Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 245: Thiếu Chủ Thật Trâu Bò!
Phía trước lâu đài, thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, xung quanh lâu đài là một cái hồ nước mặn lớn, đáy hồ liên thông với đại dương.
Đây quả thực so với mai rùa còn giống mai rùa hơn.
Tất cả mọi người bao quát tỳ nữ, hộ vệ, hải tặc, hay đám thủ hạ của Khương Ly đều sững sờ tại chỗ, tam quan sụp đổ.
Đám thủ hạ của Khương Ly đưa mắt nhìn nhau, âm thầm tán thán.
Sự tích lẫy lừng của Ngọc La Sát nữ vương, mấy ngày qua bọn họ đều đã nghe tới kén cả tai. Đối với vị nữ tử truyền kỳ này, ngay cả Liên Thành Chiến cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
“Xem như thế đi!”
Bên phía đám người Thẩm Vận cũng há hốc mồm, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng thiếu chủ nhà mình cùng Ngọc La Sát là người quen cũ, không nghĩ lại quen thân đến mức này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc La Sát đi thẳng một mạch tới cổng chính, đứng trước mặt Khương Ly, ngửa đầu lên, đôi mắt lúng liếng tràn ngập kinh hỉ.
Nói rồi, y xoay lưng liền đi thẳng một mạch về phía lâu đài.
Đây thật là Ngọc La Sát nữ vương tàn nhẫn, hiếu sát, thủ đoạn ác độc mà bọn họ từng biết sao?
Nàng cũng là bá chủ chân chính ở trên biển đông, bất kể là triều đình hay mười hai đại sứ quân đều kiêng kỵ như rắn rết.
Thủ vệ thống lĩnh hồi phục tinh thần, ôm quyền hỏi đám Thẩm Vận: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngược lại Khương Ly sắc mặt vẫn bình thản như cũ chỉ là trong con ngươi hiển hiện một tia vui mừng và hoài niệm. Xa quê gặp bạn cũ, ai chẳng cao hứng?
“Xin hỏi chư vị là người phương nào, tới đây có chuyện gì?”
Nếu Bình Thành đã coi như dễ thủ khó công thì pháo đài trước mắt của Tô phu nhân quả thực để cho người ta tuyệt vọng.
Thủ vệ thống lĩnh cả kinh, sau khi biết được lai lịch của Khương Ly, ánh mắt nhìn về phía đám Thẩm Vận cùng Đông Ly Vệ cũng trở nên khác biệt.
Chỉ cần không hạ được toà lâu đài này, Nộ Triều Thành vẫn không thể chiếm được.
Tiếp theo, nàng bất thình lình ôm chặt lấy cánh tay của hắn. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, bộ ngực sữa đầy đặn của nàng nhẹ nhàng cà lên khuỷ tay của Khương Ly, cảm giác mềm mại, non mịn, khiến cho người ta tâm ý viên mãn.
Bởi vì, hắn thấy được tòa lâu đài màu đen nằm ở trung tâm Nộ Triều Thành.
“Thiếu chủ quen biết Ngọc La Sát nữ vương?” Thẩm Vận nghi hoặc hỏi hắn, những người khác cũng chăm chú nhìn Khương Ly.
“Hì hì! Vẫn là thôi đi” Tô phu nhân tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, bờ mi chớp chớp, thấp giọng nói:
Khương Ly cười nhạt nói:
Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt của Khương Ly liền thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn người Khương Ly dọc theo đường phố rộng lớn, hướng về phía lâu đài Hắc Mân Côi mà đi.
Có thể khiến nhân vật như Ngọc La Sát uỷ thân như vậy, toàn thiên hạ chỉ có một người là thiếu chủ của bọn họ mà thôi.
“Làm phiền các hạ báo với Ngọc La Sát nữ vương là có vị cố nhân họ Khương tới chơi”
Mấy năm trước, Sát Hải Hầu Hoàng Tá Thốn suất lĩnh thuỷ quân vây quét Nộ Triều Thành, cả một nhánh hạm đội cũng không hạ được toán c·ướp biển, toàn quân huỷ diệt.
Người như thế, lại hướng vào trong lòng của một nam nhân làm nũng, hờn dỗi.
Tòa lâu đài đó gọi là Hắc Mân Côi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nữ nhân kia không ai khác chính là tân chủ nhân của Nộ Triều Thành, Ngọc La Sát nữ vương.
Chỉ cần hải quân đầy đủ cường đại, có thể bảo vệ ngoài khơi thì quân địch sẽ rất khó lên được đất liền.
“Là Khương mỗ sai lầm, chi bằng ngươi cũng tới bầu bạn cùng ta như thế nào?”
Ngọc La Sát vừa đi ra cổng lớn, bất kể là thủ vệ hay tỳ nữ ở trong khuôn viên của lâu đài đều quỳ rạp xuống, cúi đầu sát trên mặt đất, không dám nhìn thẳng diện mục của nàng.
Những thứ khác Khương Ly không quá để ý, ngược lại rất quan tâm đến khả năng phòng ngự của Nộ Triều Thành.
Khương Ly bình đạm nói:
"Chúng ta là võ giả của Đúc Kiếm Sơn Trang, mà hắn chính là thiếu chủ của chúng ta, Khương Ly" Tây Thành Dũng cao ngạo đáp.
Nói rồi kéo tay Khương Ly đi thẳng vào trong lâu đài.
Khương Ly dùng thần niệm cảm ứng, lập tức phát hiện bên dưới đáy hồ, cư ngụ tối thiểu bảy đầu vương cấp hải quái.
Thử nghĩ, nếu ngươi suất lĩnh một đội mấy chục chiến hạm tiến đến, còn chưa tới Nộ Triều Đảo đã bị hàng trăm, hàng ngàn vạn hải quái vây công, coi như Vũ Tôn cũng phải xám xịt rút lui.
Toà pháo đài đằng kia cao lớn lộng lẫy, như tường đồng vách sắt, xung quanh còn được bố trí tối thiểu mười loại trận pháp, bao gồm đại trận phòng ngự, mê trận, sát trận, tụ nguyên trận....
Những người khác đều gật đầu răm rắp.
Nhưng ở trình độ nào đó, nó cũng chẳng cần tường thành, bởi vì Nộ Triều Thành nằm tách biệt ở ngoài hải ngoại.
“Cố nhân?” Hộ vệ thống lĩnh nao nao, khẽ nhíu mày, tiếp theo gật đầu nói:
Coi như Diệp Bạch Quỳ còn sống, suất lĩnh Ngư Cổ Doanh tiến đến, cũng không phá nổi phòng ngự của lâu đài.
Đoàn người Khương Ly vừa tiếp cận cổng lớn, lập tức bị hộ vệ ngăn lại.
Mẹ nó!
“Người đến dừng bước!”
Thủ vệ cổng chính là một đội mười tên võ giả, dẫn đầu là một gã lục phẩm đại vũ sư, chín người khác đều là thất phẩm vũ sư.
“Khương công tử lần đầu tiên tới Nộ Triều Thành, liền để nô gia tận tình chiêu đãi ngươi...!”
Bốn phía người đi đường đông nghịt, hai bên cửa hàng rực rỡ muôn màu.
Nhưng nghe ngữ khí của Khương Ly, tựa hồ có quen biết nàng ta, hơn nữa quan hệ còn không cạn.
Thật là đáng sợ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người rời đi đã lâu, bên ngoài sân vẫn yên lặng như c·hết, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Khương công tử đúng là số đào hoa, đi tới đâu cũng được mỹ nhân làm bạn, đầu tiên là một vị Xích Hoả Cung Chủ, hiện tại là một vị Tào bang chủ. Chỉ khổ thân đoá hoa tàn lụi như ta, bị ngươi để quên mất, ôi ôi, nhân gia thật là đau lòng”
Giống với Đông Ly Thành, đây là một tòa thành thị không có tường thành bao quanh.
"Hí, thì ra là trong truyền thuyết Đông Ly thiếu chủ, thất lễ thất lễ!"
Hộ vệ thống lĩnh bắt gặp bọn người Khương Ly khí chất phi phàm, tu vi thâm hậu, hiển nhiên là có lai lịch lớn, lập tức ôm quyền hỏi:
Chương 245: Thiếu Chủ Thật Trâu Bò!
“Thiếu chủ thật trâu bò!” Tây Thành Dũng sững sờ hồi lâu, mới phun ra một câu.
Gặp hắn không nguyện ý giải thích nhiều, bọn họ cũng chẳng dám truy vấn thêm.
Chờ đợi chừng nửa khắc đồng hồ, từ bên trong lâu đài có đoàn người đi ra, dẫn đầu là một nữ nhân mặc váy đen, đeo khăn che lụa che mặt, dáng người nóng bỏng, ma mị, khí tràng mạnh mẽ, để cho tất cả mọi người đều hít thở không thông.
Đây thật là nữ nhân cường thế, quét ngang hết thảy hải vực, khiến cho các đạo sứ quân kiêng kỵ như rắn rết sao?
Quả thật rất trâu bò.
Khương Ly cười nhẹ, vươn tay nâng cằm của nàng lên, vuốt ve làn da trắng nõn, non mịn cười như không cười hỏi:
Bên trên có trận pháp bảo hộ, bên dưới có hải quái trông chừng. Tòa lâu đài trước mặt chẳng khác gì đầm rồng hang hổ.
Tiếp theo, là một âm thanh nhẹ nhàng thánh thót, giống như hờn dỗi, trách móc vang lên:
Hôm nay, muốn t·ấn c·ông Nộ Triều Thành, độ khó so với trước đây còn gia tăng gấp nhiều lần.
“Chư vị xin chờ chốc lát, ta sẽ đi báo với nữ vương”
Dùng thất phẩm, lục phẩm canh cổng, Ngọc La Sát Nữ Vương thủ bút thật lớn!
Giờ mới phát hiện, một ngàn binh sĩ đằng kia, tu vi tối thiểu cũng là thất phẩm vũ sư.
"Khụ khụ, xin hỏi chư vị là người phương nào, vị công tử kia là ai?"
“Quả nhiên danh bất hư truyền!” Thẩm Vận nhẹ giọng tán thưởng, vị Ngọc La Sát nữ vương này sở hữu khí thế thật mạnh, khí tràng như thế, lão chỉ từng nhìn thấy ở trên người Khương Ly mà thôi.
Giống như hoàn toàn không đề phòng vậy.
Thậm chí có võ giả âm thầm truyền tụng, nàng chính là vị sứ quân thứ mười ba của Đại Ngụy Vương Triều.
Dùng bản lĩnh bình thường muốn đánh hạ nó, hoàn toàn khó như lên trời a.
Mà năm đó, Nộ Triều Thành còn chưa có Tô phu nhân toạ trấn, chưa có phô thiên cái địa hải quái bảo hộ.
Đám Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn cũng từng người loé lên dị sắc, cảm nhận được áp lực trùng trùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.