Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 239: Dương Kiếm Chi Lựa Chọn, Triệu Xích Hà Ưu Thương
"Ngươi nằm mơ!" Dương Kiếm Chi sầm mặt quát lớn.
Sáu ngàn thuỷ binh thì không nói, nhưng mười hai chiếc chiến hạm hắn mang tới Ngân Giang Thành, tương đương với một phần ba số chiến hạm mà phụ thân hắn đang sở hữu. Nếu để chúng rơi vào trong tay Khương Ly, sau khi trở về Dương thị, Dương Kiếm Chi không c·hết cũng bị lột da.
Khương Ly cười nhẹ, cúi người ngồi xuống nhìn thẳng đối phương, tiếp theo từ trong mắt hắn bỗng tràn ra một cỗ khí thế tuyệt cường, giống như thần minh nhìn xuống, để Dương Kiếm Chi toàn thân tê buốt, hai hàm răng va vào nhau khanh khách, cùng với khí thế phủ xuống là một âm thanh nhàn nhạt rơi vào trong tai:
"Bản toạ đến đây không phải là để cầu xin ngươi, mà là thông báo cho ngươi một tiếng. Dù ngươi đồng ý hay không thì sáu ngàn thuỷ binh lẫn mười hai chiếc chiến thuyền vẫn là của ta, hiểu sao?"
Dương Kiếm Chi sau lưng đổ mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, có cảm giác khủng bố chẳng khác gì đối mặt với một đầu hồng hoang cự thú. Khí thế của Khương Ly, so với khí thế của phụ thân hắn còn mạnh hơn ngàn lần. Để Dương Kiếm Chi chẳng nhấc lên nổi một tia phản kháng, thầm nghĩ.
"Coi như ta không đồng ý, họ Khương vẫn như cũ có cách chiếm đoạt thuỷ quân, đối phương sở dĩ muốn tìm ta, là muốn ta chủ động bàn giao để tiện bề khống chế hơn mà thôi."
Chỉ là, nếu Dương Kiếm Chi thật sự làm chuyện này, vậy thì trong mắt Dương Minh Công, hắn đã hoàn toàn mất giá trị.
Sau khi trở về Dương thị, Dương Minh Công hẳn là sẽ niệm tình cha con, tha cho hắn một mạng.
Nhưng từ nay về sau, Dương Kiếm Chi sẽ không còn cơ hội nào để tranh vị nữa.
Có điều, nếu từ chối đối phương, sợ rằng cũng chỉ có một con đường c·hết.
Nhất thời, Dương Kiếm Chi lâm vào trong xoắn xuýt, sắc mặt âm trầm như nước.
Khương Ly chưa vội thúc d·ụ·c hắn, mà thản nhiên nói: "Thông báo cho ngươi một tin tức, nửa tháng trước, Dương Minh Công cử năm ngàn Ngư Cổ Doanh tiến đánh Đúc Kiếm Sơn Trang, cuối cùng toàn quân bị diệt, ngay cả Diệp Bạch Quỳ cũng t·ử t·rận"
"Cái gì!" Dương Kiếm Chi trợn tròn mắt. Không chỉ hắn, bao quát Triệu Xích Hà, Trịnh lão cùng sáu tên lục phẩm võ giả ở trong phòng giam đều cả kinh, khó lòng tin tưởng.
"Không thể nào, Ngư Cổ Doanh bách chiến bách thắng, sao có thể toàn quân bị diệt?" Dương Kiếm Chi lầm bầm, đầu óc sớm đã loạn thành một đoàn.
Khương Ly ung dung nói: "Tin hay không tuỳ ngươi, chuyện này đã trôi qua mấy ngày, hẳn là toàn bộ thiên hạ đều biết, sau khi ra ngoài, ngươi tuỳ tiện tìm hiểu một chút liền sẽ rõ bản toạ nói đúng hay sai. Hơn nữa....."
"Khương mỗ khinh thường nói dối!"
Dương Kiếm Chi im lặng, hô hấp ngưng đọng, nghe lời này Khương Ly, trong lòng hắn đã tin tưởng tám phần.
Bởi vì theo tin tức từ Trấn Hải Thành truyền tới, Ngư Cổ Doanh đã xuất phát từ hơn mười ngày trước, hiện tại hẳn là đã có mặt ở quận Thanh Hà, nhắm thẳng Đúc Kiếm Sơn Trang. Đáng lẽ ra, Khương Ly phải cuống cuồng triệu tập nhân thủ phòng ngự, sao có thể nhởn nhơ ở Bố Hải Thành, còn hướng về chính mình đòi thuỷ quân.
Cho nên chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là nguy cơ đã được giải trừ. Mặc dù không biết, năm ngàn Ngư Cổ Doanh có thật toàn quân bị diệt giống lời Khương Ly nói hay không, nhưng có một điều chắc chắn là Ngư Cổ Doanh tựa hồ thất bại.
Dương Kiếm Chi là con trai thứ ba của Dương Minh Công, từ bé đến lớn, đều được nghe tới chiến tích lừng lẫy của Ngư Cổ Doanh, trong mắt hắn đội quân này đại biểu cho vô địch.
Nhưng hôm nay đội quân vô địch ấy lại b·ị đ·ánh bại, để hắn ngơ ngác, tự hỏi, Đúc Kiếm Sơn Trang từ khi nào trở nên mạnh mẽ như vậy?
"Dương mỗ giao thuỷ quân cho ngươi, ngươi thật sự sẽ hoá giải niệm cấm cho chúng ta?" Hồi lâu sau, Dương Kiếm Chi mới hỏi.
"Tự nhiên!" Khương Ly nói.
"Tốt!" Dương Kiếm Chi hít sâu một hơi, từ trong ngực lấy ra một cái ấn ngọc, đưa cho Khương Ly nói:
"Đây là ấn tỷ của phó đô đốc hải quân, cầm vật này trong tay, sáu ngàn thuỷ binh đều sẽ nghe lời của ngươi!"
Khương Ly nhận lấy ấn tỷ, xem xét vài lượt rồi ném vào túi trữ vật, quay đầu nói với Trần phu tử:
"Phá vỡ cấm chế cho bọn họ!"
"Được rồi!" Trần phu tử cười nhẹ, đi tới trước mặt từng người, ngón tay liên miên điểm lên một loạt huyệt mạch, đem tu vi của đám Dương Kiếm Chi giải phong.
Còn Khương Ly thì chậm rãi đi tới trước mắt Triệu Xích Hà, nhẹ giọng hỏi: "Các hạ chính là Phong Thương Triệu Xích Hà?"
"Đúng là lão phu! Triệu mỗ chỉ nhận tiền làm việc, cũng không phải thủ hạ của Dương Kiếm Chi, hơn nữa lão phu trước nay cùng Khương thiếu chủ không thù không oán, mong Khương thiếu chủ mở ra một mặt lới, tha ta một mạng" Triệu Xích Hà khàn khàn nói.
"Ồ vậy sao?" Khương Ly nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc, để Trần Thủ Nghĩa đứng ở bên cạnh không tự chủ khoé mắt run rẩy. Chính mình trước kia, tựa hồ cũng từng nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải cam chịu bị gieo xuống niệm cấm.
Đương nhiên, theo gã thấy, chính mình bị Khương Ly thu phục, ngược lại là chuyện tốt. Bởi vì vị chủ công này quá thần bí, quá mạnh mẽ, chẳng khác gì trong truyền thuyết thiên mệnh chi tử. Vẻn vẹn đi theo Khương Ly một khoảng thời gian ngắn, tu vi của gã trực tiếp tăng lên một cảnh giới nhỏ, đạt tới tứ phẩm hậu kỳ, hơn nữa còn được truyền thụ một môn thiên giai luyện thể công pháp, trợ giúp gã rèn giũa thân thể cùng lục phủ ngũ tạng.
Trần Thủ Nghĩa chợt có cảm giác, chính mình tương lai nói không chừng có thể thử đột phá tam phẩm Vũ Vương.
Đây là điều mà trước đây gã chưa bao giờ nghĩ tới.
"Triệu tông sư thật không thù không oán với Khương mỗ ư?" Khương Ly chợt hỏi.
Triệu Xích Hà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khương Ly lạnh nhạt nói: "Mấy tháng trước, ngươi chạy tới Bố Hải Thành khiêu chiến Ô đạo nhân, mục đích là dùng kế điệu hổ ly sơn, đem Ô đạo nhân kéo ra ngoài, trợ giúp Dương Kiếm Chi xông vào Tào Bang b·ắt c·óc tân nhiệm bang chủ, ngươi biết vị tân nhiệm bang chủ đó là ai sao?"
Triệu Xích Hà nghe thế, nội tâm trầm xuống. Ở quận Thanh Hà, ai không biết bang chủ Tào Bang Tào Uyển Thanh chính là nữ nhân của Đông Ly thiếu chủ. Khương Ly nói như vậy, rõ ràng là không muốn dễ dàng thả lão ra ngoài.
"Chẳng hay Khương thiếu chủ muốn như thế nào mới chịu thả ta rời đi?"
"Thả người rời đi, cũng không phải không thể, một là dùng tiền mua mạng, hai là làm công trả nợ" Khương Ly nói.
"Ngươi là một vị tông sư hậu kỳ cường giả, giá trị hẳn là không thấp hơn ba ngàn linh ngọc, chỉ cần ngươi lấy ra ba ngàn linh ngọc chuộc mệnh, Khương mỗ lập tức thả người."
Khụ! Nghe Khương Ly há miệng liền sử dụng công phu sư tử ngoạm, không chỉ Triệu Xích Hà, mà cả đám Thẩm Vận, Trần Thủ Nghĩa cũng trợn trắng mắt. Tông sư cao thủ đúng là quý giá thật đấy, đáng giá ba ngàn linh ngọc, nhưng ngặt nổi, linh ngọc cũng không dễ kiếm như thế, hầu như đều bị các thế lực lớn lũng đoạn. Hằng năm số lượng linh ngọc chảy vào giang hồ vô cùng ít, tán tu bình thường, coi như là tông sư cường giả cũng không lấy ra ba ngàn nguyên thạch.
Lại nghe Khương Ly nói tiếp:
"Hai là trở thành thủ hạ của ta, thay Khương mỗ làm việc mười năm, mười năm sau xem như hết nợ, bản toạ sẽ giữ lời thả ngươi rời đi"
Nghe Khương Ly nói thế, Triệu Xích Hà cười khổ không thôi, chính mình vốn dĩ ngao du thiên hạ, tự do tự tại, không câu thúc, vì tham luyến Hiên Viên Tam Cang Thần Công mà nhúng chân vào bãi nước đục. Hiện tại, ngay cả người cũng ném đi vào, đúng là thua thiệt lớn.
"Triệu Xích Hà ra mắt thiếu chủ!"
Triệu Xích Hà thở dài, quỳ một chân hướng về phía Khương Ly bái lạy. Lão chẳng muốn c·hết, nhưng trong người lại không có linh ngọc chuộc mạng, nên chỉ có thể tạm thời quy phục. Mười năm sau, Triệu mỗ vẫn là một trang tuấn kiệt, khụ khụ, chính mình đã ngoài bảy mươi tuổi, còn trang tuấn kiệt cái c·h·ó gì?
Mặc kệ nội tâm của lão nghĩ gì, Khương Ly thuận tay gieo xuống niệm cấm, trong lòng vui vẻ, dưới trướng của hắn lại có thêm một vị tông sư thủ hạ, đây là chuyện đáng cao hứng.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Kiếm Chi, bỗng cảm thấy kẻ này trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.
Người tốt ah!
Đầu tiên liền tặng hắn mười hai chiếc cự hạm cùng sáu ngàn thuỷ binh, hiện giờ lại tặng kèm thêm một vị tông sư cường giả.