Chương 269: Ngắn Ngủi Trùng Phùng, Vĩnh Cửu Biệt Ly
Biết chính mình bỏ lỡ cơ hội gia nhập Vũ Dương Tông, Lục Trường An rất khổ sở, dù mẫu thân hắn an ủi như thế nào cũng không nguôi ngoai.
Vũ Dương Tông mỗi năm năm mới đến trấn bọn họ chiêu sinh một lần. Năm năm sau, Lục Trường An mười hai tuổi, bắt đầu trúc cơ thì đã khá muộn, hơn nữa, tư chất của hắn thấp kém, không phải ai cũng giống như Trương chấp sự, sẽ mở ra một mặt lưới.
"Con ngoan đừng buồn. Không làm được võ giả thì không làm. Chờ lúa chín, mẹ bán lúa lấy tiền, cho ngươi đi học. Mẹ biết, con trai ta là người mang chí lớn, ngày sau nhất định sẽ có triển vọng..."
"Mẹ, ta không muốn đi học...." Lục Trường An lắc đầu nói.
Đi học, liền phải mua sách vở, nghiên mực, còn phải nạp học phí cho tư thục, đây chính là một món chi tiêu lớn, đối với gia đình nghèo đinh đương như bọn họ, thật khó lòng kham nổi.
Mẫu thân hắn làm lụng vất vả nhiều năm, lại chẳng tích góp được bao nhiêu tiền bạc, nếu lại lấy tiền đưa cho hắn đi học....
Hắn không muốn để cho mẫu thân mình sống khổ cực thêm nữa.
Hắn muốn làm võ giả, muốn trở nên nổi bật, vẻn vẹn để cho mẫu thân có cuộc sống tốt hơn!
"Ai, con trai ta thật hiểu chuyện. Nhưng mẹ vẫn muốn cho ngươi đi học, trồng trọt quá khổ, mẹ cơ khổ một đời, không muốn ngươi ngày sau cũng khổ như ta...chờ con ta có tiền đồ, làm quan lớn, liền về quê hiếu kính mẹ cũng giống như vậy, hiện tại ta khổ thêm mấy năm, sau này mới có thể hưởng phúc, con hiểu chưa?"
....
Khương Ly cùng Lục Nguyên Đạo Tổ đứng ở bên ngoài nhà tranh, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ôn nhu trước mắt, nội tâm hắn chợt khẽ động dung.
Lặng lẽ hồi lâu, đợi lúc phát hiện ra, hốc mắt của hắn đã ướt át.
Khóc. . .
Khương Ly sờ lấy khóe mắt của mình, cảm thấy kinh ngạc.
Hắn tựa hồ đã rất nhiều năm không rơi lệ.
Mà Lục Nguyên Đạo Tổ thì đứng lặng tại chỗ, sắc mặt vô hỉ vô bi, chỉ là trong ánh mắt t·ang t·hương hiện ra một tia bia ai.
Những ngày tiếp theo, Khương Ly và Lục Nguyên Đạo Tổ chưa hề rời khỏi Đông Hoa Trấn, mỗi ngày đều lẳng lặng quan sát hai mẹ con nhà nọ.
Một năm qua đi.
Hai năm qua đi.
Đảo mắt tám năm trôi qua
Năm đó bảy tuổi Lục Trường An, bây giờ đã là mỹ thiếu niên mười lăm tuổi, đã là nhân vật có chút danh tiếng ở Đông Hoa Trấn.
Lục Trường An mười lăm tuổi, tự nhận là sở học có thành tựu, muốn đi ra ngoài tìm kiếm phương pháp làm quan.
Đại Nguỵ Vương Triều bấy giờ còn chưa phổ biến chế độ khoa cử, muốn làm quan, chỉ có thể được người tiến cử, chỉ có thể đến nhà quan lại, quyền quý làm môn khách.
Đông Hoa Trấn quá nhỏ, ở lại đây, cả đời Lục Trường An cũng vô pháp mở ra sở trường, cả đời cũng vô pháp kiếm được nhiều tiền, để cho mẫu thân có được cuộc sống tốt hơn.
Hắn nhất định phải rời đi nơi này, tìm một con đường sáng.
"Coi như không thể trở thành võ giả, ta cũng nhất định phải trở thành trong người trên người, để mẫu thân được sống thảnh thơi an nhàn!"
Thời khắc rời đi Đông Hoa Trấn, Lục Trường An âm thầm phát ra lời thề.
Nhưng không ngờ một lần rời đi chính là hai mươi sáu năm.
Một năm này, Lục Trường An đã bốn mươi mốt tuổi.
Một năm này, hắn đã lấy vợ sinh con, nhưng vợ bởi vì bệnh tật mà mất sớm, ái tử cũng c·hết yểu.
Lục Trường An độc thân ra ngoài hai mươi sáu năm, chưa từng trở về Đông Hoa Trấn một lần.
Không phải là hắn không muốn trở về, không phải hắn không mong nhớ mẫu thân mình, mà là không có mặt mũi trở về.
Thuở thiếu thời, hắn coi là trong thiên hạ nơi nào cũng có thể đi, cho rằng chỉ cần mình thân phụ tài học kinh thiên vĩ địa, liền có thể trở thành người trên người.
Nhưng cái thế đạo này quá mức gian nan.
Lúc thiếu niên khí thịnh, hắn không cẩn thận đắc tội với một ít võ giả thế gia, lại ròng rã hai mươi sáu năm không cách nào ra mặt, không cách nào làm quan.
Càng nghèo túng, hắn càng không dám về nhà, càng không dám đối mặt với mẫu thân mình.
Hắn không biết, nếu chính mình lấy tư thái nghèo túng như vậy về nhà, mẫu thân sẽ thất vọng đến cỡ nào.
Hắn rất nhớ nhà, mỗi lần nghĩ đến mẹ già ở quê, trái tim hắn như xiết lại, nhưng thật chẳng có cách nào khác.
Hắn tưởng niệm bánh gạo lứt của mẫu thân, tưởng niệm giày cỏ mẫu thân đan, tưởng niệm mẫu thân mình tiết kiệm trái tiết kiệm phải, vụng trộm cho hắn thêm quả trứng gà.
Rất nhớ, rất nhớ....
Nhưng, không thể quay về. . .
Hắn đến dạy học ở một cái thôn nhỏ ở xa nhà.
Trong lòng hắn có rất nhiều tài hoa chưa kịp thi triển, có rất nhiều tưởng niệm không chỗ kể ra.
Lục Trường An cứ thế sống c·hết lặng, cẩu thả mà sống.
Thẳng đến một ngày, một người đồng hương ở Đông Hoa Trấn, thiên tân vạn khổ, tìm được hắn.
Tại nơi thâm sơn cùng cốc này, rốt cuộc tìm thấy hắn.
Người đồng hương kia mang cho hắn một cái tin dữ.
Mẹ ruột của hắn, người đàn bà kiên cường, dù dãi nắng dầm sương, dù cái rét cắt da cắt thịt cũng không thể chinh phục nàng, ngã bệnh.
Hắn đã hơn bốn mươi tuổi, mẫu thân hắn cũng ngoài sáu mươi.
Ở cái tuổi ấy, một khi ngã bệnh, khả năng chính là...vĩnh biệt...
Giờ khắc này, mặt mũi cái gì cũng sẽ không còn quan trọng.
Hắn muốn về nhà, chỉ muốn về nhà.
Hắn gấp gáp đến mức giày cũng chẳng thèm mặc, vội vàng đi theo đồng hương rời đi chỗ thâm sơn cùng cốc, cũng không chú ý tới, bên ngoài nhà tranh, có hai người một già một trẻ, đang yên lặng quan sát chính mình hai mươi sáu năm.
Không, có lẽ hắn ẩn ẩn đã nhận ra điều gì đó.
Bởi vì lúc hắn vừa ra cửa vô tình đưa mắt nhìn về phương hướng Khương Ly và Lục Nguyên Đạo Tổ đang đứng, nhìn một cái rồi nhíu mày.
"Ừm" Khương Ly âm thầm kinh dị, vẻn vẹn một tên phàm nhân, lại có cảm giác nhạy bén đến thế sao? Đưa mắt nhìn qua Lục Nguyên Đạo Tổ, thấy đối phương vẫn như cũ không lộ chút cảm xúc, lẳng lặng xoay người đi theo sau lưng Lục Trường An.
Một đường đi vội, rốt cuộc trở về Đông Hoa Trấn.
Lục Trường An phong trần vất vả chạy về trước cửa nhà tranh, nhưng do dự chưa dám tiến vào.
Hắn không dám đối mặt với mẫu thân mình, không dám tưởng tượng, mẫu thân biết hắn phí thời gian cả đời lại chẳng làm nên trò trống gì, sẽ thất vọng đến cỡ nào.
Hắn cứ như vậy do dự, đi tới đi lui, tựa như một con kiến kh·iếp đảm.
Nhưng ngay thời khác hắn đang đau khổ giãy dụa, thì một âm thanh kích động, chợt truyền ra từ trong nhà tranh.
"Là con trai ta sao...là con trai ta trở về rồi sao...khụ khụ..."
Nghe được lời ấy, nội tâm Lục Trường An giống như bị hung hăng nện một cái, vành mắt đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi.
Vội vàng xông vào trong nhà.
Khương Ly thở dài, quay đầu sang một bên khác, không nhìn cảnh trùng phùng của hai mẹ con.
Bởi vì hắn mơ hồ nhìn ra được, trên mặt mẫu thân của Lục Trường An đã lộ ra tử khí, vô phương cứu chữa.
Chuyện thống khổ nhất trên đời, chính là sau khi ngắn ngủi trùng phùng, lại nghênh đón vĩnh cửu biệt ly.
"Kỳ lạ, gió nổi lên rồi..."
Khương Ly thì thào, nheo mắt nhìn xung quanh.
Gió trong lời của hắn không phải là gió thông thường mà là thiên ý chi phong.
Hình như có một loại luân hồi chuyển hướng quan trọng nào đó, muốn phát sinh. . .
Bất chợt, từ phương xa truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ.
Cả Khương Ly lẫn Lục Nguyên Đạo Tổ đều quay đầu nhìn sang.
Liền thấy một nữ nhân mặc váy trắng, tay trái cầm dù đen, tay phải cầm cổ kiếm, quanh thân có kiếm ý lượn lờ, đang chậm rãi bước tới gần nhà tranh.
Thật vừa đúng lúc đi tới trước mặt Khương Ly.
Không, không phải trùng hợp!
Nàng chính là lần theo khí tức của Khương Ly mà tìm tới.
Thế nhưng là tìm không thấy.
Rõ ràng Khương Ly đứng ở ngay chỗ này, nhưng nàng, không nhìn thấy. . .
"Quả nhiên lại là ảo giác, thứ ta muốn tìm, không ở nơi này. . . tiểu hắc điểu của ta. ..không ở đây. ."
"Nhưng vì sao ta cứ đau khổ tìm kiếm một con tiểu hắc điểu....lại nên tìm tiểu hắc điểu ở đâu. . . Ta không biết, xưa nay không biết, hình như có thứ gì, dù thế nào ta cũng không cách nào nhớ tới. . . Ta từng hướng Kiếp Chủ hỏi thăm nghi hoặc trong lòng, nhưng hắn cho ra đáp án, lại là không nên hỏi nhiều, nếu muốn sống, thì hãy rời xa con tiểu hắc điểu kia, đừng đi tìm nó nữa..."
"Đêm qua, ta lại nằm mơ. . . ta mơ cùng một giấc mơ giống y hệt, ta cô độc múa kiếm ở bên hồ nước, chờ mười năm một lần triều nguyệt, chờ trăm năm một lần hải triều, chờ một con tiểu hắc điểu không biết rõ hình dáng ra sao. . ."
Nữ tử mặc váy trắng thở dài khe khẽ, đang muốn rời đi, đột nhiên nàng tựa hồ nhận ra điều gì đó, đôi lông mày thanh tú nhíu lại nhìn về phía nhà tranh.
"Không nghĩ ra ngẫu nhiên đi vào một chỗ phàm nhân thành trấn, lại gặp được phàm nhân mở ra của Thiên Nhân đệ tam môn, nhân tài bực này, toàn bộ Tam đại Chân Giới cũng tìm không ra mấy người nha..."