Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 249: Tặc Nhân

Chương 249: Tặc Nhân


Năm cũ đi qua, năm mới vừa đến, Đúc Kiếm Sơn Trang vui vẻ phồn vinh, hết thảy vững bước phát triển.

Thời gian nhoáng cái đã qua một tháng.

Trong một tháng này, Thanh Hà Vệ Binh vừa vặn biên chế xong mười vạn người, mặc dù hơn phân nửa là võ giả chưa nhập phẩm, nhưng bất kể căn cốt hay tâm tính đều không tệ, có thể bồi dưỡng thành tinh nhuệ chi sư.

Thanh Hà Vệ Binh vừa vào vị trí, tất cả tướng lĩnh đều được phân phối tới túc trực ở quân doanh, chăm lo huấn luyện.

Bên ngoài sơn cốc, nằm sát Đông Ly Thành có một khu vực rộng lớn được khoanh vùng, thiết lập doanh địa, chính là chỗ cho Thanh Hà Vệ Binh trú ngụ.

Mỗi ngày, từ bên trong doanh địa liên miên truyền ra tiếng thao luyện vang trời.

Nửa tháng trước, Trần phu tử trở về, đồng thời dẫn theo Sát Hải Hầu Hoàng Tá Thốn và thân nhân của ông ta tới bái kiến. Sau khi cùng Hoàng Tá Thốn giong đèn tâm sự một đêm, Khương Ly quyết định bổ nhiệm ông ta làm đô đốc hải quân, cai quản vùng lãnh hải của quận Thanh Hà.

Đồng thời giao cho Hoàng Tá Thốn một vạn thuỷ quân, mười hai chiếc chiến hạm cùng với Ngân Giang Thành. Bên cạnh đó, còn bao gồm một đầu Vương cấp thâm hải cự kình và mười vạn hải quái có thể tuỳ tiện điều động.

Bên phía Bình Thành, trải qua mấy tháng huấn luyện, La Kiêu đã chế tạo ra một chi kỵ binh mệnh danh là Đông Ly thiết kỵ, mỗi vị kỵ sĩ tu vi thấp nhất là bát phẩm, tương lai nhất định sẽ trở thành một chi thiết kỵ tung hoành thiên hạ.

Nổi bật nhất hiển nhiên là Đông Ly Vệ, dưới điều kiện tu luyện cũng như tài nguyên phong phú, tu vi của hơn bảy ngàn chiến vệ trung bình đều đã đạt tới thất phẩm vũ sư, đồng thời có hơn năm mươi người đột phá lục phẩm.

Nhìn đi nhìn lại, vẻn vẹn thời gian một năm, thực lực của Đúc Kiếm Sơn Trang đã thay đổi khác biệt nghiêng trời lật đất.

Từ một cái tiểu thế lực chỉ có hai vị thất phẩm vũ sư cùng bảy tám gã bát phẩm vũ giả toạ trấn, hiện tại nhảy lên trở thành thế lực cự vô bá.

Trong đó, cấp bậc Vũ Vương có hai vị là Thẩm Vận cùng Vương cấp thâm hải cự kình.

Cấp bậc Tông sư có ba người là Trần phu tử, Triệu Xích Hà cùng Trần Thủ Nghĩa, bên cạnh đó bất kể là Khương Ly, Liên Thành Chiến hay La Kiêu, Thiết Khai Sơn đều đã sở hữu tông sư chiến lực.

Ngũ phẩm Vũ Tướng có hơn mười vị, lục phẩm đại vũ sư có gần trăm vị, lục phẩm phía dưới khỏi cần tính toán.

Lấy thực lực hiện tại của Đúc Kiếm Sơn Trang, Dương Minh Công muốn hạ thủ với bọn họ, cũng cần phải tính toán kỹ càng.

.....

Sáng sớm,

Khương Ly bẻ cổ bẻ vai từ trong mật thất đi ra, một tháng khổ tu, tu vi của hắn vẫn dừng ở ngũ phẩm đỉnh phong, nhưng Đại Lực Thần Ma Quyền đã đạt tới Luyện Tuỷ cực hạn. Lấy cường độ thân thể của Khương Ly hiện tại, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn trừ phi là Vũ Vương xuất thủ, hoặc là cầm thần binh trong tay, nếu không, Khương Ly gần như đứng ở thế bất bại.

Chiến lực của hắn, đặt ở Tông Sư Cảnh đã gần như vô địch.

Có được thì cũng có mất, chỉ riêng cảnh giới Luyện Tuỷ, trực tiếp tiêu hao hơn tám mươi cân Đại Địa Linh Cao, cộng thêm số linh cao ban thưởng cho thủ hạ. Hiện tại trong tiểu bảo khố của Khương Ly chỉ còn khoảng hai trăm cân linh cao mà thôi.

Tu vi luyện thể đạt tới Luyện Tuỷ đỉnh cao, muốn tấn thăng cảnh giới Hoán Huyết, cũng không phải khổ tu là có thể làm được, mà cần thời cơ thích hợp.

Hơn nữa, Khương Ly cũng phát hiện, thân thể của hắn đối với Đại Địa Linh Cao tựa hồ đã xuất hiện kháng tính. Hiện tại, luyện hoá một tích linh cao chuyển hoá thành năng lượng chỉ tương đương với phân nửa trước kia. Đợi Đại Lực Thần Ma Quyền đạt tới tầng thứ bảy, hiệu quả của linh cao tất nhiên sẽ càng giảm bớt.

Xem ra phải tìm kiếm tài nguyên cao cấp hơn.

Nghĩ như vậy, Khương Ly chầm chậm đẩy cửa phòng ra, giương mắt nhìn lại, chợt thấy nao nao.

Bên ngoài biệt viện, Lục Liễu cùng Hồng Miên đang ngồi ở hai bên canh gác, mà Trần Thủ Nghĩa thì một mặt bất đắc dĩ đứng ở cách đó không xa, dường như đang đợi Khương Ly xuất quan. Chỉ là trạng thái của gã thật không tốt, tựa hồ bị người đánh thương, sắc mặt hơi trắng xám, cánh tay cũng gãy mất, dùng băng vải trói chặt trước ngực.

Nghe được động tĩnh, Lục Liễu, Hồng Miên cùng Trần Thủ Nghĩa vội vàng trông sang, hai nữ gặp Khương Ly đi ra, vội chạy tới bên người hắn, vui sướng hô lên:

"Thiếu chủ!"

Khương Ly nhẹ nhàng gật đầu, sờ lên đầu của các nàng, để hai nữ khuôn mặt đỏ bừng, híp mắt, b·iểu t·ình cực kỳ hưởng thụ.

Ngước mắt nhìn về phía Trần Thủ Nghĩa, khẽ hỏi:

"Chuyện gì xảy ra? Là ai đả thương ngươi?"

Trần Thủ Nghĩa một mặt hổ thẹn nói:

"Hồi bẩm thiếu chủ, thuộc hạ cũng không biết là ai đả thương ta, người xuất thủ thân pháp rất cao minh, ta không nhìn thấy rõ"

Khương Ly nhíu mày:

"Ngươi chính là tông sư hậu kỳ, thế mà không thấy rõ là ai đánh mình...?"

Trần Thủ Nghĩa mặc dù xuất thân tán tu nhưng thực lực cũng không kém, hơn nữa gần đây đã đột phá tứ phẩm hậu kỳ, thực lực so ra kém Triệu Xích Hà nhưng muốn vô thanh vô tức đả thương gã, chỉ sợ chỉ có Vũ Vương cường giả.

Trần Thủ Nghĩa mặt mo đỏ ửng nói: "Xác thực không thấy rõ, là thuộc hạ vô năng!"

Khương Ly vuốt cằm, khẽ liên tưởng tới h·ung t·hủ tàn sát Hồng Môn khách điếm thời gian trước.

Mấy tuần gần đây, hắn cũng cử ra đệ tử thăm dò tung tích của đối phương, vẫn chưa thấy manh mối, người nọ hành tung bí ẩn, giống như đã biến mất khỏi nhân gian, bây giờ lại xuất hiện ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang rồi?

Phải biết hộ sơn đại trận của sơn trang thế nhưng là tam chuyển thượng phẩm trận pháp, tương đương với cửu phẩm đế trận ở Vũ Giới, nếu không có hắn cho phép, trên đời mấy ai có thể vô thanh vô tức chui vào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Ly phát lạnh, trầm giọng hỏi.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Trần Thủ Nghĩa bèn tranh thủ kể lại đầu đuôi sự việc.

Nghe gã giảng thuật một phen, Khương Ly mới biết, đại khái nửa tháng trước, có một vị cao thủ lẻn vào Đúc Kiếm Sơn Trang. Thân phận cụ thể, tuổi tác, giới tính bí ẩn không người hay biết, lại càng chẳng biết mục đích của người nọ đến đây làm gì.

Cao thủ bên trong sơn trang, Thẩm Vận đang bế quan tại cấm địa, Trần phu tử cùng đám Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn đều ra ngoài chỉnh đốn Thanh Hà Vệ Binh.

Mà Khương Ly cũng đồng dạng đang đóng cửa bế quan tu luyện, dẫn đến chỉ còn Trần Thủ Nghĩa và Triệu Xích Hà là cao thủ đỉnh tiêm. Đối với chuyện đó, Khương Thượng cực kỳ trọng thị, lập tức để cho bọn họ tự mình dẫn người điều tra.

Sau đó thật vất vả mới phát hiện được chút dấu vết, tìm ra chỗ ẩn thân của người kia, kết quả hai người liên thủ đánh được vài ba chiêu đã bị đối phương đánh ngã.

Cũng may người kia hình như không có ý định g·iết người, chỉ đả thương Trần Thủ Nghĩa cùng Triệu Xích Hà rồi bỏ trốn mất dạng, nếu không hai vị tông sư cao thủ này có giữ được mạng hay không còn khó nói.

Hiện tại, toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang gà bay c·h·ó chạy, toàn trang đều đang ráo riết tìm kiếm tung tích của cao thủ thần bí kia, lại chưa tìm thấy chút manh mối nào.

Cho nên Trần Thủ Nghĩa mới canh giữ ở nơi đây, chính là vì chờ Khương Ly xuất quan, để báo cáo tình hình.

Nghe đầu đuôi sự việc, sắc mặt của Khương Ly càng thêm ngưng trọng.

Triệu Xích Hà chính là cao thủ thành danh lâu năm, thực lực có thể so với tông sư đỉnh phong, vẻn vẹn vài ba chiêu liền đánh bại lão, ngay cả Khương Ly cũng không dám chắc bản thân có thể làm được.

"Được rồi, chuyện này để ta xử lý!"

Khương Ly khoát tay nói.

Đợi Trần Thủ Nghĩa đi rồi, hắn mới nhắm chặt hai mắt, thả ra thần niệm, hoà vào Hoả Linh Đại Trận dò xét khắp toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang.

Chừng nửa khắc sau, Khương Ly mở mắt ra, tràn đầy nghi hoặc.

Bởi vì hắn hoàn toàn không phát giác được người lạ nào đang ẩn núp ở trong sơn trang. Điều đó có nghĩa là đối phương đã rời đi hoặc là trên người đối phương mang theo một loại bí bảo có thể ngăn cách thần niệm tra xét.

"Có chút ý tứ!" Khóe miệng Khương Ly khẽ nhếch lên, ánh mắt dần phát lạnh.

Đúc Kiếm Sơn Trang bỗng dưng chạy tới một vị cao thủ, khắp nơi ẩn nấp hành tung, tự nhiên khiến cho lòng người bất an. Một khi chưa tìm thấy người kia, toàn sơn trang sẽ luôn đặt trong tình trạng nguy hiểm. Nơi đây chính là hang ổ của hắn, há sẽ cho phép người khác tới tác oai tác quái?

Chương 249: Tặc Nhân