Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 240: Sát Lục Điện Tổng Bộ, Treo Thưởng Khương Ly
Phía tây bắc Đại Nguỵ Vương Triều, có một dãy núi tên là Vũ Di Sơn Mạch.
Vũ Di Sơn Mạch lấy thế núi hùng vĩ, hiểm ác lưu danh hậu thế
Vũ Di Sơn chủ mạch kéo dài ba ngàn dặm, nhánh núi tung hoành, núi non trùng điệp.
Bên trong sơn mạch, chướng cốc độc đàm, hung trạch ác lĩnh nhiều vô số kể.
Bởi vì đại thế và sự hiểm trở của nó, mà nơi đây được xem như biên giới chung của tam đại vương triều tại Trung Vực.
Trong đó, từ Vũ Di Sơn Mạch hướng lên phía bắc là Đông Nhạc Vương Triều, hướng sang phía đông là Đại Nguỵ Vương Triều, hướng sang phía tây là Đại Ly Vương Triều.
Lại nói, ba trăm năm trước, có thần vật giáng lâm Vũ Di Sơn, tử khí đông lai ba ngàn dặm, thanh khí bát ngát bốn phương trời. Cũng vì thế mà nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ. Mấy ngàn thế lực lớn nhỏ, tụ tập ở dưới chân núi, tàn nhẫn chém g·iết, tranh đoạt thần vật.
Trận chiến đó, kéo dài ba năm, khiến cho ngàn dặm rừng núi hoá thành tử địa, xác c·hết ngổn ngang, oan hồn vô số, tử khí trùng thiên.
Nghe nói, năm ấy, có hơn mười triệu võ giả vong mạng tại đây.
Thời gian trôi qua, tử khí, sát khí kết hợp với nhau, đem nguyên bản Vũ Di Sơn hoá thành một chỗ sinh mệnh cấm khu, thế gian xưng tụng là Mai Cốt Chi Địa.
Toàn bộ Mai Cốt Chi Địa nơi nơi phát ra âm sát u lãnh, quỷ khí dày đặc. Buổi tối mây đen che trời, đưa tay không nhìn rõ năm ngón. Đồi núi trong sơn mạch càng là sát phong gào thét, quỷ khốc lang hào, mị ảnh trùng trùng. Người bình thường yếu vía, không dám lại gần.
Nhưng mà tại ranh giới nghìn ma vạn quỷ cùng xuất hiện ấy, ở góc đông nam của Mai Cốt Táng Địa, trên một tòa đại sơn bị cắt mất đỉnh lại xuất hiện từng toà điện đường, lầu các.
Đây vốn là một tòa đại sơn, phương viên mấy chục dặm, không biết bị ai thi triển thiên đại thần thông, không ngờ lại bị cắt bỏ nửa đoạn nhỏ. Ngay ở trên bình thai, điện đường hùng vĩ san sát, lầu các tinh diệu vô số.
Có điều, những điện phủ kia hùng vĩ thật đấy, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, cũng đều thấy băng lãnh, âm khí trùng trùng. Lầu các cũng là tinh diệu, nhưng chi tiết phù điêu không phải là khô lâu lệ quỷ, thì là ác thần hung ma.
Nhất là cổng chào cao mấy chục trượng kia, phảng phất do vô số bạch cốt xây thành. Vô số oan hồn dữ tợn bị đóng đinh ở bên trong, tru lên gào khóc, giãy dụa chửi mắng. Nếu như có người tới gần, thường thường sẽ bị hàng vạn hàng nghìn oan hồn quấn lấy. Vài lần hô hấp sẽ bị gặm đến vô ảnh vô tung.
Chỗ cao nhất của cổng chào, hiển hiện ba chữ Sát Lục Điện to lớn uy nghiêm đáng sợ. Nếu là quan sát tinh tế, lại có thể phát hiện mỗi một chữ đều như vật còn sống, hơi vặn vẹo.
Bình thường còn có thể nhìn thấy một chút khuôn mặt hung lệ không rõ. Bất cứ lúc nào cũng tản ra oán khí trùng thiên. Đó chính là linh hồn của các võ giả tham chiến ba trăm năm trước, bởi vì môi trường đặc thù mà hồn phách ngưng tụ không tiêu tan, hoá thành lệ quỷ, lại bị cường giả dùng thủ pháp độc ác phong ấn ở trên cổng chào.
Lệ quỷ không chỉ mỗi giây mỗi phút chịu đựng nỗi khổ bị trấn áp, mà một khi gặp phải người lạ cả gan xâm nhập, còn phải liều mạng ngăn địch. Quả nhiên là sống không bằng c·hết.
Một màn như vậy phảng phất như hình thành một bức tranh địa ngục nhân gian.
Nơi đây, chính là trụ sở của Sát Lục Điện ở Đại Nguỵ Vương Triều, hoặc nói đúng hơn là của toàn bộ mười ba nước tại Trung Vực.
Sát Lục Điện một cái tổ chức vô cùng thần bí cũng vô cùng đáng sợ, nó dệt nên một tấm lưới khổng lồ vô hình, phạm vi ảnh hưởng trải rộng trên toàn bộ Vũ Giới. Tổ chức này không ngừng thu thập những tử tù và kiếm khách phiêu bạt, lại huấn luyện họ bằng phương pháp tàn khốc, bồi dưỡng họ thành những lưỡi dao độc chí mệnh, như những con nhện ẩn mình trong bóng tối, rình rập chờ đợi con mồi sa lưới.
Sát Lục Điện hành nghề tình báo, tin tức linh thông, nhân viên tình báo của bọn họ ẩn hiện khắp mọi ngõ ngách của thế gian. Nếu đem so sánh với nó, thì Hồng Lâu quả thực chẳng tính là cái gì.
Sát Lục Điện hành nghề sát thủ, chỉ cần ngươi dám bỏ tiền, thì từ tên ăn mày cho đến hoàng đế, coi như là Vũ Tôn, Vũ Đế. Sát Lục Điện cũng dám á·m s·át. Hơn nữa, một khi nhận nhiệm vụ, chính là không c·hết không thôi. Trừ khi cố chủ từ bỏ tiền thuê, hoặc c·hết đi, nếu không sẽ có liên miên sát thủ tới á·m s·át, cho đến khi mục tiêu m·ất m·ạng mới thôi.
Cho nên đây là tổ chức mà bất kể võ giả hay thế lực nào khi nghe đến tên đều phải sợ mất mật.
Trung tâm Sát Lục Điện, có một chỗ tế đàn cổ lão, xung quanh tế đàn đặt bảy cái bồ đoàn, ngồi đấy bảy người bận áo choàng dài kín mít, đeo mặt nạ ác quỷ.
Phía cuối tế đàn, có một người đàn ông đang đứng lặng lẽ, người nọ cũng mặc áo choàng dài kín mít, không rõ hình dáng, bởi vì y quay lưng về phía mọi người, chỉ thấy ở hai bên hông y dựng đứng hai thanh cổ kiếm, một thanh màu trắng, một thanh màu đen.
Nếu là nhân vật hàng đầu tại Đại Nguỵ Vương Triều có mặt ở nơi đây, liền sẽ nhận ra thân phận người đàn ông nọ, y chính là trong truyền thuyết Hắc Bạch Dạ Đế.
Hắc Bạch Dạ Đế, thân phận, lai lịch bí ẩn, thực lực của y cũng được bị che giấu cực kỳ sâu, chưa từng có ai từng chứng kiến y xuất thủ, nếu có thì người nọ hẳn là đ·ã c·hết.
Có người nói, y vốn tên là Hứa Hùng Anh, từng là chủ nhân của một cái tổ chức tình báo nhỏ tên là Dạ Yến, về sau gia nhập Sát Lục Điện, một đường lớn mạnh trở thành Hắc Bạch Dạ Đế.
Cũng có người nói, y chính là giáo chủ tiền nhiệm của Thiên Ma Giáo, Giang Thượng.
Lại có người nói, y thực chất chính là Huyền Âm Kiếm Đế của Đông Nhạc Vương Triều....
Trong thiên hạ, có rất nhiều lời đồn đoán về thân phận của y, nhưng đây chỉ là đồn mà thôi, chưa từng có ai xác nhận đâu là thật, đâu là giả.
Chỉ biết Hắc Bạch Dạ Đế, chính là người đứng đầu t·hế g·iới n·gầm ở toàn bộ mười ba nước tại Trung Vực.
Có thể ngồi ở quanh tế đàn, đều là Thiên tự cấp sát thủ của Sát Lục Điện, giữ chức vị trưởng lão, tu vi tối thiểu phải là tam phẩm Vũ Vương, thậm chí còn có vài vị nhị phẩm Vũ Tôn.
Chỉ tính riêng lực lượng cao tầng, ngoại trừ các thế lực siêu thoát ra, Sát Lục Điện đã vượt xa hầu hết các thế lực lớn ở Vũ Giới.
"Dương Huyền vừa dùng một cái giá lớn, thuê chúng ta á·m s·át một vị thiên tài mới nổi, yêu cầu Thiên tự cấp sát thủ ra tay, chư vị ai nhận nhiệm vụ này?"
Hắc Bạch Dạ Đế nhàn nhạt nói, âm thanh trầm thấp, phiêu miểu như gần như xa.
"Ồ lại có thiên tài mới nổi gì, có thể khiến cho người như Dương Huyền cố kỵ, phải bỏ tiền thuê chúng ta xuất thủ?" Một vị trưởng lão lên tiếng, âm thanh khàn khàn, lạnh lẽo.
"Nếu ta đoán không lầm, là một đứa tiểu nhi tên là Khương Ly, hắn cũng không phải nhân vật tầm thường, có thể dẫn quân toàn diệt năm ngàn Ngư Cổ Doanh cùng một vị Vũ Vương. Dương Huyền không muốn tự mình ra tay, là muốn bảo toàn lực lượng đi" Có người nói.
"Hắc, như vậy, nhiệm vụ này không dễ dàng nha, xin hỏi Dạ Đế, đối phương bỏ ra thứ gì?"
"Năm ngàn linh ngọc cùng một khoả Thọ Nguyên Thánh Quả" Hắc Bạch Dạ Đế bình đạm nói.
"Hắc hắc! Dùng năm ngàn linh ngọc cùng một khoả Thọ Nguyên Thánh Quả để lấy mạng một gã tiểu bối, thủ bút của Dương Huyền thật lớn!"
"Cái giá đó đầy đủ để đổi mạng của một vị tam phẩm hậu kỳ Vũ Vương, xem chừng Khương tiểu nhi không dễ g·iết!"
"Khắc khặc, bên người Khương tiểu nhi tựa hồ có một vị tân tấn Vũ Vương bảo hộ đây, người nọ tu luyện Đại Nhật Thần Công và Sát Quyền, rất có thể là cường giả của Thẩm thị"
"Nhiệm vụ lần này, giao cho lão phu đi!" Chợt có một âm thanh già nua vang lên, người nói chuyện là một lão nhân mặc áo choàng màu tím, đeo mặt nạ quỷ màu nâu.
"Tốt! vậy liền do Lộc Tồn đi làm!" Hắc Bạch Dạ Đế không quay đầu, thản nhiên nói.
Những người khác cũng chẳng nói gì thêm, chỉ là ý vị thâm trường nhìn về phía lão nhân có ngoại hiệu là Lộc Tồn. Lão ta xem như là nhân vật sở hữu tư lịch già dặn nhất ở Sát Lục Điện, trở thành Thiên tự cấp sát thủ đã sáu mươi năm, nhưng đến giờ vẫn dừng chân ở Thiên cấp nhất tinh.
Tại toà Sát Lục Điện ở Trung Vực này, ngoại trừ Hắc Bạch Dạ Đế ra còn có bảy vị Thiên tự cấp sát thủ, mỗi người lấy danh tự một ngôi sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh để làm ngoại hiệu cho mình, theo thứ tự là Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc và Phá Quân.
Thiên tự cấp sát thủ, phân làm tam tinh, nhất tinh là tam phẩm Vũ Vương, nhị tinh là nhị phẩm Vũ Tôn, tam tinh là nhất phẩm Vũ Đế.
Tam phẩm Vũ Vương, tuổi thọ hai giáp, nếu dưỡng sinh tốt, tối đa cũng chỉ sống được chừng một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi tuổi.
Cho nên vị Lộc Tồn trưởng lão này, thọ nguyên còn lại đã không nhiều. Hiện tại hắn để ý tự nhiên là Thọ Nguyên Thánh Quả, một khoả Thánh quả có thể gia tăng năm đến bảy năm tuổi thọ, đầy đủ để lão nếm thử đột phá Vũ Tôn.