Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 214: Chiến Cổ Dồn Dập, Đông Ly Thiếu Chủ Đến Rồi
Mồng 5 tháng 10, sáng sớm, giờ Tỵ ba khắc.
Bên trên tường thành nguy nga của Thanh Hà Thành, có bốn trăm tên binh lính trường kỳ trông coi, phân nhau giá·m s·át bốn phương tường thành, mỗi hai canh giờ thay ca một lượt.
Thanh Hà Thành sở hữu năm ngàn Thành Vệ Binh, chuyên môn cảnh giới cũng như duy trì trật tự ở trong nội thành. Còn bình thường đối ngoại chinh chiến đều là do tám ngàn giáp sĩ đảm nhiệm.
Những năm gần đây, chưa từng có thế lực nào cả gan tiến đánh Thanh Hà Thành, cũng không có giang hồ nhân sĩ nào dám tới đây làm loạn, cho nên công việc của Thành Vệ Binh tương đối nhàn nhã, tỉ lệ t·ử v·ong rất thấp.
Tuy nhiên hôm nay các binh sĩ đều thật cẩn thận nhìn chằm chằm bên ngoài, không dám chủ quan chút nào. Bởi vì bên cạnh bọn họ có Quân Pháp Quan theo dõi, lười biếng phân tâm sẽ bị nghiêm trị.
"Hả?"
Bỗng nhiên, toán binh sĩ phụ trách trông coi cửa nam đồng thời sững sờ nhìn về phía quan đạo bên ngoài thành. Chỉ thấy phía xa xa khói bụi ngập trời, có một đoàn nhân mã đông nghịt đang lấy tốc độ cao áp sát mà tới.
"Kẻ địch! Kẻ địch đến!!" Tất cả binh sĩ đồng loạt giật mình, không ít người hét toáng lên.
"Đông đông đông"
Có binh sĩ đã sớm vung dùi lên ra sức nện mạnh chiến cổ, tiếng trống trận trầm thấp vang lên, nhanh chóng truyền bá khắp toàn bộ Thanh Hà Thành.
.......
Trong phủ Thái Thú.
Đặng Kinh đang luyện đao, Kinh Tịch Đao phá không mà ra, mỗi đao đều mang theo khí thế trấn áp vạn quân. Khí tức trên người hắn so với trước kia càng thêm dày nặng và uy nghiêm, hiển nhiên là đã đột phá tới tông sư cảnh đỉnh phong.
Bên ngoài sân luyện võ, một thiếu nữ mặc váy vàng cùng một nữ đồng đang đứng vây xem, trong ánh mắt ngập tràn sùng bái.
"Đông đông đông"
Tiếng trống trầm thấp truyền tới, để cho Đặng Kinh sững người tại chỗ.
Bốn phía Thanh Hà Thành, mỗi cửa Đông Tây Nam Bắc đều sắp đặt một chiếc chiến cổ, mục đích là để cảnh báo khi xuất hiện ngoại địch công thành. Từ lúc hắn được bổ nhiệm tới quận Thanh Hà làm thái thú đến nay, đây là lần đầu tiên chiến cổ vang lên.
"Rốt cuộc đã tới!" Trong mắt Đặng Kinh loé lên một tia hào quang sáng chói, thu đao vào trong vỏ, xoay người hướng về phía quân doanh mà đi.
........
Văn Viện, trên sân trường.
Trần phu tử đang yên tĩnh giảng bài, vừa nghe được tiếng trống trầm thấp, liền đột nhiên dừng lại, vung tay lên, từ phía sau lưng một cái kiếm hạp dựng ở góc từ từ bay tới rơi xuống trước mặt hắn. Tiếp theo, Trần phu tử ưu nhã nói với đám học sinh phía dưới:
"Hôm nay liền kết thúc ở đây!"
Lời còn chưa nói xong, thân hình đã như lưu quang biến mất tại chỗ.
"Lão gia chờ ta?" Lão Hoàng đang quét rác ở trước sân, thấy Trần phu tử vội vã rời đi, cũng dựng chiếc chổi ở bên tường, tung người chạy theo.
.........
Thanh Hà Thành là thủ phủ của toàn bộ quận Thanh Hà, nơi đây tập trung lượng lớn võ giả, bên trong nội thành hào môn, thế gia rất nhiều. Nếu chỉ tính lục phẩm thế gia trở lên thì có tận mười hai nhà, trong đó thậm chí có hai cái thế gia sở hữu ngũ phẩm võ tướng là Bạch gia cùng Hồng gia.
Mười hai thế gia trong thành cùng phủ Thái Thú có rất nhiều mối quan hệ đan xen với nhau, thậm chí tám ngàn giáp sĩ dưới trướng Đặng Kinh hay năm ngàn Thành Vệ Binh, không ít người là đệ tử của các thế gia này.
Bọn họ cùng phủ Thái Thú kết hợp với nhau, tạo thành một cái lưới, chia cắt lợi ích của toàn bộ Thanh Hà Thành cùng hai phủ lân cận.
Bấy giờ trong Bạch phủ, mấy vị chủ sự của các thế gia thân cận Bạch gia đều tập trung lại cùng một chỗ.
Gia chủ Bạch gia Bạch Viễn Sơn ngồi trên chủ vị, nhàn nhạt lên tiếng:
"Cửa nam vừa truyền tới tiếng trống trận, chư vị chắc là đều nghe thấy rồi, Đông Ly thiếu chủ dẫn theo đại quân đã tập kết ở ngoài thành. Lão phu mời chư vị tới đây là muốn bàn luận đôi chút. Chúng ta sắp tới là điều động nhân lực cùng phủ Thái Thú thủ thành, hay là án binh bất động, toạ sơn quan hổ đấu?"
"Chẳng hay ý của Bạch gia chủ như thế nào?" Có người hỏi.
Đám gia chủ khác cũng nhao nhao nhìn về phía chủ vị, chờ đợi ý kiến của Bạch Viễn Sơn.
Bạch Viễn Sơn năm nay sáu mươi tuổi, tu vi lục trung kỳ, bất kể là tư chất hay chiến lực đều thường thường chẳng có gì xuất chúng, nhưng tất cả mọi người ở đây không ai dám coi khinh lão ta.
Bởi vì con trai của Bạch Viễn Sơn, Bạch Vô Kỵ là một vị ngũ phẩm vũ tướng, đồng thời đang giữ chức tham tướng dưới trướng Đặng Thái Thú.
Bạch gia lão tổ Bạch Thế Kính cũng đồng dạng là một vị ngũ phẩm vũ tướng, thực lực thâm bất khả trắc. Bạch gia một môn hai vũ tướng, thực lực ở Thanh Hà Thành chỉ thua phủ Thái Thú cùng Văn Viện mà thôi.
Bạch Viễn Sơn dùng nắp chén gạt gạt bã trà, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:
"Lão phu đã điều tra qua, mấy tháng gần đây Đông Ly thiếu chủ lần lượt thu phục Vũ Dương Thành tam đại thế gia, Kim Tiêu Tông, Cổ Hoa Phái, Viên gia, rồi Bình Thành tam đại thế lực. Mỗi thế lực gia nhập dưới trướng của hắn đều phải dâng lên một phần tài sản, đồng thời hàng năm cần tiến cống một phần mười lợi nhuận thu được"
"Tê! họ Khương cũng quá tham lam rồi!"
"Hừ, người ta nói công phu sư tử ngoạm, Đông Ly thiếu chủ này thật tốt, vừa mở miệng liền chẳng khác gì ác long há mồm!"
Tài sản của các gia tộc như bọn đều là tích luỹ từ mấy đời, không ngừng gom góp mà thành, nếu phải chia ra một phần ba cống nạp cho người khác, bất kể là ai cũng không nguyện ý.
Bạch Viễn Sơn nói tiếp:
"Ngoài ra, lão phu còn biết thêm một cái tin tức, nghe nói Đông Ly thiếu chủ nắm giữ một loại tinh thần bí thuật, chỉ cần đem bí thuật đó gieo xuống tinh thần của võ giả, liền có thể tuỳ ý chưởng khống tính mạng của đối phương"
"Các vị nguyện ý giao tính mạng của bản thân, của con cháu mình vào tay Khương Ly sao?"
Lập tức, cả đám gia chủ lắc đầu nguầy nguậy. Đang yên đang lành sinh hoạt, thích làm gì thì làm, ai sẽ nguyện ý đội thêm một chiếc vòng kim cô ở trên đầu cơ chứ.
"Không được, quyết không thể để Khương Ly chiếm được Thanh Hà Thành"
"Đúng vậy, chúng ta phải trợ giúp Đặng thái thú một tay. Lấy lực lượng của phủ Thái Thú cùng tất cả chúng ta. Lão phu không tin, họ Khương kia còn có thể lật nổi sóng gió sao?"
"Lời ấy đại thiện!"
Bạch Viễn Sơn vuốt vuốt râu, gật gù nói:
"Thanh Hà Thành không cần một vị chưởng khống giả mới. Cho nên Bạch gia ta quyết định tập kết lực lượng trợ giúp thủ thành. Ý các vị thế nào?"
"Chương gia chúng ta đồng ý"
"Mã gia đồng ý"
"Nhiếp gia hoàn toàn đồng ý"
Không chỉ Bạch gia, Hồng gia đại sảnh cũng tụ tập một đám gia chủ, tiến hành thương thảo. Cuối cùng đều đưa ra quyết định, toàn lực thủ thành. Nguyên nhân rất đơn giản, lợi ích của Thanh Hà Thành cùng hai quận lân cận đều đã bị bọn họ và phủ Thái Thú chia cắt sạch sẽ, hiện tại Khương Ly đánh đến, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ.
Hơn nữa, Khương Ly mỗi lần thu phục một thế lực đều sẽ thu lấy một phần ba gia sản, đồng thời dùng niệm cấm khống chế cao tầng của thế lực đó.
Đã là con người, không ai nguyện ý bị kẻ khác khống chế cả, huống chi là những võ giả nắm chức vị cao nhiều năm như bọn họ.
Nhất thời, quân đội của phủ Thái Thú còn chưa động, đệ tử, hộ vệ của các thế gia đã nhao nhao tập kết, hướng về khu vực tường thành phía Nam mà đi tới, thanh thế hùng vĩ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Trên đường phố, vô số dân chúng nhìn thấy các thế lực loạn động, lập tức kinh nghi, bàn tán.
Thanh Hà Thành đã lâu chưa từng trải qua chiến tranh, cũng không bị các phương đạo tặc quấy rối, người dân mặc dù nghe được tiếng trống dồn dập, lại căn bản chẳng rõ chuyện gì xảy ra.
Có điều, dần dần tin tức Đông Ly thiếu chủ dẫn kỵ binh công thành rốt cuộc cũng truyền bá bốn phía. Lập tức toàn bộ nội thành sôi trào, vô số dân chúng vội vàng thu dọn hàng quán, trở về nhà trốn tránh.
Thoáng cái, khắp các đường phố trở nên vắng lặng, chỉ có từng đội nhân mã từ các phương thế gia lao ra, chạy hướng cửa thành.