Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 252: Hoan Châu, Đúc Khí Thành

Chương 252: Hoan Châu, Đúc Khí Thành


Thiên hạ đồn đãi, cứ mỗi ba trăm năm sẽ có một vị truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh xuất thế, hành tẩu nhân gian.

Cứ mỗi lần như vậy nhất định sẽ khuấy động thiên hạ phong vân, lưu lại một đoạn truyền kỳ.

Nghe nói, truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh thường là một nữ nhân xinh đẹp mặc váy trắng, sau lưng cõng một thanh thần kiếm tên là Lăng Hư.

Nghe nói, Lăng Hư Kiếm thanh nhã, tú lệ với ánh bạc loá mắt không thể nhìn thẳng. Cả cây kiếm được khảm mười tám viên ngọc màu đỏ thẫm, xinh đẹp tuyệt luân. Tuу là ᴠũ khí nhưng chẳng ᴠương một chút máu tanh chỉ thấу thanh thoát như mâу baу theo gió.

Nhưng Bạch Ngọc Kinh truyền nhân xuất thế, rốt cuộc là có mục đích gì?

Không ai biết rõ!

......

Bên ngoài cấm địa, Bạch Tiểu Man trợn to mắt nhìn tử khí lượn lờ trên bầu trời, trong đầu hồi tưởng lại lời dặn dò của sư tôn trước khi nàng xuống núi:

"Tiểu Man, người biết vì sao mỗi ba trăm năm, Bạch Ngọc Kinh chúng ta lại cử một vị truyền nhân dẫn theo Lăng Hư Kiếm xuống núi sao?"

"Không biết ah"

"Đây là tổ huấn mà các vị tiền bối lưu lại. Mục đích của chúng ta là tìm kiếm Thiên Mệnh Chi Tử, vị Thiên Mệnh Chi Tử kia tương lai sẽ lần nữa thống nhất Vũ Giới, đồng thời giúp Vũ Giới giải quyết ngoại địch"

"A a vậy chúng ta tìm thấy chưa?"

"Chưa tìm thấy! Ròng một vạn năm, vẫn chưa tìm thấy...."

"Ồ, vậy làm sao để biết người nọ là Thiên Mệnh Chi Tử?"

"Ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh chúng ta, nếu ai có thể rút được Lăng Hư Kiếm ra khỏi vỏ, thì người đó chính là Thiên Mệnh Chi Tử..."

"Ta biết rồi, mà sư tôn vừa nhắc đến ngoại địch lại là ai nha? Vũ Giới không phải vẫn luôn yên bình ư?"

"Con còn nhỏ, chưa cần biết điều đó. Lần này xuống núi, con phải nhớ kỹ, trong vòng ba năm không tìm được Thiên Mệnh Chi Tử, nhất thiết phải quay trở về, hiểu chưa?'

"Đệ tử hiểu rồi!"

Thoát khỏi hồi ức, Bạch Tiểu Man đưa mắt nhìn sang, liền thấy một người thanh niên mặc áo bào trắng khoác đen, chậm rãi đi đến trước mặt mình. Thanh niên đưa Lăng Hư Kiếm cho nàng, thản nhiên nói:

"Kiếm của ngươi, ngươi có thể đi rồi"

"Ah" Bạch Tiểu Man há mồm, giống như nghĩ đến chuyện gì, chưa vội tiếp lấy Lăng Hư Kiếm mà vươn bàn tay ngọc túm chặt tay Khương Ly, dùng sức kéo lấy hắn hướng về bên ngoài chạy vội, đồng thời hô gấp:

"Mau đi cùng ta!"

Đáng tiếc, thân hình của Khương Ly giống như bàn thạch, kéo mãi vẫn không nhúc nhích.

"Sao ngươi còn chưa chịu đi nha?"

Khương Ly bật cười hỏi nàng: "Ta phải đi đâu chứ?"

"Tự nhiên là đi gặp sư tôn của ta, vừa rồi chính là ngươi rút ra Lăng Hư Kiếm, đúng không?" Bạch Tiểu Man nói.

Khương Ly gật đầu: "Tựa hồ là vậy!"

"Vậy thì ngươi phải đi cùng với ta về gặp sư tôn!"

"Không rảnh!" Khương Ly lắc đầu, đem tay của nàng hất ra, xoay người trở về biệt viện. Bạch Ngọc Kinh là thế lực đứng đầu trong sáu cái thế lực siêu thoát, thực lực thâm bất khả trắc. Hiện tại hắn không muốn cùng bọn họ dây dưa quá nhiều.

"Không cho đi!" Bạch Tiểu Man hung hăng chạy tới ngăn cản ở trước mặt hắn hô to.

Khương Ly sầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: "Bạch cô nương là muốn gây sự với ta sao?"

"Ah" Bạch Tiểu Man bị ánh mắt của hắn doạ cho nhảy dựng lên, vội vàng tránh sang bên cạnh, ngoài mạnh trong yếu nói:

"Nếu ngươi không chịu đi cùng ta, bản cô nương sẽ ăn vạ ở Đúc Kiếm Sơn Trang"

"Tuỳ ngươi thôi!" Khương Ly khoát khoát tay, không thèm để ý đến nàng. Bạch Tiểu Man cũng chẳng có ý đồ xấu gì, đi hay ở tuỳ nàng.

Ba ngày tiếp theo, Khương Ly xử lý các sự vụ ở quận Thanh Hà, dù sao lần đi Đúc Khí Tông này, chưa biết bao lâu mới trở về, nên hắn không định mang theo người đồng hành.

Khương Ly để lại một phần Đại Địa Linh Dịch, Đại Địa Linh Nhũ cùng Đại Địa Linh Cao ở trong bảo khố, để Khương Thượng phân phối.

Hiện tại, toàn bộ quận Thanh Hà đã quy về một mối, Đúc Kiếm Sơn Trang cũng đang ổn định phát triển, dưới trướng hắn có không thiếu nhân tài có khả năng tự mình thống lãnh một phương. Nên Khương Ly có thể an tâm rời đi như vậy.

Xử lý thoả đáng hết thảy mọi việc, ba ngày sau, bên ngoài sơn môn, Khương Ly cùng các cao tầng của Đúc Kiếm Sơn Trang nói lời từ biệt.

Bọn người Khương Thượng đều âm thầm lo lắng, lần từ biệt này cũng chẳng biết bao lâu mới có thể gặp lại. Khoảng cách từ Đúc Kiếm Sơn Trang đến Đúc Khí Tông dài mấy vạn dặm, làm trưởng bối, bọn họ tự nhiên bận lòng.

Nhưng sau khi biết bên cạnh Khương Ly có một vị tam phẩm hậu kỳ Vũ Vương hộ tống, liền an tâm hơn rất nhiều.

Tam phẩm Vũ Vương, chính là chiến lực hàng đầu tại Đại Nguỵ Vương Triều, bất kỳ nơi nào cũng có thể đi ngang nha.

Tiếp đó, Khương Ly cùng Lệ Hồng Vũ cưỡi khoái mã, hướng về phương hướng Hoan Châu mà đi.

Ngay lúc hai người bọn họ vừa giục ngựa khởi hành, thì từ một góc vắng vẻ bên ngoài sơn cốc, có một lão nhân mặc áo bào tro chầm chậm đi ra, đưa mắt nhìn về bóng lưng ngày càng xa dần của hai người, khẽ thì thào:

"Tam phẩm hậu kỳ Vũ Vương sao, có chút khó làm!"

.........

Hoan Châu nằm ở phía đông nam Thanh Châu, được chia thành bảy quận là Cửu Đức, Phố Dương, Việt Thường, Hoài Hoan, Vạn An, Minh Hoằng và Minh Định.

Toàn bộ Hoan Châu do ba thế lực nắm giữ, trong đó hai sứ quân là Ngô Lãm Công cùng Ngô Hoành Công lần lượt chiếm cứ bốn quận Cửu Đức, Phố Dương, Minh Hoằng và Minh Định.

Ba quận còn lại là Vạn An, Việt Thường và Hoài Hoan là địa bàn của Đúc Khí Tông cùng Khương thị.

Nhắc đến, Đúc Khí Tông là một trong chính đạo lục tông, còn Khương thị là một trong bát đại thế gia, nhưng hai thế lực này chỉ có một vị nhị phẩm Vũ Tôn duy nhất toạ trấn, chính là Khí Tôn Khương Thần Cơ.

Cho nên mối quan hệ giữa Đúc Khí Tông và Khương thị tương đối đặc biệt, tuy hai mà là một.

Một đường đi về phía nam, cũng không có gì khó khăn trắc trở, Lệ Hồng Vũ là Vũ Vương cường giả, Khương Ly thực lực cũng không tính yếu, tự nhiên chả có kẻ nào không có mắt dám đến tìm phiền toái.

Thẳng đến nửa tháng sau, hai người mới đi đến quận Hoài Hoan, chính là nơi đặt trụ sở của Đúc Khí Tông.

Đại sơn nguy nga, linh phong kỳ tú, với tư cách là một trong chính đạo lục tông, Đúc Khí Tông toạ lạc trên một dãy núi liên miên, dưới chân núi có một toà thành trì đồ sộ gọi là Đúc Khí Thành, phi thường náo nhiệt.

Theo lời của Lệ Hồng Vũ,

Toà thành trì này mặc dù cũng là sản nghiệp của Đúc Khí Tông, nhưng cũng không phải do bọn họ cố ý kiến tạo, mà là trong vô số năm tích luỹ, chậm rãi phát triển đến quy mô hiện tại.

Hàng năm, có vô số võ giả tới đây, mời luyện khí sư của Đúc Khí Tông luyện chế binh khí. Nhưng người bình thường lại không vào được Đúc Khí Tông, chỉ có thể chờ ở dưới chân núi. Dần dần nhân khí tụ tập, nơi này liền chậm rãi xuất hiện một toà thành nhỏ, năm này tháng nọ, thành trì quy mô càng lúc càng lớn. Cho đến hôm nay, phóng nhãn toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều, Đúc Khí Thành cũng được xem như một trong những toà thành thị hàng đầu, nhân khẩu trong thành vượt qua ngàn vạn người.

Từ Đúc Khí Thành ra bên ngoài, có một cái đại đạo bằng đá cực kỳ rộng rãi, nối thẳng lên ngọn núi gần nhất, Lệ Hồng Vũ dẫn Khương Ly phóng ngựa lao nhanh, một đường thông suốt.

Có điều, Khương Ly lại nhìn thấy ở hai bên con đường cái, có không ít người đang đi bộ, một mặt chờ mong, khẩn trương lên núi, cũng có người mặt mũi tràn đầy hưng phấn hoặc cô đơn xuống núi.

Cái đường lớn này rõ ràng không có bất kỳ cấm chế nào, nhưng lại phảng phất có một loại lực lượng vô hình nào đó, để cho những võ giả kia không dám đặt chân vào nửa phần, mà lúc hai người bọn họ lao vụt qua, những người nọ đều ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt tràn ngập sùng kính và hâm mộ.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Khương Ly, Lệ Hồng Vũ giải thích:

"Con đường này là đường chuyên dụng cho đệ tử Đúc Khí Tông, người ngoài không được phép đặt chân. Khương thiếu chủ nhìn thấy, cơ bản là những người lên núi cầu luyện khí"

"Nhiều người như vậy!" Khương Ly kinh ngạc không thôi, nếu là võ giả đến cầu đan, hắn còn có thể lý giải, nhưng cầu luyện khí cũng náo nhiệt như vậy sao?

Lệ Hồng Vũ cười nói: "Hôm nay còn tính là ít, còn có những ngày nhiều hơn..."

Khương Ly giật mình, giờ mới hiểu được vì sao biểu lộ trên mặt của những người kia không giống nhau, luyện được binh khí tự nhiên cao hứng, không luyện được tự nhiên là thất lạc.

Xem ra địa vị của Đúc Khí Tông so với hắn tưởng tượng còn cao hơn!

Chương 252: Hoan Châu, Đúc Khí Thành