thôi"

"Truyền lệnh của ta, mở ra phủ khố, đem tất cả sản nghiệp của phủ Thái Thú đổi thành tài nguyên, cung cấp cho các binh sĩ tu luyện"

"Đại nhân, như thế sao được!" Người kia cả kinh, vội vàng khuyên lơn. Đặng Kinh rõ ràng là đang đập nồi bán sắt, được ăn cả ngã về không. Đáng tiếc, thần sắc của Đặng Kinh vô cùng kiên quyết khoát tay:

"Ý ta đã quyết, lần này bản quan muốn cùng hắn đánh một trận ra trò, nói với các binh sĩ, cố gắng tu luyện, đừng làm mất uy danh của tám ngàn giáp vệ"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Người đàn ông mặc áo đen ôm quyền, tiếp đó sắc mặt nghiêm nghị cáo lui.

Đợi người kia đi rồi, Đặng Kinh mới quay sang nói với thiếu nữ mặc váy vàng cùng nữ đồng:

"Trận chiến sắp tới, bất kể là thắng hay bại, các ngươi liền gia nhập Đúc Kiếm Sơn Trang đi"

"Sư tôn....."

"Sư tôn, Đồng Đồng không muốn rời xa người" Nữ đồng nghe vậy, lập tức nước mắt lưng tròng, ôm lấy chân hắn khóc lớn.

Đặng Kinh xoa xoa đầu nhỏ của nữ đồng, hiếm thấy nở nụ cười ôn nhu nói:

"Sắp tới, vi sư còn có chuyện phải làm, Đồng Đồng tới đó tu luyện trước, sau này ta sẽ tới tìm con"

Lại nói với thiếu nữ mặc váy vàng:

"Con tới văn viện tìm Trần phu tử, nói với hắn vi sư sắp đột phá tông sư đỉnh phong, trước đó muốn đánh với hắn một trận"

"Đệ tử đi ngay!" Thiếu nữ đáp, cầm lấy tay nữ đồng dẫn ra ngoài.

Bấy giờ trong lâm viên chỉ còn một mình Đặng Kinh ngồi lặng lẽ. Hắn sờ tới bên hông cầm lấy Kinh Tịch Đao, nhẹ nhàng rút ra, chỉ thấy đó là một thanh trường đao cổ xưa, lưỡi đao sắc lẹm, thân đao toát ra vẻ cô tịch, t·ang t·hương.

Đặng Kinh vuốt ve thân đao, khẽ thì thào: "Đông Ly thiếu chủ sao, đừng để Đặng mỗ cùng lão hữu của ta thất vọng đấy nhé"

Bên trong lâm viên vắng lặng, mơ hồ vang lên tiếng đao minh.

..........

Đoàn người Khương Ly một đường giục ngựa lao nhanh, đến chập tối hôm đó liền trở về Đúc Kiếm Sơn Trang.

Chiến dịch lần này như cũ không hề hao binh tổn tướng, thành viên chủ lực thiếu đi một vị La Kiêu, nhiều thêm một vị tứ phẩm tông sư cùng bốn gã lục phẩm tán tu.

Tin tức Khương Ly thắng lợi trở về, nháy mắt lan truyền khắp sơn trang, để toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang hân hoan dị thường.

Một đường dọc theo sơn cốc tiến về khu vực quân doanh, có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ tò mò đứng ở hai bên đường quan sát, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ cùng hướng tới.

Những thiếu nam thiếu nữ này vẻ mặt tương đối xa lạ, xuất thân từ các thế lực khác nhau, được cử tới Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện. Bọn họ đều có một đặc điểm chung đó là tư chất thượng giai, chính là trụ cột tương lai của các tông môn, thế gia.

Đương nhiên, bọn họ hiện tại chính là đệ tử của Đúc Kiếm Sơn Trang, ngày sau cũng sẽ vì sơn trang xuất lực.

Mấy gã tán tu vừa được thu nhận vừa vào trong sơn cốc, liền giống như nhà quê mới lên thành phố, hết ngó đông ngó tây, liên tục xuýt xoa, cảm thán.

"Đây chính là Đúc Kiếm Sơn Trang ư? thiên địa nguyên khí thật nồng đậm"

"Nếu được tu luyện ở đây, trong vòng năm năm, Cố mỗ chắc chắn đạt tới lục phẩm đỉnh phong khặc khặc"

Ngay cả Trần Thủ Nghĩa cũng trợn mắt há mồm nhìn xung quanh, nội tâm kích động, Đúc Kiếm Sơn Trang quả thật giống như trong lời đồn đãi, là một chỗ tu luyện thánh địa.

Gã chợt cảm thấy, chính mình trở thành thủ hạ của Khương Ly, cũng không phải là chuyện xấu gì cả, rất có thể đây chính là cơ duyên đổi đời của gã.

Chương 211: Đặng Kinh Chờ Mong