Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 213: Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận

Chương 213: Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận


Thanh Hà Thành là một toà đại thành hơn trăm vạn dân, tọa lạc ở vùng giao giới giữa Thanh phủ và Hà phủ. Bởi vì là thủ phủ của toàn bộ quận Thanh Hà, cho nên nơi đây võ phong hưng thịnh, tụ tập rất nhiều hào môn thế gia, cao thủ đông đúc.

Thế lực lớn nhất ở Thanh Hà Thành, phải kể đến phủ Thái Thú cùng Thanh Hà Văn Viện, cả hai đều là tứ phẩm thế lực.

Trong đó, phủ Thái Thú nắm giữ tám ngàn giáp sĩ, năm ngàn thành vệ binh, được võ trang đầy đủ, có thể dễ dàng trấn áp đại đa số thế lực. Bản thân Thái Thú Đặng Kinh còn là một vị tông sư cường giả, thực lực cao cường, phủ Thái Thú hoàn toàn là bá chủ ở Thành Hà Thành cùng hai phủ lân cận.

Mà Thanh Hà Văn Viện thì kém cạnh hơn đôi chút, có thể cùng phủ Thái Thú đánh đồng với nhau là bởi vì viện trưởng của Thanh Hà Văn Viện Trần phu tử là một vị tông sư đỉnh phong. Một vị tông sư cường giả, đã đủ để sánh ngang với thiên binh vạn mã. Hơn nữa toà Văn Viện này vốn là phân viện của Đại Nguỵ Văn Viện.

Đại Nguỵ Văn Viện tổng bộ nằm ở Đế Kinh, phân viện có mặt ở khắp các quận thành, chính là một cái siêu cấp thế lực, có thể sánh ngang với lục tông tam giáo.

Cho nên Thanh Hà Văn Viện mặc dù ít người, lại chẳng ai dám coi thường, cũng ít người muốn đắc tội.

Bên trong Thanh Hà Thành, đệ tử của đa số hào môn, thế gia đều sẽ đăng ký theo học ở Văn Viện, lấy đây làm vinh.

Chỉ là thời gian gần đây, bầu không khí của Thanh Hà Thành có chút không đúng.

Nghe đâu, phủ Thái Thú mở ra bảo khố, cũng như đem tất cả sản nghiệp đều công khai bán tống bán tháo, đổi lấy lượng lớn tài nguyên cung cấp cho tám ngàn giáp sĩ tu luyện. Mỗi vị giáp sĩ được tu luyện Địa giai trung phẩm công pháp, được cung cấp tài nguyên vượt qua đệ tử dòng chính của các đại thế gia trong thành.

Thái Thú Đặng Kinh toạ trấn Thanh Hà Thành mười mấy năm, trước giờ làm việc điệu thấp tỉ mỉ, nhưng một khi hành động tất nhiên là kinh thiên nhất kích. Lần này hắn không tiếc tiền của bồi dưỡng giáp sĩ, giống như con bạc tất tay đánh cược một lần, quả thực vô cùng khó lý giải.

Sự tình bất thường tất có yêu, rất nhiều thế lực ngửi được mùi vị khác lạ, nhao nhao tìm hiểu tin tức, cửa của Hồng Môn khách điếm, bị người đạp nát.

Khắp toàn thành, bất kể là trà lâu, tửu quán đều đang bàn luận chuyện này.

......

Thanh Hà Văn Viện, khoảng sân rộng phía trước phòng học tụ tập rất nhiều thiếu nam, thiếu nữ.

Hôm nay là ngày đầu tháng, viện trưởng Trần phu tử tự mình lên lớp, thu hút hàng ngàn đệ tử tới dự thính, chỉ là bây giờ còn chưa tới thời gian giảng bài, bọn họ tụ tập thành từng tốp nhỏ bàn luận kịch liệt.

"Các ngươi đã biết gì chưa, nghe nói phủ Thái Thú sở dĩ gấp rút luyện binh như vậy là để chống đỡ Đông Ly thiếu chủ"

"Hí Đông Ly thiếu chủ muốn đánh Thanh Hà Thành sao?"

Lập tức cả đám thanh thiếu niên, thiếu nữ quay đầu nhìn sang, chăm chú hóng chuyện. Đông Ly thiếu chủ là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, cũng xem như người đại biểu cho thế hệ trẻ của quận Thanh Hà. Chưa đầy một năm liền g·iết lên Tiềm Long Bảng thứ mười, được tôn xưng là thiên tài ngàn năm có một.

Hắn đồng thời cũng là thần tượng của đám đệ tử trẻ tuổi, là tình nhân trong mộng của vô số tiểu thư khuê các.

Hiện tại nghe tới tin tức của Đông Ly thiếu chủ, bọn họ tự nhiên tràn đầy hứng thú.

Người kia một bộ bí ẩn nói: "Tin tức ấy là do phụ thân ta mua được từ trong tay Hồng Lâu. Nghe nói hơn hai tháng trước, Đông Ly thiếu chủ dẫn binh tiến lên Vũ Dương Sơn Mạch, thu phục tất cả các thế lực ở Tế phủ cùng Giang phủ, bao quát Vũ Dương Tông đều tuyên bố phụ thuộc Đúc Kiếm Sơn Trang. Một tháng trước Đông Ly thiếu chủ dẫn binh tiến đánh Bình Thành, thu phục ba đại thế lực ở trong thành"

"Ti---ngay cả Bình Thành cũng bị khuất phục, nghe nói Bình Thành dễ thủ khó công, nhiều năm trước Đặng Thái Thú còn thất bại mà về đây"

"Oa Đông Ly thiếu chủ thật lợi hại"

"Ta muốn sinh con cho hắn"

Nháy mắt, bốn phía vang lên từng tiếng hít vào hơi khí lạnh, có không ít nữ nhân phạm thành hao si, hai con ngươi thậm chí chuyển thành hình trái tim.

"Khụ khụ, theo tin tức mới nhất, mục tiêu tiếp theo của Đông Ly thiếu chủ chính là Thanh Hà Thành. Phủ Thái Thú sở dĩ hưng sư động chúng, là để chuẩn bị đối kháng lại hắn"

"Không thể nào, Thanh Hà Thành chúng ta người đông thế mạnh, cao thủ đông đảo chẳng phải các thành trì khác có thể so sánh đấy, hơn nữa còn có Đặng thái thú là tông sư cường giả toạ trấn, Đông Ly thiếu chủ thật dám đánh tới sao?" Có người thắc mắc.

"Tông sư cường giả, hắc, vậy thì ngươi sợ rằng chưa biết rồi, Đông Ly thiếu chủ từng ở Bình Thành, chính diện đánh bại tông sư cao thủ Âm Dương Quỷ Kiếm Trần Thủ Nghĩa, rồi đem vị tông sư này thu phục. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có một vị cường giả khác đi theo, chính là Tuyệt Mệnh Kiếm Liên Thành Chiến"

"Liên Thành Chiến, các ngươi chắc là từng nghe qua rồi chứ"

"Trời, ngay cả Liên tiền bối cũng đi theo Đông Ly thiếu chủ ư, hắn chính là thần tượng của ta"

"Như vậy chẳng phải nói, dưới trướng Đông Ly thiếu chủ có tận ba vị cường giả sở hữu tông sư chiến lực rồi?"

Người kia gật đầu, thần sắc ngạo nghễ nói:

"Đó còn chưa tính là gì, ta còn nghe nói, dưới trướng Đông Ly thiếu chủ có một đội chiến vệ, tu vi thấp nhất là bát phẩm vũ giả. Nói thật, các vị ở đây, không phải ai cũng là bát phẩm võ giả đấy"

"Ầy!" Nhất thời một chút thiếu niên thiếu nữ mặt mày xấu hổ.

Bọn họ, tuổi tác đều khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, tu vi trung bình đều là cửu phẩm trung kỳ, hậu kỳ, ở độ tuổi ấy đạt tới bát phẩm xem như thiên tài rồi.

Nhưng tu vi như vậy, nếu đầu nhập dưới trướng Khương Ly, lại chỉ có thể làm tiểu binh, quả thực không thể nào nói lý.

"Còn một chuyện nữa, các ngươi hẳn là đã quên, trước đây Đông Ly thiếu chủ từng tới Văn Viện một lần?"

"A, thật có chuyện đó?"

"Rốt cuộc là chuyện lúc nào?"

"Các ngươi còn nhớ hơn chín tháng trước, có người cả gan ở trước cổng Văn Viện g·iết người sao, hơn nữa còn g·iết c·hết đệ tử của Vũ Dương Tông"

"Ta nhớ ra rồi. Lần đó ta cũng có mặt, nghe nói tên đệ tử Vũ Dương Tông kia chủ động trêu chọc Đông Ly thiếu chủ, cuối cùng ngay cả bản thân lẫn tuỳ tùng đều bị g·iết"

"Ai nha, quả nhiên là Đông Ly thiếu chủ, thực lực mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, không được, không được, ta muốn sinh con cho hắn"

"Hừ, một đám tàn hoa bại liễu, sao có thể xứng với nhân vật như Đông Ly thiếu chủ, hắn là của ta"

"Hắn là của ta!"

Đám tiểu thư khuê các thoáng cái liền cãi lộn ồn ào, tràng diện náo loạn chẳng khác gì cái chợ.

Chợt có người lớn tiếng nói:

"Ta nhớ ra một chuyện, Đông Ly thiếu chủ cùng tên đệ tử Vũ Dương Tông kia sở dĩ ra tay đánh nhau là bởi vì t·ranh c·hấp một nữ nhân. Nghe nói nữ nhân nọ vốn cùng Đông Ly thiếu chủ tình đầu ý hợp, chỉ là về sau gặp được đệ tử Vũ Dương Tông, liền di tình biệt luyến..."

"Ah, sao lại có nữ xuân ngu xuẩn như vậy? lương ngọc ở trước mặt nàng thế mà cam lòng bỏ qua?"

"Hừ, rõ ràng chính mình đụng vận khí cứt c·h·ó, lấy được trái tim của một vị thiên chi kiêu tử, lại thấy mới nới cũ, di tình biệt luyến, đúng là có mắt như mù"

"Hắc hắc, hiện tại nàng ta hẳn là đã hối hận đến thối ruột đi"

"Đáng đời!"

Trên sân trường liên tục vang lên từng tiếng cười lạnh, khinh bỉ, cũng nồng đậm ghen ghét. Âm thanh này rơi vào trong tai một thiếu nữ mặc váy hồng, trang điểm lộng lẫy đứng ở góc sân, để sắc mặt của nàng trắng bệch. Nữ nhân này không ai khác chính là mối tình đầu của nguyên thân, Hoàng Yến.

Hoàng Yến xuất thân Hoàng gia, là một cái hào môn nhỏ ở trong Thanh Hà Thành. Hơn hai năm trước, nàng đột phá bát phẩm vũ giả bèn quyết định rời thành lịch luyện, trên đường đi gặp phải cường đạo t·ruy s·át, may mắn được nguyên thân cứu mạng. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cả hai từ đó cùng kết bạn du lịch giang hồ, lâu dần nảy sinh tình cảm, thề non hẹn biển. Chỉ là về sau, trong một lần dự thính ở Văn Viện, Hoàng Yến gặp phải Diệp Phàm.

Một bên là đệ tử của thế lực lớn, tiền đồ sáng lạng, một bên là mối tình đầu, Hoàng Yến quả quyết lựa chọn Diệp Phàm.

Khương Ly mặc dù tính tình rất tốt, tư chất cũng không sai, nhưng xuất thân từ thế lực nhỏ, hơn nữa tính cách cũng tương tối hàm hậu thật thà, thậm chí có chút mềm yếu, không phải chỗ dựa vững chắc. Hoàng Yến cho rằng, đổi lại là người khác, cũng sẽ lựa chọn như nàng.

Ai ngờ đâu, thiếu niên bị nàng vô tình vứt bỏ, lại là một vị tuyệt thế thiên tài, vẻn vẹn chưa đầy một năm, đã trở thành nhân vật quyền lực hàng đầu quận Thanh Hà, tương lai bất khả hạn lượng.

Hoàng Yến cắn chặt môi, hai bàn tay nắm thật chặt, móng tay bấm vào trong da thịt chảy máu, nội tâm trăm mối cảm xúc, có hối hận, có buồn phiền, có thất lạc...

Nếu năm xưa chính mình không di tình biệt luyến, một lòng một dạ yêu thương đối phương, hiện tại nàng chỉ sợ đã là một con phượng hoàng đậu trên cành cao, được người người ngưỡng mộ, ghen ghét rồi.

Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận.

Chương 213: Thế Gian Không Có Thuốc Hối Hận