Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 221: Tào Vũ Sinh Trở Về
Tổng bộ Tào Bang,
Tường bao bên ngoài cao ba trượng, xung quanh có mấy trăm võ giả chia thành từng đội mười người thường xuyên tuần tra vô cùng nghiêm ngặt.
Từ sự kiện tặc nhân xông vào tổng bộ, ý định b·ắt c·óc bang chủ lần trước, mức độ phòng ngự của Tào Bang được thăng cấp nhiều lần, võ giả bình thường, coi như lục phẩm đại vũ sư cũng đừng mơ có thể lẻn vào bên trong.
Trưa nay trước cổng lớn ra vào tổng bộ, có một người đàn ông trung niên mặc đấu bồng chậm rãi đi tới.
"Người đến dừng lại!"
Hai gã hộ vệ thần sắc nghiêm nghị, vươn tay ngăn cản người kia, trầm giọng hỏi:
"Các hạ là ai, tới Tào Bang làm gì?"
Người đàn ông trung niên dừng bước, sau đó từ từ nhấc mũ của đấu bồng lên, để lộ ra một khuôn mặt cương nghị, không giận tự uy.
Hai tên bang chúng vừa nhìn thấy khuôn mặt này lập tức cả kinh hô lên:
"Bang...bang chủ?"
"Bang chủ trở về!"
Người đàn ông trung niên nọ không ai khác chính là tiền nhiệm bang chủ của Tào Bang, Tào Vũ Sinh.
Thời gian trước, tam đại thế lực vây công Bố Hải Thành, Tào Vũ Sinh lấy sức một người kéo lấy hết thảy cường giả bên địch, cuối cùng trúng một chiêu của thái thú Đặng Kinh trọng thương ngã gục, đã gần nửa năm trôi qua vẫn chưa hề có bất kỳ tin tức nào.
Không ít người đều cho rằng hắn đ·ã c·hết rồi, ai nghĩ tới nửa năm trôi qua, Tào Vũ Sinh lần nữa xuất hiện, bọn họ tự nhiên kích động vui mừng.
Tin tức Tào Vũ Sinh xuất quan trở về lập tức kinh động tất cả cao tầng Tào Bang.
Tào Uyển Thanh sau khi hay tin phụ thân nàng bình an trở lại Bố Hải Thành, lập tức cuống quýt chạy tới.
"Phụ thân!" Tào Uyển Thanh giống như chim sẻ nhỏ sà vào trong lòng Tào Vũ Sinh, hoa lê đái vũ.
Tào Vũ Sinh ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu, vỗ vỗ lưng nàng.
"Phụ thân, thời gian qua ngài đã đi đâu, vì sao không có một chút tin tức nào?"
Tào Vũ Sinh cười nhẹ nói: "Chuyện rất dài, hai cha con chúng ta từ từ tâm sự, ngược ngại là ngươi, vẻn vẹn nửa năm liền giúp Tào Bang hồi phục nguyên khí, làm rất không tệ!"
Tào Uyển Thanh nghe thế thì ngượng ngùng sờ sờ tà áo, thời gian vừa qua đều là những người khác bận bịu bận bịu, mà nàng thì một mực vung tay chưởng quỹ, chú tâm tu luyện, Tào Bang khôi phục không thể nào quy công cho nàng được.
"Di!" Tào Vũ Sinh nhìn ngắm khuê nữ nhà mình một chút, tiếp theo kinh ngạc trợn mắt, trên khuôn mặt uy nghiêm hiếm khi lộ ra vẻ kinh hãi.
"Ngươi trở thành lục phẩm đại vũ sư rồi?"
Tào Uyển Thanh vận chuyển nội khí, lập tức một luồng nội khí nóng rực tràn ra ngoài, khiến cho nhiệt độ của toàn bộ Tụ Nghĩa Sảnh đều tăng vọt mấy lần, đắc ý cười nói:
"Nữ nhi vừa mới đột phá hôm qua, phụ thân thấy thế nào, có lợi hại hay không?"
"Lợi hại!" Tào Vũ Sinh nâng ngón tay cái, âm thầm hít vào hơi khí lạnh, trầm giọng khen.
Bệnh tình của Tào Uyển Thanh, y cực kỳ rõ ràng, đây là một loại bệnh n·an y· gần như vô phương cứu chữa. Năm xưa để cứu chữa cho nàng, Tào Vũ Sinh mời rất nhiều thần y và luyện đan sư tới khám, thậm chí ngay cả Y Thánh Mị Đạo Nguyên, được xưng là Thanh Châu đệ nhất thần y cũng từng tới thăm khám một lần, đưa ra kết luận là căn bệnh của nàng, ở Vũ Giới không có cách cứu chữa. Tào Uyển Thanh tối đa chỉ sống được đến hai mươi bảy tuổi, hơn nữa trong suốt hai mươi bảy năm đó đều phải chịu hàn khí dày vò sống không bằng c·hết.
May mắn tám năm trước có một vị kỳ nhân đi ngang qua Bố Hải Thành, trợ giúp Tào Uyển Thanh áp chế hàn khí, nhưng vị kỳ nhân kia cũng nói rõ, hắn chỉ có khả năng áp chế hàn khí được mười tám năm, mười tám năm sau nàng hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ, hơn nữa bởi vì bị hàn khí xâm nhập kinh mạch, đan điền....cả đời khó lòng tu luyện võ công.
Nhưng hiện tại nàng chẳng những có thể tu luyện võ công, thậm chí còn trong thời gian ngắn đạt tới lục phẩm đại vũ sư, quả thực bất khả tư nghị.
Tào Vũ Sinh rất nhanh liền thu hồi cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ con đạt được cơ duyên gì ư?"
Tào Uyển Thanh lắc lắc đầu, có chút e thẹn nói: "Là Khương lang dạy ta một môn công pháp, không chỉ giúp ta chữa trị Tam Âm Tuyệt Mạch, mà còn để ta có thể tu luyện võ công giống như người bình thường"
Tào Uyển Thanh nói xong, lại giới thiệu một chút về nguyên lý của Thôn Hoả Công, Tào Vũ Sinh càng nghe càng khâm phục.
Chỉ là bất chợt, y giống như nhớ đến điều gì, nhíu mày hỏi: "Chờ chút, ngươi nói Khương lang chính là Khương Ly chứ?"
Tào Uyển Thanh gật đầu như gà mổ thóc.
"Hừ!" Tào Vũ Sinh hừ nhẹ, âm thầm bực bội, chỉ cảm giác rau cải nhà mình nuôi nấng mười mấy năm bị heo ủi, cực kỳ khó chịu. Càng đáng giận đó là ngày trước y chủ động đem Tào Uyển Thanh gả cho Khương Ly. Đối phương ở trước mặt mình thẳng thừng từ chối, nhưng đợi chính mình vừa bế quan liền chạy đến trêu chọc khuê nữ nhà mình, quả thực đáng giận.
Nhưng sự cũng đã rồi, y cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao nhìn dáng vẻ của nữ nhi, liền biết phương tâm của nàng sớm đã đặt ở trên người Khương Ly, hơn nữa coi như y muốn ngăn cản, cũng không có thực lực đó.
Khương Ly hiện tại giống như mặt trời ban trưa, ngay cả phủ Thái Thú cũng bị hắn đánh bại, hơn nữa bản thân hắn, thực lực cũng kinh người, chính diện đánh bại một vị tông sư trung kỳ.
Tào Vũ Sinh mặc dù đã đột phát tứ phẩm tông sư, lại không nắm chắc có thể đánh được tông sư trung kỳ đấy.
Dù sao võ giả tu vi càng cao, vượt cấp g·iết địch càng khó, trừ phi ngươi là thiên chi kiêu tử.
Hai cha con bọn họ chậm rãi hàn huyên, Tào Vũ Sinh cũng kể rõ thời gian vừa rồi chính mình đã đi đâu.
Thì ra nửa năm trước, Tào Vũ Sinh trọng thương rất nặng, nên quyết định bế tử quan. Nhưng vì cẩn thận, hắn không lựa chọn bế quan ở Bố Hải Thành mà mang theo đại lượng linh đan, linh dược, linh ngọc chạy lên Kỳ Liên Sơn.
Trên Kỳ Liên Sơn, có một chỗ phúc địa mà thời trẻ Tào Vũ Sinh trong lúc vô tình phát hiện được, thế nên hắn quyết định lựa chọn bế tử quan ở đó.
Sau nửa năm, Tào Vũ Sinh không chỉ chữa trị hết ám thương, còn đột phá trở thành tứ phẩm tông sư, thời gian gần đây mới trở về Bố Hải Khẩu.
Tào Uyển Thanh cũng kể lại những chuyện xảy ra mấy tháng nay, từ chuyện Tào Bang bách phế đãi hưng, rồi tổ chức Phong Vân đại hội, thành lập Phong Vân lôi đài, tuyển chọn nhân tài....
Càng nói ra càng khiến Tào Vũ Sinh hai mắt toả sáng, cảm thán:
"Đây cũng là ý tưởng của Khương Ly sao, quả thực thiên mã hành không?"
"Đúng vậy! Hì hì, thành lập Phong Vân lôi đài chẳng những giúp Tào Bang thu được kếch xù lợi nhuận, mà quan trọng hơn là chúng ta có thể từ đó mời chào một chút tán tu về làm việc"
"Mấy tháng vừa qua, nữ nhi đã mời chào được mười tám người, trong đó có mười hai vị thất phẩm vũ sư đỉnh phong, năm vị lục phẩm đại vũ sư, cùng một vị ngũ phẩm vũ tướng. Hơn nữa bọn họ đều có phẩm tính trung thực, hiện tại đã dung nhập vào trong Tào Bang rồi"
Tào Uyển Thanh cười híp mắt nói, khuôn mặt nâng lên, bộ dáng giống như muốn nói mau khen ta, mau khen ta.
Tào Vũ Sinh vỗ vỗ vai thiếu nữ, cười ha hả nói: "Làm tốt lắm, trước đây ta còn lo lắng con không thể quản lý tốt Tào Bang, không nghĩ con làm so với ta càng tốt, ha ha, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ"
"Hì hì!" Tào Uyển Thanh cười nhẹ. Nàng chiêu mộ võ giả chủ yếu là từ mười đến ba mươi vị trí đầu, còn những võ giả ở mười vị trí đầu, nàng không động đến, hơn nữa coi như Tào Uyển Thanh chủ động đi mời, bọn họ cũng chẳng thèm để ý.
Những người nọ sở dĩ đến leo bảng là để nhận được sự chú ý của Đông Ly thiếu chủ.
Nghe nói những người đứng đầu trên Phong Vân Bảng như Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn, thậm chí Tây Thành Dũng đều được Khương Ly chủ động mời chào.
Hiện tại Khương Ly danh khí và thực lực quả thật có một không hai, rất nhiều võ giả tán tu đều mong muốn đi theo hắn, cho nên cách tốt nhất để được Khương Ly coi trọng cùng mời chào, chính là g·iết lên Phong Vân Bảng nha.
"Bang chủ!"
"Gặp qua bang chủ!"
Hai cha con nhà họ Tào hàn huyên chốc lát, thì bên ngoài Tụ Nghĩa Sảnh, lần lượt có cao tầng Tào Bang chạy đến, mỗi người thần sắc vui mừng, đồng thời thở nhẹ một hơi.
Tào Vũ Sinh chính là Định Hải Thần Châm của Tào Bang, hiện tại hắn trở về, chẳng khác nào tiêm cho bọn họ một liều thuốc an thần.
Có Tào Vũ Sinh, Tào Bang chắc chắn lần nữa trở về vị trí bá chủ ở quận Thanh Hà.
"Không cần đa lễ, hơn nữa bản toạ hiện tại không còn là bang chủ của Tào Bang, liền gọi ta là trưởng lão đi" Tào Vũ Sinh bình thản nói.
Lần trở về này, nhìn thấy Tào Bang đã gần hồi phục lực lượng, Tào Uyển Thanh làm bang chủ rất tốt, y cũng khỏi cần thò tay vào làm gì, chính mình đảm nhiệm chức vị trưởng lão, tập trung tu luyện nâng cao tu vi, không thơm hơn sao.
"Ây"
"Khụ khụ!"
Đám cao tầng nghe Tào Vũ Sinh nói thế, sắc mặt khó coi như ăn phải con ruồi. Tào Uyển Thanh làm bang chủ cái c·h·ó gì, suốt ngày vung tay chưởng quỹ chạy đi tu luyện, tất cả công việc trong bang đều giao cho một đám lão đầu như bọn họ xử lý.
Nghe nói, nàng tựa hồ còn phá hỏng mấy cái phòng luyện đan của Đan Đường, dẫn đến đệ tử Đan Đường tập thể đình công, khắp thành đâu đâu cũng có tiếng than vãn.
Chỉ là những lời này, bọn họ chỉ nghĩ mà thôi, ai dám nói ra.
Tào Uyển Thanh mặc dù không chịu trách nhiệm, nhưng nàng có một người phu quân tốt, hiện tại còn có thêm phụ thân chống đỡ, quả thực thích làm gì thì làm.