Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 227: Cây Cao Đón Gió Lớn, Thiên Hạ Ba Phần
Thanh Hà Hội Minh đã kết thúc ba ngày, nhưng bất kể là Đúc Kiếm Sơn Trang hay Đông Ly Thành vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày có vô số võ giả tới lui nườm nượp.
Vẻn vẹn ba ngày, đã có hơn hai vạn võ giả tới báo danh tòng quân, tứ đại công hội cũng nhận được không ít đơn đăng ký khảo hạch.
Tin tức về Thanh Hà Hội Minh lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp bốn phương tám hướng. Không chỉ trong quận Thanh Hà, võ giả ở mấy quận lân cận đều nhận được tin tức, đối với chuyện này kinh ngạc há hốc mồm.
Có người khen ngợi Khương Ly tài cao gan lớn, cũng có người khịt mũi coi thường, cho rằng ngày vui của Đúc Kiếm Sơn Trang sắp hết.
Dám công khai ủng binh tự trọng rõ ràng là đang khiêu khích Dương thị cùng Dương Minh Công.
.......
Quận Hồng Hà nằm ở phía bắc quận Thanh Hà, có một con sông nhỏ gọi là Tần Hoài cắt ngang qua.
Sông Tần Hoài, thời cổ xưng là Hoài Thuỷ, tên là Long Tàng Phổ, dài chừng hai trăm dặm, là con sông có tiếng ở Thanh Châu.
Từ lúc Đại Nguỵ Vương Triều thành lập đến nay, nơi đây trở thành nơi danh môn tụ tập, thương nhân lui tới, người người tập trung, nho học cường thịnh.
Nhất là hai bên bờ sông Tần Hoài trước nay vẫn là địa điểm phồn hoa nhất ở quận Hồng Hà, có câu thơ:
"Tần Hoài soi bóng mỹ nhân, nay vô danh kỹ tuyết ngần gió bay."
Hai bờ sông Tần Hoài lầu các san sát, đặc biệt nhất là tám cái lầu cao, mặt ngoài sơn màu đỏ rực, tám cái lầu cao này được gọi chung là Hồng Lâu.
Hồng Lâu cũng là thế lực lớn nhất ở quận Hồng Hà, có một vị tam phẩm Vũ Vương toạ trấn.
Hồng Lâu mỹ nhân nhiều như nước, Hồng Lâu Bát Diễm thanh sắc tú lệ, tuyệt thế khuynh thành.
Bấy giờ, trên tầng cao nhất của đệ nhất lâu, có sáu vị mỹ nhân dung mạo tuyệt vời đang ngồi uống trà trò chuyện.
Sáu nàng này mỗi người một vẻ, có thanh thuần, có lãnh diễm, có cao quý, có yểu điệu thục nữ, có lạnh lẽo xuất trần cự người ở ngoài ngàn dặm, chỉ cần thả ra một người ở trên giang hồ, đều đã đầy đủ khiến cho vô số nam tu thần hồn điên đảo.
Hiện tại sáu vị mỹ nhân hội tụ cùng một chỗ, quả thực giống như muôn hoa đua nhau khoe sắc.
Ngồi ở vị trí trung tâm, là một nữ tử mặc sa y, dung mạo thoát tục, xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý, là mỹ nữ hiếm có trong thiên hạ. Trên người của nàng có một loại ma lực tỏa ra khiến cho bất cứ ai cũng không dám nhìn thẳng, bá khí vô song.
Nữ tử nọ không ai khác chính là đại tỷ đứng đầu Hồng Lâu Bát Diễm, Khấu Bạch Môn, đồng thời còn là một vị tam phẩm trung kỳ Vũ Vương.
Đừng nhìn dung nhan của nàng chỉ khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, nhưng tuổi tác thực chất đã ngoài bốn mươi.
"Ngũ muội và bát muội còn chưa trở về sao?" Khấu Bạch Môn nằm nghiêng ở bên ghế, để lộ dáng người yểu điểu, làn da trắng nõn như mỡ đông câu hồn đoạt phách, thản nhiên hỏi:
"Hì hì, bát muội đi theo Ngọc La Sát nữ vương, trở thành Nộ Triều Thành đại tổng quản, sớm đã chơi vui đến quên cả trời đất, đâu còn nhớ tới các tỷ muội chúng ta nữa đâu" Một âm thanh hoạt bát vang lên, phía bên trái Khấu Bạch Môn là một nữ tử mặc váy vàng, đôi mắt đen lúng liếng linh hoạt, khuôn mặt lộ ra nhảy thoát khó đoán, chính đệ tam lâu chủ Cố Mi Sanh.
"Chọn ai không chọn, lại chọn đi theo một nữ hải tặc, bát muội quá hồ nháo!" Người lên tiếng là một nữ tử mặc lụa mỏng, tay cầm một chiếc quạt lụa, mặt quạt làm bằng tơ lụa trắng tinh, trên mặt vẽ một bức vẽ hoa đào, sắc thái đậm đà đẹp đẽ. Nàng tên là Lý Hương Quân, là lâu chủ của đệ lục lâu.
"Hì hì lục muội là đang ghen tức tiểu Lan sao? Ngọc La Sát mặc dù là hải tặc nhưng thực lực mạnh mẽ, ngay cả Doanh thị cũng chẳng thể làm gì nàng ta. Coi như vị chủ công tiện nghi của chúng ta hiện tại cũng phải lo lắng đề phòng đây" Cố Mi Sanh cười lả lướt nói.
Lý Hương Quân chống cằm nói: "Ta chỉ lo lắng cho bát muội thôi, dù sao đó cũng là một bang hải tặc, đều là hạng người d·â·m đãng, ác ôn nếu không cẩn thận rất dễ gặp nguy hiểm"
Khấu Bạch Môn lắc đầu nói: "Thiên hạ nam nhân ai chẳng d·â·m đãng ác ôn, Hồng Lâu chúng ta muốn ở trong loạn thế giữ được mình, tất yếu phải vạn phần cẩn thận"
"Nghe nói ngũ muội nương nhờ Đông Ly thiếu chủ của Đúc Kiếm Sơn Trang?" Người lên tiếng là một nữ tử mặc áo đạo bào, tay cầm phất trần, phong thái thanh thoát, giống như tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian.
"Tựa hồ là như vậy, hì hì, ngũ muội ánh mắt thật là tốt, chọn ngay một vị thiên chi kiêu tử. Nghe nói hiện tại Đông Ly thiếu chủ đã thống nhất quận Thanh Hà, dưới trướng có tám ngàn vương bài q·uân đ·ội, sắp tới còn tuyển mộ thêm mười vạn đại quân. Nói không khéo tương lai hắn chính là vị sứ quân thứ mười ba đây?" Cố Mi Sanh nhanh mồm nhanh miệng nói.
Lý Hương Quân lắc đầu nói: "Cây mọc thành rừng, gió lớn còn bật rễ, Đông Ly thiếu chủ cao điệu như thế, sớm đã rơi vào tầm mắt của Dương Minh Công. Dương Minh Công há sẽ cho phép kẻ khác đoạt thức ăn của mình, sắp tới Đúc Kiếm Sơn Trang có vượt qua áp lực của Trấn Hải Thành hay không còn chưa biết"
Khấu Bạch Môn gật gật đầu, lông mà thanh tú hơi co lại, có chút lo lắng nói: " Trấn Hải Thành bên kia vừa truyền lại tin tức, Dương Minh Công điều động năm ngàn Ngư Cổ Doanh, do Bách Thắng Vương Diệp Bạch Quỳ tự mình thống lãnh tiến đánh Đúc Kiếm Sơn Trang. Ngũ muội tựa hồ còn ở Đông Ly Thành, rất dễ gặp liên luỵ"
"Ah, để ta đem tin tức này truyền cho ngũ tỷ!" Nghe Khấu Bạch Môn nói thế, một vị thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, hoa minh tuyết diễm hoảng hốt đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thiếu nữ này là Trần Viên Viên, là lâu chủ thứ bảy của Hồng Lâu, không chỉ dung nhan diễm lệ, thiên phú siêu quần mà còn hát hay múa đẹp, sắc nghệ quán thế.
Đám nữ tử thấy thế cũng không cản nàng, mà đều chống má, cau mày suy tư.
Cây cao đón gió lớn, Đông Ly thiếu chủ độc chiếm Thanh Hà, ủng binh tự trọng, dã tâm bừng bừng, nhất định sẽ bị Dương Minh Công lựa chọn trấn áp đầu tiên. Mục đích là để g·iết gà doạ khỉ. Đúng vậy, Dương Huyền xem Khương Ly cùng Đúc Kiếm Sơn Trang như gà, mà những thế lực lớn như Hồng Lâu, Bá Tuyệt Đao Thành, Thất Huyền Kiếm Tông, Hạ gia chính là khỉ.
Chỉ cần đem Khương Ly đánh cho hoa rơi nước chảy, toàn bộ Thanh Châu sẽ không còn ai dám loạn động.
Hồi lâu, Biện Ngọc Kinh mới trầm giọng hỏi: "Mọi người cho rằng, Đúc Kiếm Sơn Trang có thể chống đỡ được năm ngàn Ngư Cổ Doanh sao?"
Mấy vị nữ lâu chủ nhìn nhau, đều lắc đầu. Thực lực của Ngư Cổ Doanh, bọn họ đã từng nếm thử, đây chính là một đội quân bách chiến bách thắng, khủng bố tuyệt luân.
Lần trước Diệp Bạch Quỳ chỉ dẫn theo hai ngàn chiến sĩ, liền ép cho Hồng Lâu bọn họ không nhấc lên một tia chiến ý, cúi đầu quy thuận.
Không nói Ngư Cổ Doanh, chỉ riêng chủ tướng của đội quân này Bách Thắng Vương Diệp Bạch Quỳ, thực lực đã danh mãn thiên hạ.
Khấu Bạch Môn cũng là tam phẩm trung kỳ, nhưng ở trong tay Diệp Bạch Quỳ lại không thể chống đỡ được mười chiêu, đừng nói một vị tân tấn Vũ Vương. Cho nên theo ý nghĩ của tất cả mọi người, lần này Đúc Kiếm Sơn Trang thua chắc.
"Nếu Đúc Kiếm Sơn Trang thắng thì sao?" Biện Ngọc Kinh chợt hỏi.
Khấu Bạch Môn nhàn nhạt nói: "Nếu Đúc Kiếm Sơn Trang dành chiến thắng, vậy thì hoặc là sẽ phải chịu Dương sứ quân toàn lực tiêu diệt, hoặc là Thanh Châu từ nay biến thành ba phần thiên hạ."
Ba phần thiên hạ, ý chỉ Dương thị ở Xích Hà, Thanh Dương Kiếm Tông ở Tử Hà cùng Đúc Kiếm Sơn Trang ở Thanh Hà.
"Hì hì, vậy thì sắp tới, toàn bộ Thanh Châu sẽ phải náo nhiệt" Cố Mi Sanh che miệng cười khẽ nói.
Biện Ngọc Kinh thở dài: "Thiên hạ náo động bá tánh khổ, không biết bao giờ loạn thế mới hoàn toàn chấm dứt đây?"
Nghe nàng nói vậy, những người khác cũng đồng dạng thở dài.
Hồng Lâu sở dĩ chạy đôn chạy đáo, nương nhờ bốn phía, là vì có thể ở trong loạn thế tự bảo vệ mình. Nếu được, các nàng nguyện ý trốn ở trong Hồng Lâu, ngày đàn hát uống rượu, rảnh rỗi cùng chư vị văn nhân mặc khách đối từ làm thơ, không phải cẩn thận như dẫm trên băng bỏng giống như hiện nay.
Ở trong loạn thế, ngay cả cường giả cũng đều thân bất do kỷ.