Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 218: Hoành Đồ Bá Nghiệp, Nhờ Chư Vị Làm Thay Phần Của Ta
Phía trước cửa nam của Thanh Hà Thành, khắp nơi bừa bộn bất kham, chỗ nào cũng có máu tươi cùng thịt vụn, thậm chí còn có một cái rãnh sâu kéo dài gần trăm trượng, huyết sát chi khí còn chưa kịp tản đi bốc lên nghi ngút, minh chứng cho nơi đây vừa diễn ra một hồi quyết đấu thảm liệt.
Những cũng trên chiến trường thảm liệt ấy, Đặng Kinh, Khương Ly và Trần phu tử, ba nhân vật quyền lực nhất quận Thanh Hà hiện nay, đang ngồi đối diện uống rượu tâm sự, giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Cùng khung cảnh hoang tàn bốn phía đối lập với nhau, tạo thành một cảnh tượng vô cùng khó tả.
Bất kể là thành vệ quân hay tộc nhân của các gia tộc đứng ở trên tường thành, hay những võ giả quan chiến ở phía xa, đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mộng bức.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thế giới cường giả, thật khó hiểu như vậy sao?
Quả thật mở rộng tầm mắt.
Qua thêm ba tuần rượu, thái thú Đặng Kinh chợt đứng dậy, hướng về phía Khương Ly cùng Trần phu tử khẽ ôm quyền, rồi quay sang ôn nhu nhìn Hạ Ngưng Thường và Đặng Tiểu Đồng, dặn dò:
"Các ngươi nhớ kỹ lời của vi sư rồi chứ?"
Hai nữ nắm chặt tay nhau, nước mắt lưng tròng:
"Đồ nhi đã nhớ kỹ, nhất định sẽ đến Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện thật tốt!"
"Đồng Đồng cũng nhớ kỹ rồi!"
"Hai đứa nhỏ này, xin làm phiền Khương thiếu chủ" Đặng Kinh tha thiết nói với Khương Ly.
"Đặng thái thú yên tâm, chỉ cần Khương mỗ còn sống, thì sẽ không có ai dám khi dễ bọn họ!" Khương Ly đáp.
"Ừm" Đặng Kinh gật đầu, có lời này của Khương Ly hắn liền yên tâm, tiếp đó quay lưng đi về phía mấy ngàn giáp vệ còn sót lại ở dưới chân thành.
Những người nọ nhìn thấy Đặng Kinh đi tới, lập tức xấu hổ quỳ sụp xuống, ôm quyền thỉnh tội.
"Chúng ta phụ kỳ vọng của đại nhân mong đại nhân trị tội"
Đặng Kinh không nói gì, đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của từng vị chiến sĩ, như muốn đem bọn họ ghi khắc vào trong đầu, trầm giọng nói:
"Các ngươi đã làm rất tốt, chưa từng khiến Đặng mỗ mất mặt!"
"Các ngươi sở dĩ thua, không phải các ngươi quá yếu, cũng không phải các ngươi nhát gan sợ c·h·ế·t, mà là vì đối thủ của các ngươi quá mạnh!"
"Các ngươi vốn là những dũng sĩ tinh nhuệ nhất quận Thanh Hà, các ngươi xứng đáng nhận được vô thượng vinh quang"
"Đáng tiếc, Đặng mỗ bất tài, không thể mang tới những vinh quang ấy!"
"Đại nhân!" Bạch Vô Kỵ cùng mấy tên thiên phu trưởng tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó, vội hô lên, lại thấy Đặng Kinh khoát tay, rồi cao giọng hỏi:
"Xin hỏi chư vị tướng sĩ, các ngươi muốn chinh chiến thiên hạ, muốn phong hầu bái tướng sao? các ngươi muốn trở thành vô địch quân đoàn, được thế gian ca ngợi sao?"
"Muốn!"
Hơn sáu ngàn giáp sĩ đồng thanh hô lớn.
"Tốt! Vậy từ nay về sau, Thanh Hà giáp vệ quy thuận dưới trướng Đông Ly thiếu chủ, nghe hiệu lệnh của hắn, đây là quân lệnh, các ngươi nghe rõ chứ?"
Lập tức, đám giáp vệ bối rối nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt của Đặng Kinh lạnh xuống, quát to:
"Các ngươi dám trái quân lệnh sao?"
"Không dám!"
Đám giáp vệ lần nữa cúi đầu hô lớn, từng người ánh mắt đỏ lên, nội tâm thất lạc buồn bã.
Bạch Vô Kỵ vẻ mặt trăm mối cảm xúc, cuối cùng cũng hiểu ra. Vì sao thời gian qua thái thú Đặng Kinh đập nồi bán sắt, không tiếc tiền của để bồi dưỡng bọn họ, không phải là để thủ vệ Thanh Hà Thành, mà là để cho Khương Ly nhìn thấy, để hắn coi trọng Thanh Hà giáp vệ.
Thanh Hà giáp vệ, mỗi người khi gia nhập, đều khao khát chinh chiến thiên hạ, khao khát nhận được vinh quang, Đặng Kinh cảm thấy chính mình không thể đáp ứng được điều đó, nên đặt hi vọng lên người Khương Ly.
Nhưng hắn lại sợ tầm mắt của Khương Ly quá cao, nhìn không trúng Thanh Hà giáp vệ, cho nên mới toàn lực bồi dưỡng bọn họ, cũng để cho bọn họ biểu hiện ra năng lực của chính mình.
Không chỉ Bạch Vô Kỵ, rất nhiều chiến sĩ đều nhận ra dụng tâm lương khổ của Đặng Kinh, nhất thời cả đám ngũ vị tạp trần.
"Chư vị tướng sĩ từng vì ta mà vào sinh ra tử, chỉ là thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta cứ như thế tạm biệt, Đặng mỗ bây giờ cầm đao hành tẩu giang hồ, hoành đồ bá nghiệp, liền nhờ chư vị làm thay phần của ta"
Đặng Kinh nhàn nhạt nói, ngẩng đầu nhìn cổng Thanh Hà Thành một chút, thở ra một hơi dài, cõng đao rời đi.
"Đại nhân!"
Hơn sáu ngàn giáp sĩ quỳ một chân ở trên mặt đất, nhìn Đặng Kinh rời đi, lão lệ tung hoành.
"Khung cảnh này, thật quen thuộc" Khương Ly nhìn bóng lưng cô đơn của Đặng thái thú, nhẹ giọng thì thào, trong đầu không khỏi nhớ đến chút chuyện cũ.
" - Nói thật, đời ta, còn chưa một lần được đi chu du thiên hạ, thật đáng chờ mong hahaha
- Hôm nay tới đây, có rất nhiều người đều là bằng hữu sinh tử của lão phu. Buổi yến tiệc hôm nay vốn là yến tiệc chia ly. Đằng sau kẻ trời nam người đất bắc, phân biệt thiên nhai, nào, nào, nào đều nâng chén lên!
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta cứ như thế tạm biệt...Lão già ta xách kiếm về quê, mà việc ngăn cản Kiếp tộc….Cũng chỉ có thể dựa vào chư vị.
- Khương huynh yên tâm, Kiếp tộc không vượt nổi Kiêu Dương thành.
- Khương lão đệ yên tâm, chiến tranh cùng Kiếp tộc chúng ta tất thắng.
- Khương tiền bối xin cứ an hưởng tuổi già, việc tiêu diệt Kiếp tộc do lứa trẻ chúng ta tới gánh vác.
- Đúng để bọn hắn ở đáy biển ngóc đầu không được hahaha”
Năm đó lúc hắn rời khỏi Kiêu Dương Thành, cáo lão hồi hương cũng là như thế, hiện tại đã trải qua mấy mươi năm, không biết ba vạn Đông Ly Vệ cùng các chiến hữu năm xưa ở Kiêu Dương Thành bây giờ như thế nào rồi.
Thái Thú Đặng Kinh cõng đao dứt khoát rời đi, hơn sáu ngàn giáp vệ quy thuận dưới trướng Khương Ly.
Trận chiến hôm nay rốt cuộc hạ màn.
Nhìn thấy thực lực của Đông Ly Vệ, ngay cả tám ngàn giáp vệ đều thất bại, đám Thành Vệ Binh và các thế gia đại tộc trong thành nào dám phản kháng, đồng loạt ra khỏi thành đầu hàng.
Tiếp đó, Khương Ly rất thuận lợi liền thu phục Thanh Hà Thành.
Các hào môn, thế gia mặc dù vạn lần không muốn, nhưng dưới d·â·m uy của Đông Ly Vệ chỉ có thể thành thật giao ra một phần ba gia sản cũng như chấp thuận bị gieo xuống niệm cấm.
Còn như phản kháng? Đừng đùa, bất kỳ ai nhìn thấy cái rãnh sâu ở ngoài cửa thành nam cũng đều sẽ không còn tâm tư phản kháng.
Khương Ly dẫn quân vào thành tạm trú ba ngày, một mặt để cho chiến sĩ chữa thương, đồng thời chờ đợi các thế gia, hào môn kiểm kê tài sản.
Một trận chiến này, ngoại trừ những chiến sĩ tử vong tại chỗ ra, cũng có không ít người bị thương. Nhưng dưới tác dụng của Đại Địa Linh Dịch, thương tổn dù nặng thế nào cũng nhanh chóng hồi phục trở về.
Tu dưỡng mấy ngày, tất cả chiến sĩ đều hồi phục thất bát, sau khi nhận lấy chiến lợi phẩm, Khương Ly liền tập kết đại quân rời thành.
Lúc đi, hắn dẫn theo hai ngàn chiến vệ, lúc về nhân số chẳng những không giảm mà còn tăng, đạt tới gần tám ngàn chiến vệ.
Ngặt nổi, Thanh Hà Thành cũng không sở hữu nhiều chiến mã như vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể chậm rãi hành quân.
Đi cùng đoàn người Khương Ly, còn có thêm hai vị cường giả khác chính là Trần phu tử cùng người hầu của hắn, lão Hoàng.
Trần phu tử đã từ đi chức vị viện trưởng của văn viện, quyết tâm phò trợ Khương Ly.
Đối với cái gì trung hưng chi chủ, Khương Ly chẳng thèm để ý, nhưng có thêm một vị tông sư đỉnh phong nguyện ý giúp đỡ, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.
Đoàn người Khương Ly còn chưa về đến Đúc kiếm Sơn Trang nhưng tin tức về trận chiến ở Thanh Hà Thành đã truyền bá khắp bốn phương tám hướng.
Nhận được tin tức ấy, vô số võ giả đều sôi trào.
Thái Thú Đặng Kinh cùng Đông Ly thiếu chủ một bên đánh cờ, một bên điều khiển hai quân chiến đấu, trở thành giai thoại trong lòng chúng võ giả.
Đồng thời, bọn họ giật mình nhận ra, vô thanh vô tức, Đông Ly thiếu chủ và Đúc Kiếm Sơn Trang đã gần như thống nhất quận Thanh Hà.
Hiện giờ, ngay cả phủ Thái Thú cũng đã bại, Đúc Kiếm Sơn Trang danh chính ngôn thuận trở thành bá chủ của toàn bộ quận Thanh Hà.
Lập tức vô số võ giả tán tu, hoặc là thiếu niên trẻ tuổi tự cho mình tư chất bất phàm, đổ xô tới Tĩnh phủ, muốn gia nhập Đúc Kiếm Sơn Trang.
Khiến cho toàn bộ Tĩnh phủ vốn dĩ tương đối hẻo lánh, trở nên náo nhiệt dị thường.