Chương 263: Tràng Diện Nhỏ, Chớ Nên Kinh Ngạc!
Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận, là bộ trận pháp nổi danh của Thiên Âm Tự, từ một trăm lẻ tám đệ tử phối hợp với nhau, lại do Huyền Không phương trượng cùng ba vị thần tăng khác dẫn đầu, nghe nói hơn mười năm trước, bọn họ từng chính diện đẩy lui một vị Vũ Tôn cảnh ma đạo cường giả.
Cụ thể là vị Vũ Tôn nào, cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng uy lực của Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận có thể thấy được lốm đốm.
"Nơi đây không tiện tỉ thí, mời hai vị thí chủ theo lão nạp tới sau núi"
"Tốt!"
Khương Ly cùng Khương Thần Cơ đi theo bốn người Huyền Không phương trượng đi ra sau chùa, tới một mảnh đất trống rộng rãi, tựa hồ là chỗ cho các vị tăng nhân luyện tập võ công.
Tiếp đó, hai bên chia ra đứng cách nhau chừng mười trượng, bầu không khí dần dần trở nên ngưng trọng.
"Bày trận!"
Huyền Không chống tích trượng trên mặt đất, gầm lớn một tiếng, ba vị thần tăng là Huyền Nan, Huyền Si, Huyền Ách lập tức động thân, chia ra bốn phía xếp thành một hình vuông, cách nhau ba trượng.
Một trăm lẻ bốn vị võ tăng tay cầm côn gỗ, nhanh chóng đứng vào vị trí. Từ trên cao nhìn xuống, giống như hình 1 chữ vạn.
Trận đồ vừa thành, trên người từng vị tăng nhân chợt xuất hiện kim quang, đồng thời có tiếng phạn âm vang lên. Kim quang ngưng tụ lại cùng một chỗ hóa thành hư ảnh một vị phật đà cao năm trượng, đang ngồi xếp bằng trên kim liên.
Hư ảnh phật đà niêm hoa mỉm cười, nụ cười kia khiến cho người ta tìm thấy không nửa điểm tỳ vết, nhưng lại để cho Khương Ly cảm thấy lạnh sống lưng.
"Trận hồn? không, không đúng, không phải trận hồn..." Khương Ly thì thào, nội tâm khẽ động.
"Đây không phải trận hồn, mà xem như trận ảnh đi. Nhưng uy lực cũng không kém, quả thực có thể chống lại Vũ Tôn" Khương Thần Cơ nói.
"Sư tôn giải quyết được bọn họ sao? nếu không chúng ta từ bỏ Long Tượng Bảo Đan...." Khương Ly nhíu mày, trầm giọng nói, từ trên hư ảnh phật đà kia, hắn cảm giác được nguy cơ sinh tử, hiển nhiên uy lực của nó chẳng phải chuyện đùa.
Nhưng nghe Khương Ly nói thế, Khương Thần Cơ lại trợn trừng mắt, hừ lạnh nói:
"Hừ, đám lừa trọc này đánh lui ma đạo Vũ Tôn, cũng chỉ là một tên tân tấn Vũ Tôn mà thôi, sư phụ của ngươi cũng không phải Vũ Tôn bình thường"
"Ha ha, vậy đồ nhi rửa mắt mà đợi!"
Khương Ly cùng Khương Thần Cơ thản nhiên trò chuyện, giống như chẳng đem Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận để vào trong mắt, để đám Huyền Không đều cảm thấy bực tức.
"Trấn!"
Huyền Không cao giọng hô một tiếng. Hư ảnh phật đà đang niêm hoa mỉm cười, đột nhiên lật bàn tay đánh ra cự chưởng che trời, hoá thành hư ảnh của một toà đại sơn năm màu kim, lục, lam, xích, hoàng, hướng về phía hai người Khương Ly mà trấn áp tới.
Năm loại màu sắc của toà đại sơn kia, đối ứng với ngũ hành là Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, uy lực để cho người ta hít thở không thông.
Nhìn thấy chưởng ấn vừa xuất hiện, ánh mắt Khương Ly lập tức co rụt, thất thố hô nhẹ:
"Ngũ Hành Chưởng?"
Năm xưa ở Kiêu Dương Thành, Khương Ly từng đọc qua cổ tịch, có một đoạn văn ghi rằng, thời đại thượng cổ, có một con yêu hầu làm loạn Linh Sơn, bị Đế Phật dùng Ngũ Hành Chưởng trấn áp năm trăm năm.
Ngũ Hành Chưởng trong truyền thuyết, cũng được miêu tả giống hệt như chưởng pháp trước mặt.
"Hẳn là trùng hợp đi" Khương Ly thì thào, cự chưởng kia hiển nhiên không thể nào là đại danh đỉnh đỉnh Ngũ Hành Chưởng, mà là do hậu nhân mô phỏng ea mà thôi.
Đại sơn hoành ép tới, nhưng sắc mặt của Khương Thần Cơ vẫn không chút sợ hãi, nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra năm đạo khí kình kinh tâm động phách.
Để Khương Ly kinh dị đó là năm đạo khí kình này cùng cự chưởng của phật đà khá tương tự nhau, đều đối ứng với ngũ hành.
Nhưng cự chưởng đối ứng với kim mộc thuỷ hoả thổ, là tiểu ngũ hành.
Mà Khương Thần Cơ ngưng tụ ra ngũ khí lại đối ứng thiên địa nhân thần quỷ, chính là đại ngũ hành.
Võ đạo trên thế gian, trăm sông đổ về một bể, thường thường liên quan đến ngũ hành, được phân thành ba loại diễn biến khác nhau chính là tiểu ngũ hành, nghịch ngũ hành cùng đại ngũ hành.
Tiểu ngũ hành, là nhân tự diễn biến.
Nghịch ngũ hành là địa tự diễn biến.
Mà đại ngũ hành chính là thiên tự diễn biến, chân chính đoạt thiên địa tạo hoá ngũ hành triều nguyên.
Tiểu ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ. Đại ngũ hành, thiên địa nhân thần quỷ!
Vẻn vẹn một cái hạ vị diện, sao lại có người nắm giữ loại thần thông này?
Mặc dù Khương Thần Cơ chỉ nắm giữ đôi chút da lông, nhưng nếu đặt ở Đông Hoang cũng xứng đáng để kiêu ngạo rồi.
Chỉ thấy, thiên địa nguyên khí ở bốn phương tám hướng bị lão rút sạch, hoá thành một cái cự chưởng hướng về phía Ngũ Hành Chưởng đánh tới.
Bành!
Một t·iếng n·ổ trầm thấp vang lên, toàn bộ hậu sơn rung lắc dữ dội, hư ảnh cự sơn vừa đối mặt, giống như bị áp chế, một trăm lẽ tám tăng nhân kết thành trận hình, lung lay sắp đổ.
"Có chút ý tứ!"
Khương Thần Cơ hai mắt sáng ngời, một chưởng vừa rồi, lão chưa hề nương tay, lại chỉ có thể cùng đối phương liều một cái ngang tay.
Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận quả nhiên danh bất hư truyền.
"Nếu vậy, liền tiếp thêm một búa nữa của lão phu"
Khương Thần Cơ quát to, phất tay tế ra cây búa màu đen, chân khí ầm ầm tràn truyền vào trong thân búa, tiếp theo tung người nhảy lên, hướng về phía trung tâm trận hình mà bổ tới.
"Không được!" Huyền Không cả kinh, vội vàng hạ lệnh:
"Mau mau biến trận!"
"Rõ!"
Một trăm lẻ tám vị tăng nhân vội vàng biến đổi trận hình, cùng với đó, vốn dĩ ngập trời kim quang đại trận, hoá thành muôn vàn hắc quang.
Mà hư ảnh phật đà, cũng chuyển thành ma phật, quanh thân quấn đầy nghiệp lực.
Phật môn tu phật cũng tu nghiệp. Tu luyện tới cao thâm, có thể nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.
Trong phật pháp có ba đẳng cấp giác ngộ là Tự Giác, Bản Giác và Giác Ngộ Viên Mãn.
Người của phật môn chú ý đến giác ngộ, người có thể tự giác, mới có tư cách tu phật.
Một khi tự giác, liền có thể từ trong cơ thể ngưng tụ ra nghiệp lực hoá thân.
Nếu đạt tới cảnh giới Giác Ngộ Viên Mãn, đến khi đó, bản tôn cùng nghiệp lực hoá thân dung hợp làm một, tuy hai mà một.
Nghe nói, thượng cổ Đế Phật đã Giác Ngộ Viên Mãn, hợp thành Thất Bảo Như Lai Đại Hoá Thân, thực lực ngang với Thánh Nhân.
Một trăm lẻ tám tăng nhân của Thiên Âm Tự hiển nhiên chẳng thể nào đạt tới mức độ kia, sở dĩ có thể tuỳ ý diễn hoá ra nghiệp lực phật đà, là vì trận pháp tinh diệu.
Chỉ thấy Kim phật nháy mắt biến thành hắc phật, đồng thời hai cánh tay nâng lên đón đỡ một búa của Khương Thần Cơ.
Bành bành bành
Từng t·iếng n·ổ vang truyền ra, toàn bộ hậu sơn nứt toác, khói bụi che trời.
Khương Ly cũng bị dư kình hất lùi về sau mấy bước, kinh dị nhìn tới.
Chính giữa bãi đất trống, hư ảnh cự phật đã biến mất hoàn toàn, một trăm lẻ tám vị tăng nhân của Thiên Âm Tự, ngoại trừ tứ đại thần tăng ra, tất cả đều trọng thương hôn mê, nằm sõng soài trên mặt đất.
"Mạnh như vậy?" Khương Ly líu lưỡi, một kích vừa rồi của Khương Thần Cơ, chỉ sợ đã đạt tới Ngọc Mệnh cảnh đỉnh cao.
Quả đúng như lời của Khương Thần Cơ nói ban nãy, lão cũng không phải Vũ Tôn bình thường.
"Chúng ta thua!"
Bốn người Huyền Không đưa mắt nhìn khung cảnh hoang tàn bốn phía, hít sâu một hơi, trong mắt ngoại trừ thất lạc ra, chính là kh·iếp sợ.
Chẳng trách Khí Tôn Khương Thần Cơ, có thể lấy sức một người, chống lên hai cái nhị phẩm thế lực, lại chưa từng có ai dị nghị.
Thì ra, ông ta mạnh như thế.
Khương Thần Cơ không đáp, quay đầu nhìn sang, gặp Khương Ly thần sắc chấn kinh nhìn lấy mình, nội tâm của lão lập tức sinh ra cảm giác vô tận trang bức, thu búa đen vào túi trữ vạt, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
"Tràng diện nhỏ, không đáng nhắc tới. Tràng diện càng lớn hơn, ngươi còn chưa gặp qua đâu, chớ nên kinh ngạc"
"Vậy sao?" Khóe miệng Khương Ly co giật, trên trán đầy hắc tuyến.