Chương 238: Thiên Tự Cấp Sát Thủ, Hắc Bạch Dạ Đế
Trấn Hải Thành, phủ Châu Mục.
Trong hoa viên ngào ngạt hương sắc, Dương Huyền cùng nhà nho Phương Hiếu Lê ngồi đối diện, nhàn nhã đánh cờ.
Trên bàn, quân đen quân trắng đan xen, bất phân thắng bại.
"Chủ công kỳ đạo thiên phú thật mạnh, qua mấy năm nữa, liền vượt xa lão phu" Phương Hiếu Lê vuốt râu dài, than nhẹ.
Dương Huyền lắc lắc đầu, khiêm nhường đáp:
"Kỳ nghệ của bản quan còn kém lắm, muốn đuổi kịp tiên sinh ít nhất cũng phải năm mười năm"
Chợt nói sang chuyện khác "Nhắc đến kỳ đạo, trong thiên hạ chẳng ai qua nổi Trương phu tử?"
Phương Hiếu Lê gật đầu, lại thở dài: "Trương Thủ Nhân bất kể là kỳ nghệ, thiên tư, hay tài trí đều đứng đầu thiên hạ, đáng tiếc, hắn đi đường hẹp"
Dương Huyền nghe thế, không đáp. Ân oán giữa Trương phu tử và Phương Hiếu Lê, thiên hạ sĩ tử đều biết.
Nhiều năm trước, lão cùng Trương phu tử thi cùng khoá, Trương phu tử đậu trạng nguyên, lão đậu bảng nhãn, vào triều làm quan cùng một thời điểm.
Cả hai đều là bậc đại nho, năng lực xuất chúng, nhanh chóng trở thành hai vị nho gia lãnh tụ, cũng là tri kỷ của nhau.
Chỉ là về sau, Trương phu tử bỏ văn theo võ, một đường hát vang, gần hai mươi năm từ một tên thư sinh tay trói gà không chặt, trở thành nhất phẩm Vũ Đế, thống ngự triều đường. Quan hệ của cả hai cũng dần dần đạm bạc, cuối cùng trở nên gay gắt.
Lão vì thế mà tức giận từ quan về quê, mở trường dạy học.
Phương Hiếu Lê thấy Dương Huyền không đáp, bèn nói sang chuyện khác:
"Nghe nói Bách Thắng Vương cùng năm ngàn Ngư Cổ Doanh toàn quân bị diệt, t·hi t·hể đang trên đường chở về, chủ công có dự định gì sao?"
Dương Huyền nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng trong con ngươi lộ ra một tia buồn bã như có như không, cười khổ:
"Tiên sinh không phải từng nói, Bách Thắng Vương cả đời bất bại, một khi bại trận chính m·ất m·ạng sao?"
Phương Hiếu Lệ phiền muộn nói: "Lão hủ biết hắn tương lai nhất định sẽ tử chiến sa trường, nhưng không nghĩ lại c·hết nhanh như vậy, bại bởi một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi..."
"Là bản quan hại hắn, là ta quá coi thường Khương Ly, coi thường Đúc Kiếm Sơn Trang, nếu không Ngư Cổ Doanh cũng không thất bại thảm hại như thế"
"Tiếp theo, chủ công định xử lý thế nào?"
"Ngày mai bản quan sẽ suất lĩnh đại quân tới biên giới của quận Xích Hà, tiếp đón t·hi t·hể của bọn họ trở về. Bọn hắn đi theo ta ba mươi năm, lập nhiều chiến công hiển hách, sau khi c·hết cần được mồ yên mã đẹp"
Phương Hiếu Lê gật gù, Dương Huyền sở dĩ được nhiều tướng sĩ cùng cường giả tin phục, là bởi vì hắn đối xử với thủ hạ cực kỳ tốt.
"Còn về Đúc Kiếm Sơn Trang bên kia?"
Dương Huyền thản nhiên nói: "Đúc Kiếm Sơn Trang không đáng lo, kẻ nguy hiểm nhất chính là Khương Ly, người này nhất định phải c·hết!"
Phương Hiếu Lê hỏi: "Chủ công định cử ai ra tay?"
Dương Huyền lắc đầu: "Không cần người của chúng ta, mượn Sát Lục Điện g·iết hắn"
Phương Hiếu Lê nghe vậy thì gật gật đầu.
Sát Lục Điện là tổ chức sát thủ hàng đầu ở Vũ Giới, chỉ sợ ngươi không đưa đủ tiền, không sợ bọn hắn không g·iết được.
Gần sáu năm trước, tiền nhiệm thiên tử Ngô Xương Hạo bị người á·m s·át ngay ở ngự thư phòng, nghe nói cũng là do tổ chức này làm.
Người ra tay, tựa hồ là điện chủ của Sát Lục Điện tại Đại Nguỵ Vương Triều, Hắc Bạch Dạ Đế, Hứa Hùng Anh.
Đại Ngụy Vương Triều, ngoài sáng có tam đại Vũ Đế, một người tọa trấn triều đường, một người tọa trấn giang hồ, một người dẫn đầu ma đạo.
Nhưng cao tầng của các thế lực lớn đều biết, Đại Ngụy cửu châu, ngoài tam đại Vũ Đế ra, còn có một vị Vũ Đế nữa ẩn núp ở bóng tối.
Y giống như con rắn độc, nhìn chằm chằm thiên hạ, tùy thời khuấy động phong vân.
Cũng chỉ có nhân vật như thế mới thể vượt qua trùng trùng thủ vệ cùng trận pháp, vô thanh vô tức chui vào hoàng cung lấy mạng Nguỵ Đế.
"Khương Ly này không phải hạng người bình thường, tối thiểu yêu cần Địa cấp tam tinh sát thủ trở lên!" Phương Hiếu Lê nói.
Dương Huyền lần nữa lắc đầu, âm thanh chắc nịch đầy kiên quyết:
"Không, yêu cầu Thiên tự cấp sát thủ!"
Phương Hiếu Lê không cho ý kiến. Chỉ cảm thấy Dương Minh Công quá mức cẩn thận. Thiên tự cấp sát thủ, tu vi tối thiểu là tam phẩm Vũ Vương, hơn nữa tinh thông thuật á·m s·át. Bị tồn tại như vậy nhằm vào, dù là Vũ Vương cường giả cũng khó lòng sống sót.
Tuy nhiên chi phí quá cao, thế lực bình thường khó lòng mời nổi, cũng chỉ nhân vật như Dương Minh Công mới dám đi mời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Huyền mặc áo tang, dẫn theo chúng quan văn, quan võ từ Trấn Hải Thành, trùng điệp hướng về phía phủ Kiến Xương mà đi, ngay ở biên giới của quận Xích Hà nghênh đón t·hi t·hể của Ngư Cổ Doanh.
Hành động này của hắn, khiến cho ba quân tướng sĩ nội tâm cảm động.
"Tràng diện thật lớn!" Hoàng Vạn Quân dẫn đầu ba trăm chiến vệ, hộ tống mấy trăm xe thồ đi đến biên giới quận Kim Hà, nhìn về phương xa, ánh mắt chợt co rụt, trong lòng khẽ khẩn trương, dù sao bọn họ sắp đối mặt với bá chủ chân chính của toàn bộ Thanh Châu.
Chốc lát, hai đội quân dựa sát vào nhau, không khí vắng lặng tiêu điều.
Dương Huyền cúi đầu, nhìn về phía chiếc xe thồ đầu tiên, Diệp Bạch Quỳ c·hết không nhắm mắt, tay phải vẫn cầm chặt bát xà mâu, ánh mắt buồn bã, thở dài một tiếng. Tiếp theo từ trên ngựa nhảy xuống, tiến về phía trước.
Hoàng Vạn Quân thấy vậy, hạ lệnh chiến vệ tách ra một con đường.
Dương Huyền đi tới trước mặt Diệp Bạch Quỳ, vươn tay giúp y vuốt hai mắt, lại nghiêng đầu nhìn t·hi t·hể của xếp chồng trên từng chiếc xe thồ, mặc dù võ giả nhục thân tràn đầy, không dễ phân huỷ, nhưng trải qua mười mấy ngày đi đường, sớm đã bốc mùi nồng nặc.
Mặc dù vậy, Dương Huyền vẫn chậm rãi đi qua từng chiếc xe ngựa, ánh mắt thâm thúy mở ra, giống như muốn ghi khắc gương mặt của tất cả những chiến sĩ đó vào trong đầu.
Sau đó hắn mới quay trở về, hướng về phía đám Hoàng Vạn Quân nói:
"Đa tạ chư vị tướng quân đưa bọn họ trở về"
Hoàng Vạn Quân sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, vội vã ôm quyền nói:
"Thiếu chủ nói những chiến sĩ này là anh hùng, không nguyện ý bọn họ phơi thây nơi hoang dã, nên cử chúng ta đưa bọn họ trở về, trả cho Dương Minh Công"
Dương Huyền gật gật đầu nói:
"Chở về!"
Tiếp theo giục ngựa rời đi.
"Chủ công, nếu không chúng ta đem bọn chúng đều giữ lại, để bọn họ c·hết chung với các huynh đệ Ngư Cổ Doanh?" Một tên võ tướng hai mắt đỏ bừng, thấp giọng nói, hắn cũng là phó tướng dưới trướng Diệp Bạch Quỳ.
Dương Huyền híp mắt nhìn gã một chút, lạnh giọng: "Ta và Khương Ly mặc dù là kẻ địch, nhưng nhất định không được mất lễ nghĩa, hiểu sao?"
"Mạt tướng tuân lệnh!" Người kia nghe vậy, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu.
Phía sau lưng, đám Hoàng Vạn Quân nhìn đoàn người Dương Minh Công đi xa, mới thở dài một hơi, lập tức xoay ngựa chạy về hướng ngược lại.
...........
Bố Hải Thành, đại lao.
Khương Ly dẫn theo Thẩm Vận, Trần phu tử cùng đám ngươi Liên Thành Chiến chậm rãi đi vào chỗ sâu nhất.
Nhà lao này được Tào Bang dựng lên để giam giữ những võ giả cả gan làm loạn trong thành, vì thế được bố trí vô cùng kiên cố.
Mấy người Dương Kiếm Chi bị giam giữ ở gian phòng cuối cùng.
"Họ Khương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Phát hiện Khương Ly đi tới, Dương Kiếm Chi từ từ mở ra hai mắt, lạnh lùng hỏi.
Mấy hôm trước, hắn nhận được lệnh của phụ thân, dẫn quân trở về, còn chưa kịp hành động thì Trần phu tử tới bái phỏng.
Biết rõ đối phương là người của Khương Ly, Dương Kiếm Chi nội tâm nghi hoặc nhưng cũng khách khí mời uống trà.
Ai ngờ, còn chưa nói được mấy câu, đối phương đã ngang nhiên ra tay, đem hắn cùng những thủ hạ khác khống chế lại. Ngay cả tông sư hậu kỳ Triệu Xích Hà cũng b·ị đ·ánh bại, bắt giữ.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng, chất vấn của Dương Kiếm Chi, Khương Ly phong khinh vân đạm đáp:
"Tại hạ mời Dương huynh tới đây, là muốn mượn chút đồ vật, sau đó, ta sẽ thả ngươi đi, đồng thời hóa giải niệm cấm trên người ngươi"
"Là thật?" Dương Kiếm Chi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy ngờ vực, họ Khương này hiển nhiên không có ý tốt.
"Tất nhiên là thật!" Khương Ly đáp.
Dương Kiếm Chi hỏi: "Ngươi muốn thứ gì?"
"Sáu ngàn thủy quân, cùng mười hai chiếc chiến hạm trong tay Dương huynh"