Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 270: Ta Thiếu Nàng Nhân Quả, Liền Hoàn Lại Cho Ngươi
Thiên Nhân đệ tam môn!
Lời của nữ tử mặc váy trắng làm cho Khương Ly giật mình cả kinh.
Nếu hắn đoán không lầm, ánh mắt của nàng rõ ràng đang là nhìn về phương hướng của Lục Trường An.
Một kẻ phàm nhân yếu đuối không biết võ công, sao có khả năng mở ra Thiên Nhân đệ tam môn?
Đây quả thực là điều bất khả tư nghị.
Đối với Thiên Nhân Hợp Nhất, Khương Ly cũng xem như biết rõ một hai.
Thiên Nhân Hợp Nhất là cảnh giới nằm ở bên ngoài võ đạo, sở hữu hết thảy tam đại đạo môn.
Đệ nhất môn là đạo tâm chi môn.
Sau khi mở ra đạo môn này, tâm thần thanh thản, đồng thời khai mở Thiên Nhân Pháp Mục, có thể xuyên thủng hết thảy hư ảo, không nhận chư thiên huyễn pháp mê hoặc. Riêng Khương Ly còn đạt được hai loại thần thông là Vạn Vật Câu Thông cùng Trừu Hồn Cổ Thuật.
Đệ nhị đạo môn gọi là đạo tắc chi môn.
Sau khi mở ra môn này, vận dụng Thiên Nhân Pháp Mục có thể nhìn thấy đạo tắc, nhìn rõ vạn vật vận hành, đồng thời tăng cường ngộ tính lên diện rộng. Phất tay liền có thể thôi diễn chư thiên vạn pháp, tự sáng tạo ra thần thông bí thuật.
Đệ tam đạo môn gọi là đạo mệnh chi môn.
Sau khi mở ra môn này, liền thoát ly thiên mệnh trói buộc, nhìn thấy quá khứ vị lai, chạm tới thời không chi lực.
Ngày trước ở Việt Quốc, lúc trò chuyện với Thiên Vận Vương, hắn từng nghe qua kiến giải của đối phương về Thiên Nhân Hợp Nhất.
Theo Thiên Vận Vương thì việc mở ra tam đại đạo môn cũng không phải chuyện ngẫu nhiên mà là phù hợp với loại quy luật nào đó của thiên địa.
Bất kể là võ giả hay phàm nhân, chỉ cần đạt tới điều kiện đó, vừa đúng thời gian đó, liền sẽ có cơ hội tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất.
Thứ này, không liên quan đến tư chất, thực lực hay khí vận, mà tương đối phiêu miễu mờ mịt, khó lòng nắm bắt.
Thiên Vận Vương cho rằng, tam đại đạo môn đối ứng với tam đại cảnh giới là cô độc tu hành, độ chân bất hối cùng bỗng nhiên quay đầu nước chảy thành sông.
Những lý giải trên, Khương Ly cũng không rõ là đúng hay sai, nhưng hắn có thể chắc chắn, một người bình thường mở ra Thiên Nhân đệ tam môn, tương lai nếu người nọ không vẫn lạc, chắc chắn sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh.
Chính bản thân Khương Ly chỉ mới mở ra đệ nhất đạo môn, đã khiến cho hắn nổi bật hơn người.
Chưa nói đến đệ nhị, đệ tam đạo môn.
Nhưng so với việc ấy, Khương Ly càng để ý tới nữ tử mặc áo trắng đứng trước mặt mình.
Nữ nhân này, hắn đã từng thấy qua không biết bao nhiêu lần. Nàng gọi là Hoặc Thiên, là một nữ nhân cường đại đến cực điểm, được mệnh danh là Trần Giới Thánh Nhân bên dưới đệ nhất nhân, mà nàng vẫn luôn đi tìm một con tiểu hắc điểu.
Con tiểu hắc điểu đó, rất có thể là hắn kiếp trước, cho nên trên con đường trưởng thành của Khương Ly, luôn xuất hiện bóng dáng của nàng.
Mỗi khi nhìn thấy thân ảnh ấy, chẳng biết tại sao, nội tâm Khương Ly lại nhoi nhói, tràn ngập bi ai.
"Đông Hoang này, không có ngươi..."
Trong đầu hắn, chợt vương vấn một tiếng thở dài như thế.
Hắn vươn tay, muốn chạm tới người Hoặc Thiên.
Nhưng cánh tay của hắn, trực tiếp đi xuyên qua thân thể của nàng.
Quả nhiên, vẫn không thể chạm tới. Hắn và nàng, rõ ràng đang đứng cạnh nhau, nhưng lại ở hai cái thời không khác nhau, hai cái luân hồi khác nhau.
Nữ nhân nhìn về phía nhà tranh, nở nụ cười giảo hoạt nói:
"Nếu là ngày trước, ta nhất định sẽ đem hắn tiến cử cho Kiếp Chủ, biến đối phương thành thành viên của Vô Lượng Kiếp Linh. Đáng tiếc, hiện tại ta đã chán ghét cuộc sống của Vô Lượng Kiếp Linh, chán ghét Trần Giới. Ngày sau chắc chắn sẽ phản bội Kiếp Chủ, không cần thiết đem nhân vật như thế tiến cử cho địch nhân, vô duyên vô cớ tăng thêm một cái đại địch..."
"Hả...người này vì sao lại cùng tiểu hắc điểu lây nhiễm nhân quả? Thật là kỳ lạ! Nếu đã như vậy, ta liền tặng ngươi một phần cơ duyên. Nghe nói, phương tinh vực này đã bị thượng đẳng Thánh Vực, Thương Mang Thánh Vực để ý tới, rất nhanh Kiếp Tộc đại quân sẽ kéo đến. Ngươi có thể bảo về được quê hương mình hay không, liền còn do số trời."
Nữ nhân nói xong, cánh tay phải nhẹ nhàng nâng lên, trước mặt nàng từ từ ngưng tụ ra sáu viên cầu kỳ dị mang màu sắc khác nhau. Những viên cầu này cùng sáu viên cầu trôi lơ lửng sau lưng Lục Nguyên Đạo Tổ giống nhau như đúc, nhưng tựa hồ chưa mạnh mẽ bằng.
Phất tay. sáu viên cầu hoá thành sáu đạo ánh sáng, bay về phía Lục Trường An.
Tiếp đó, nàng lưu luyến nhìn về vị trí mà Khương Ly đang đứng, lưu luyến thở dài, thân hình thoát một cái đã không biết tăm tích.
Khương Ly bản năng muốn đuổi theo, nhưng chợt có một cỗ lực lượng khổng lồ giáng lâm, đem hắn ngăn lại, không cho phép hắn nhúc nhích mảy may.
"Khỏi cần đuổi, ngươi không đuổi kịp nàng đâu..."
Cho đến lúc này, Lục Nguyên Đạo Tổ mới lên tiếng. Mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta nói chuyện.
Khương Ly nhíu mày, định hỏi điều gì, thì Lục Nguyên Đạo Tổ đã nói tiếp:
"Lão phu luân hồi vạn thế, nhưng có một thế gặp được nàng, mới có ta ngày hôm nay. Vì vậy, ta nợ nàng một cái nhân quả, nhân quả đó không thể trực tiếp trả cho nàng, vậy liền trả cho ngươi. Dù sao, nàng thành tựu ta là bởi vì ngươi"
"Hiện tại, thời gian đã đến, ngươi cũng nên trở về. Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, nhưng tạm thời chưa thể giải đáp. Đợi đến lúc thích hợp, ngươi sẽ biết tất cả...."
Ông ta nói xong, nhấc tay chỉ về phía Khương Ly, một đạo tử quang loé lên, thế giới xung quanh giống như tấm gương vỡ nát.
Hô!
Khương Ly từ từ mở mắt ra, phát hiện chính mình đang đứng lặng lẽ ở trong một phương không gian tối đen như mực, tràn ngập hoả nguyên khí cùng đại thế chi lực.
Xung quanh hắn, từng đầu, từng đầu hoả thú hiếu kỳ lượn lờ bay qua bay lại, lâu lâu có chút ấu thú cả gan vươn tay chạm nhẹ lên người hắn.
Phát hiện Khương Ly tỉnh giấc, bọn chúng lập tức giống như chim sợ cành cong, kéo nhau chạy mất.
"Nơi đây là khu vực thứ bốn của Thánh Hoả Quật?"
Khương Ly thì thào, đầu óc có chút rối loạn.
Chính mình không phải đã tiến vào một chỗ không gian tràn ngập sương mù màu tím, còn chứng kiến mười cái trụ đá ư?
Hiện tại vì sao lại trở về khu vực thứ bốn rồi, hơn nữa hắn có cảm giác, chỗ không gian kia tựa hồ cũng đã biến mất.
Hồi tưởng lại chuyện ban nãy. Khương Ly bỗng có cảm giác, chính mình đi đến Lục Nguyên Thiên tựa hồ không phải trùng hợp, mà là đã có định số từ trước.
Hắn cũng đoán ra, người đàn ông tên là Lục Trường An kia, rất có thể là thời trẻ của Lục Nguyên Đạo Tổ hoặc cũng có thể là một thế trong vạn thế của ông ta.
Thì ra chính Hoặc Thiên đã ban cho ông ta sáu viên cầu mang theo sáu loại lực lượng khác biệt, cũng góp phần trợ giúp Lục Nguyên Đạo Tổ đạt được thành tựu hiện tại.
Nhưng theo như lời của đối phương, bây giờ tạm thời còn chưa đến lúc để hắn biết được tất cả.
Vậy khi nào mới là lúc thích hợp?
Khương Ly suy đoán, hẳn là lúc hắn đạt được sáu viên Lục Nguyên Châu đi.
Lắc lắc đầu, một bên suy nghĩ, một bên chậm rãi hướng về phía bên ngoài mà đi.
Hai tháng bế quan ở trong Thánh Hỏa Quật, hắn đã đạt được mục đích của mình, không chỉ thân thể đột phá Hoán Huyết Cảnh, tu vi võ đạo cũng đạt tới tam phẩm Vũ Vương.
Hiện tại đã chẳng cần thiết ở lại nơi này.
Một đường từ khu vực thứ bốn qua khu vực thứ ba, khu vực thứ hai, khu vực thứ nhất, cuối cùng ra tới cửa động.
Bên cạnh cửa động, trên một tảng đá lớn, Vân lão đang ngồi xếp bằng nhắm mắt, lặng lẽ tu luyện.
Cảm giác được khí tức của Khương Ly, ông ta khẽ mở mắt ra nhìn tới.
Khương Ly ôm quyền hành lễ, rồi đi thẳng về hướng Lạc Hà Phong.
Vân lão cũng gật đầu xem như đáp lễ, ngưng mắt nhìn bóng lưng dần xa của Khương Ly, nhíu nhíu lông mày:
"Kỳ quái, kỳ quái, vì sao ta không nhìn thấu tu vi của hắn. Hơn nữa, từ trên người Khương tiểu hữu còn cảm nhận được một tia nguy cơ sinh tử....?"
Bật cười, toàn bộ Đúc Khí Tông, ngoại trừ Khí Tôn, tông chủ cùng Lệ Hồng Vũ ra, còn ai có thể gây khó dễ cho mình?
Hẳn là ảo giác đi!