Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 276: Ngự Linh Thứ Quyết, Ma Đồ

Chương 276: Ngự Linh Thứ Quyết, Ma Đồ


Bên khác.

Khương Phàm một đường khập khiểng đi về nhà.

Đây là một chỗ tiểu viện nằm ở biên giới của sơn cốc, nhìn qua có chút cũ nát. Nhưng trong tiểu viện lại mười phần sạch sẽ, chỉnh tề.

Giữa sân nhỏ có một cái bàn đá, một buội cây già, tương đối đơn sơ, giản dị.

Khương Phàm nói thế nào cũng là con trai của tộc trưởng Khương thị. Dù sao đi nữa cũng không đến mức lưu lạc tới mức này.

Nhưng ai bảo tư chất của hắn quá mức dốt nát cơ chứ?

"Hazz" Khương Phàm ngồi xuống bàn đá, lặng lẽ thở dài. Từ trong túi áo lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng. Sắc mặt vốn dĩ tái nhợt, rốt cuộc khôi phục một tia hồng nhuận.

Đây là một loại nhị phẩm chữa thương đan dược.

Coi như cấp thấp, nhưng trong tay hắn cũng chỉ có một chai như thế, ăn một viên, thiếu một viên

"Còn ba ngày nữa là có thể lĩnh bổng lộc tháng này..." Khương Phàm nói khẽ.

Khương thị mặc dù đối với hắn cực kỳ hà khắc, cũng không ít lời đàm tiếu châm chọc, nhưng từ trước đến nay chưa từng cắt xén bổng lộc của hắn.

Dù sao thân phận con trai tộc trưởng của Khương Phàm vẫn còn đó, người khác mặc dù không thích hắn nhưng cũng sẽ không dám làm quá mức.

Ngộ nhỡ sau này, tộc trưởng Khương Văn bỗng nhiên nhớ tới con thứ của mình, lại chứng kiến con trai mình sống ở trong ổ c·h·ó, bị bạc đãi, nhất định sẽ cầm những người ức h·iếp hắn mà khai đao.

"Hai năm trước mới đột phá cửu phẩm sơ kỳ, lần này nhận lấy bổng lộc, chỉ mong có thể để tu vi tinh tiến một tia."

Khương Phàm thầm nghĩ như thế, đứng dậy định đi vào trong phòng.

Những người khác sau khi nhận bổng lộc, đều sẽ nghĩ làm sao để đột phá cảnh giới, cũng chỉ có mỗi Khương Phàm là suy tư chính mình làm thế nào mới có thể tiến bộ chút ít.

Còn như đột phá cảnh giới, hắn đã sớm không còn hi vọng xa vời.

Cả đời này, có thể đạt tới cửu phẩm đỉnh cao, Khương Phàm đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Dù sao, tu vi càng về sau càng khó đột phá.

Nhất là ở trên người hắn.

Ngày trước vì đột phá cửu phẩm, Khương Phàm phải tốn hao không biết bao nhiêu thời gian công sức, sau đó hai năm, hắn cảm giác chính mình dường như dậm chân tại chỗ, chẳng có bất kỳ tăng trưởng nào.

Dựa theo loại tốc độ đó, trong vòng năm năm đột phá cửu phẩm trung kỳ hay không, hắn còn chưa dám nắm chắc. Phảng phất thể chất của hắn, không cách nào dung nạp bất kỳ loại lực lượng nào cả.

Quả thực phế vật tới cực điểm.

"Khương Phàm ở đâu?"

Ngay lúc Khương Phàm vừa định mở cửa phòng thì một âm thanh băng lãnh từ bên ngoài tiểu viện truyền vào.

"Hả?"

Khương Phàm dừng bước, chậm rãi xoay người, lông mày cau lại, nội tâm có chút khó hiểu.

Qua nhiều năm như vậy, tiểu viện của mình, rất ít có người ghé thăm, hôm nay bỗng nhiên có người ở bên ngoài bắt chuyện chính mình, trong lúc nhất thời làm cho hắn hầu như lầm cho rằng mình nghe lầm.

"Khương Phàm, còn không ra!"

Đúng lúc này.

Đạo thanh âm kia, dường như sốt ruột một dạng, lần thứ hai hô một tiếng.

"Ra đây!"

Khương Phàm đáp lại một tiếng, đi nhanh đến trước cửa, mở ra cổng nhỏ.

Bên ngoài cửa là một vị đường huynh của hắn, tên là Khương Liệt Dương. Khương Liệt Dương lớn hơn Khương Phàm ba tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới lục phẩm trung kỳ, xem như nhân vật thiên tài.

"Làm gì mà chậm thế?"

Khương Liệt Dương không vui liếc Khương Phàm, trầm giọng nói: "Nhanh đi theo ta, có đại nhân vật muốn gặp ngươi, nhớ kỹ sau khi thấy đối phương, chớ nên nhiều lời, chỉ cần hỏi gì đáp nấy là được"

"Rõ chưa ?"

"Rõ."

Khương Phàm gật đầu, có chút ngạc nhiên hỏi "Xin hỏi đường huynh, là vị đại nhân vật nào muốn gặp ta ?"

"Đông Ly thiếu chủ, đi thôi"

Khương Liệt Dương nói, đồng thời xoay lưng rời đi.

"Đông Ly thiếu chủ muốn gặp ta?"

Khương Phàm nhíu mày, có chút ngẩn ngơ, lặng lẽ đi theo sau lưng Khương Liệt Dương

Đi bộ chừng hai khắc đồng hồ, rốt cuộc tiến vào chính điện.

Đây là lần đầu tiên, hắn được phép tiến vào toà cung điện này, cũng là lần đầu tiên được cự ly gần chiêm ngưỡng phong thái của Khương Ly.

Hắn mặc dù là đệ tử Khương thị, nhưng cũng là đệ tử tầng dưới chót. Nên chưa từng nghĩ tới, mình có thể cùng loại nhân vật như Khương Ly tiếp xúc với nhau.

Hai người căn bản không ở cùng một cái thế giới.

Coi như Khương Viễn, gặp phải Khương Ly cũng chỉ dám khách khí nói cười, càng không nói đến hắn.

Vừa vào trong đại điện, một trận gió lạnh thổi qua.

Khương Phàm khẽ rùng mình, bởi vì xuất hiện ở trong điện tu vi tối thiểu cũng là lục phẩm đại vũ sư, thậm chí có ba vị tông sư cảnh trưởng lão, hơn nữa tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xoi mói mà nhìn hắn, mấy vị đệ tử dòng chính thì khe khẽ nghị luận.

Nội dung nghị luận tự nhiên là xoay quanh hắn.

Đối với lời nghị luận xung quanh, Khương Phàm sở vi bất động.

Mười mấy năm qua, loại lời nói như thế này, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có không ít lời nói ác độc hơn nhiều.

Nhưng những lời ấy đã sớm không thể dao động tâm trí của hắn.

Nhiều năm như vậy, tuy rằng thực lực của hắn không được tốt cho lắm, nhưng dưỡng khí công phu có thể nói là cao cấp, không có tâm tính như vậy, chỉ bằng lời qua tiếng lại của người xung quanh, hắn đã quyên sinh từ lâu rồi.

Toà đại điện này là nơi tiếp khách quý của Khương thị.

Toàn bộ cung điện cực kỳ hùng vĩ, có một loại khí thế bàng bạc, như cửu thiên tiên khuyết, mênh mông xuất trần. Nếu hôm nay không phải Khương Ly đều xuất muốn gặp hắn, sợ rằng cả đời Khương Phàm cũng không có cơ hội bước vào nơi này.

Vị trí cao nhất, không có ai ngồi.

Mà hàng ghế bên phải ngồi hai vị lão giả, một vị lão ẩu, đều là tông sư cường giả, quyền cao chức trọng. Hiện tại đang nở nụ cười nịnh nọt, hướng về phía người thanh niên mặc áo bào trắng ngồi ở hàng ghế bên trái mà lấy lòng.

Tràng diện này, để cho gã kinh ngạc không thôi.

"Đông Ly thiếu chủ"

Vừa nhìn đến dung mạo của Khương Ly, nội tâm Khương Phàm khẽ chấn động.

Lúc sáng ở trước sơn môn, hắn chưa từng nhìn thấy dung mạo của Khương Ly, vẻn vẹn nhìn thoáng qua mà thôi, chỉ cảm thấy vị Đông Ly thiếu chủ này danh bất hư truyền, quả nhiên có phong thái của bậc thiếu niên thiên kiêu.

Mà lần thứ hai nhìn thấy Khương Ly.

Trong lòng hắn càng thêm chấn động, chỉ cảm thấy toàn thân đang run rẩy, giống như gặp được đồng loại.

Đúng vậy, loại cảm xúc này, vừa có vui vừng hoan hỉ, vừa có kiêng kỵ, rất khó diễn tả, để Khương Phàm chẳng hiểu làm sao.

Trong lúc Khương Phàm đang sững sờ, thì hắn chợt chứng kiến Khương Ly quay đầu, nhìn về phía hắn, nở nụ cười thâm ý.

Nụ cười ấy rất bình thản gần gũi, nhưng Khương Phàm lại có cảm giác là lạ, thậm chí nổi cả da gà.

Khó hiểu, thật khó hiểu.

"Bẩm Khương Ly thiếu chủ cùng các vị trưởng lão, Khương Phàm đã tới!" Khương Liệt Dương ôm quyền nói.

"Ừm!" Mai bà bà gật đầu, nhìn về phía Khương Ly hỏi:

"Hắn chính là Khương Phàm, thiếu chủ nhìn xem hắn có phải là người ngươi muốn gặp không?"

Khương Ly tinh tế đánh giá Khương Phàm đôi chút.

Thông qua lời trò chuyện của đám đệ tử Khương thị, hắn cũng đoán ra hoàn cảnh của Khương Phàm ở Khương Thị không được tốt cho lắm.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là phế vật.

Điều này cũng đúng.

Trên người Khương Phàm ẩn chứa lượng lớn Cổ Ma Chi Khí.

Mặc dù loại lực lượng này tương đối tà ác, nhưng vẫn phải công nhận, Cổ Ma Chi Khí cực kỳ cao cấp, thậm chí còn cao cấp hơn cả Chân Lực, chớ nói chi nội khí hay cương khí.

Một núi không thể có hai hổ, Cổ Ma Chi Khí há sẽ cho phép loại lực lượng khác chiếm chỗ của mình.

Nên dù Khương Phàm tu luyện ra bao nhiêu nội khí cũng sẽ bị ma khí đánh tan hoặc đồng hóa. Dẫn đến việc tu vi của hắn dậm chân tại chỗ, không tài nào tiến thêm.

Thân phụ Cổ Ma Chi Khí, nếu không có Cổ Ma công pháp dẫn đạo, rất khó đạt được thành tựu lớn.

Mà vừa vặn hắn cũng nắm giữ một vài loại Cổ Ma Thần Thông.

Một là Vạn Đạo Phân Thân.

Hai là Ngự Linh Quyết.

Hai môn thần thông này, bởi vì pháp tắc hạn chế, hắn không thể vận dụng. Vừa lúc gặp một tên Ma Tử, tiện tay thí nghiệm đôi chút.

Thu hồi ánh mắt, Khương Ly mỉm cười từ tốn đáp:

"Đúng là vị tộc đệ này. Ban nãy nhìn thấy bóng lưng của hắn, nội tâm tại hạ chợt có linh cảm, Khương Phàm tộc đệ cùng ta hữu duyên. Đã vậy liền tặng hắn một chút quà mọn"

Khương Ly nói xong, nhấc ngón trỏ lên. Từ đầu ngón tay hắn bắn ra một tia sáng màu đen, chui vào trong đầu của Khương Phàm.

Khương Phàm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đầu óc mơ hồ.

Trong tầm mắt hắn, xuất hiện một vùng tinh không rộng lớn, có một người khổng lồ cao hàng ngàn hàng vạn trượng đạp không mà đứng.

Tiếp đó người khổng lồ nâng ngón tay chỉ về bầu trời, đánh ra vô số đạo ấn ký, trực tiếp luyện hoá cả một phương thiên địa.

Khương Phàm nhìn thấy tràng cảnh ấy, từ thân thể đến linh hồn đều run rẩy.

Đây là cảnh giới cỡ nào, người khổng lồ kia lại cường đại đến cỡ nào, coi như Thiên Nhân cường giả cũng không làm đến mức đó chứ?

Trong lúc hắn đang đắm chìm vào trong kinh hãi, thì bên tai chợt vang lên một âm thanh nhàn nhạt.

"Môn thần thông này gọi là Ngự Linh Quyết, liền tặng cho ngươi...."

"Ngự Linh Quyết, ngự thiên, ngự địa, ngự vạn vật sinh linh, môn pháp quyết này thật là bá đạo, nhưng vì sao ta có cảm giác, nó cực kỳ phù hợp với ta?" Khương Phàm thầm nghĩ ngợi chốc lát, chợt nghe tiếng ho khan của một vị trưởng lão.

"Còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau cảm tạ Khương Ly thiếu chủ"

Khương Phàm bừng tỉnh, vội vàng quỳ mọp xuống bái lạy:

"Cảm tạ Khương Ly thiếu chủ ban tặng cơ duyên, ngày sau nếu có cơ hội cần đến, Khương Phàm dù lên núi đao xuống biển lửa cũng chẳng từ nan"

Khương Ly khoát khoát tay, khoé miệng hơi nhếch lên nói:

"Tuỳ duyên mà thôi!"

Thần thông mà hắn đưa cho Khương Phàm tự nhiên không phải chân chính Ngự Linh Quyết mà là bản phụ của nó, Ngự Linh Thứ Quyết.

Uy lực của Ngự Linh Thứ Quyết cùng Ngự Linh Chủ Quyết chẳng khác nhau là mấy.

Điểm khác biệt đó là người tu luyện Thứ Quyết, đối mặt với người tu luyện Chủ Quyết, hầu như không có bất kỳ sức phản kháng nào. Đợi tu luyện tới cảnh giới tiểu thành trở lên, người tu luyện chủ quyết có thể trở tay thu hồi Ngự Linh Quyết, hấp thụ cho mình dùng.

Kẻ tu luyện Chủ Quyết gọi là Ma Chủ, kẻ tu luyện Thứ Quyết gọi là Ma Đồ.

Khương Ly tặng Ngự Linh Thứ Quyết cho Khương Phàm, tự nhiên không phải đại phát thiện tâm, mà là nhìn trúng thân phận Ma Tử của đối phương.

Chương 276: Ngự Linh Thứ Quyết, Ma Đồ