Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 279: Đồ Vật Của Ta, Cớ Gì Phải Dâng Lên Cho Gia Tộc
Sau khi tế thiên, liền là thắp hương tế bái tổ tiên, đủ loại thủ tục lằng nhằng, cứ như thế từ buổi trưa cho đến chiều muộn mới kết thúc.
Đại lễ vừa hoàn thành, Khương Ly chính thức trở thành đệ tử dòng chính của Hoan Châu Khương thị, mà Hoan Châu Khương thị cùng Thanh Hà Khương gia lần nữa thành lập liên hệ, hai hợp làm một.
Nhận tổ quy tông xong xuôi, Khương Ly chưa vội cáo từ mà nán lại Khương thị thêm chừng nửa tháng.
Trong nửa tháng ấy, hắn ngày ngày chạy tới chạy lui cùng cao tầng của Khương thị giao lưu, gắn kết tình cảm.
Lâu lâu, lại tổ chức trà hội với đám đệ tử tuổi trẻ, luận bàn võ công, đàm đạo chuyện thiên hạ.
Nhưng đa phần là Khương Ly chỉ dạy bọn họ, đám đệ tử Khương thị nghiêm túc học hỏi.
Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ Khương thị tổ địa, không ai là không biết đến Khương Ly.
Mà tin tức Khương Ly cái sau vượt cái trước, dẫn đầu đột phá tứ phẩm tông sư cũng truyền ra bốn phương tám hướng. Trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều, sau đó lan ra các nước còn lại ở Trung Vực.
Tất cả mọi người, đối với tốc độ tu luyện của hắn cũng nghẹn họng trân trối, vô ý thức thêm cho hắn một cái danh hiệu tuổi trẻ đệ nhất nhân.
Hơn nữa, có lẽ là bởi vì Khương Ly đột phá mà kích thích những thiên tài khác.
Dẫn đến, trong vòng nửa tháng tiếp theo, mười vị trí đầu trên Tiềm Long Bảng cũng nhao nhao đột phá tông sư.
........
Trong một cái tiểu viện vắng vẻ nằm lẳng lặng ở dưới chân núi.
Nửa tháng trôi qua, cái tên Khương Phàm này, phảng phất bị người của Khương thị quên lãng, chưa từng được người nhắc tới.
Ngay cả tiểu viện của hắn khắp nơi đầy lá rụng cùng bụi bẩn.
Hôm nay, vẫn là cái sân nhỏ cũ kỹ ấy, một đạo khí tức cường đại loé lên rồi biến mất, bao phủ phương viên mấy chục thước.
"Ừm ?"
"Có người đột phá thất phẩm..."
Chợt có hai vị đệ tử Khương thị vừa đúng lúc đi ngang qua tiểu viện của Khương Phàm, phát giác được đạo khí thức này, thần sắc mang theo vẻ kinh dị.
"Là vị tộc nhân nào, dĩ nhiên lại lựa chọn đột phá ở đây?"
Một gã đệ tử nhíu mày nói.
Toàn bộ khương tộc tổ địa, bị một tòa Tụ Nguyên Trận khổng lồ bao phủ lấy, có thể nói, cho dù là tiểu viện của Khương Phàm, nồng độ nguyên khí cũng vượt xa bên ngoài.
Nhưng dù như vậy, cũng có rất ít tộc nhân lựa chọn đột phá ở trong tiểu viện nhà mình, mà chạy đến tu luyện thất của gia tộc.
Nơi đó có bố trí tiểu hình Tụ Nguyên Trận.
Hai loại trận pháp chồng chất lên nhau, nồng độ thiên địa nguyên khí càng thêm dày đặc, dễ dàng đột phá hơn.
"Hẳn là vị tộc đệ nào đúng lúc đi qua nơi này, nội tâm có cảm ngộ nên lựa chọn đột phá đi"
Người còn lại thuận miệng phân tích.
Gã nhìn về phía tiểu viện ở bên cạnh một chút rồi thu hồi ánh mắt, chủ nhân của ngôi nhà này, tất cả bọn họ đều biết rõ.
Nhưng trong nhận thức của bọn hắn thì ai cũng có thể đột phá đến thất phẩm Vũ Sư, chỉ riêng Khương Phàm thì không có khả nặng.
Dù sao, tu vi của hắn mới là cửu phẩm sơ kỳ, dựa theo tốc độ tu luyện của Khương Phàm, phỏng chừng cả đời này cũng chưa chắc đã đột phá đến bát phẩm vũ giả, nói chi là thất phẩm vũ sư.
"Cọt kẹt!"
Đúng lúc này, có âm thanh cọt kẹt vang lên.
Tiểu viện nửa năm chưa từng xuất hiện động tĩnh, viện môn sớm đã giăng đầy tro bụi hôm nay bỗng nhiên mở rộng, từ bên trong nhà gỗ, một người thiếu niên mặc trường bào màu đen chậm rãi đi ra.
Nửa năm không thấy, bất kể là dung mạo hay khí chất của Khương Phàm đều thay đổi long trời lở đất.
Làn da nguyên bản tái nhợt thiếu sức sống, bây giờ càng thêm trắng nõn, thân hình gầy yếu lượn lờ một cỗ âm lãnh.
Nhất là con ngươi của hắn, sâu như thâm uyên, ẩn chứa vô tận băng lãnh.
Nếu so sánh với Khương Phàm lúc trước, chẳng khác gì hai người khác nhau.
Phảng phất trong thời gian ngắn, gặp phải biến cố lớn gì nó, để cho hắn triệt để biến đổi.
Khương Phàm trước kia khúm núm, yếu hèn, thuận tới nghịch chịu, dù cho có người mắng chửi hắn, hắn cũng chỉ mỉm cười cho qua, không để trong lòng.
Nhưng hôm nay...
Hắn còn chưa kịp mở miệng nhưng nội tâm của cả hai vị đệ tử Khương thị đều rùng rình, có cảm giác giống như gặp phải hồng hoang mãnh thú, để cho bọn họ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
"Buồn cười!"
Gã đệ tử Khương thị đứng ở bên trái rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ một tiếng nói:
"Ta dĩ nhiên bị một cái phế vật doạ sợ"
Mà gã đệ tử đứng ở phía bên phải thì sắc mặt cổ quái, kéo ống áo đồng bạn, nhỏ giọng:
"Có điểm không đúng, đường huynh chẳng lẽ chưa phát hiện ra, Khương Phàm đã đột phá tới thất phẩm Vũ Sư rồi?"
"Thất phẩm vũ sư?"
Thanh niên đứng bên trái hú lên quái dị, vội trợn mắt, tỉ mỉ quan sát Khương Phàm. Hắn lúc này mới phát hiện, tu vi của Khương Phàm vô thanh vô tức đã đạt tới thất phẩm rồi.
Thất phẩm vũ sư, đặt ở Khương thị cũng không coi vào đâu,
Dù sao, thất phẩm vũ sư chỉ là hạ tam phẩm võ giả, toàn bộ tộc nhân của Khương thị, đạt tới cảnh giới này không có một ngàn cũng có tám trăm, thêm một cái không nhiều, bớt một cái cũng không thiếu.
Nhưng vấn đề đó là người vừa đột phá thất phẩm lại là Khương Phàm.
Đây mới là vấn đề.
"Xem ra, lần trước Khương Ly thiếu chủ tặng cho Khương Phàm cơ duyên lớn, giúp hắn nghịch thiên cải mệnh"
Thanh niên đứng bên trái khẽ thì thào, con người dần dần trở nên nóng rực, trên dưới quan sát Khương Phàm.
Gã có thể khẳng định, trước đây Khương Phàm tuyệt đối là một tên phế vật.
Hắn có thể đạt tới tình trạng hôm nay, hẳn là nhờ sự trợ giúp của Khương Ly.
Chắc chắn, Khương Ly đã tặng cho hắn thứ gì đó, khiến cho hắn thuế biến, từ một tên phế vật trở thành thiên tài, nhất phi trùng thiên.
Loại đồ vật này, đặt ở trên người Khương Phàm, đều đã nghịch thiên như vậy.
Nếu để cho chính mình sử dụng thì sao?
Chính mình vốn là một vị thiên tài, nếu lại chiếm được chỗ tốt trong tay Khương Phàm, nói không chừng còn có thể cùng Khương Viễn, Khương Thanh Hàn bẻ cổ tay.
"Khương Phàm đường đệ."
Nghĩ vậy, gã lập tức nỏ nụ cười, ôn hoà nói với Khương Phàm:
"Chúc mừng ngươi đột phá đến thất phẩm vũ sư, lấy tốc độ tu luyện của ngươi bây giờ, phỏng chừng một đoạn thời gian nữa liền có thể sanh ngang với vi huynh"
Khương Phàm nghiêng đầu, liếc qua hai người bọn họ một chút, nhàn nhạt hỏi:
"Khương Ly thiếu chủ vẫn còn ở trong tổ địa chứ?"
"Ừm?"
Gặp Khương Phàm không thèm đáp lời chính mình, nụ cười trên mặt thanh niên kia nhất thời cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục trở về, cười nhẹ nói:
"Khương Ly thiếu chủ ngày hôm qua đã rời tổ địa, tộc trưởng cùng mấy vị nguyên lão tự mình đưa tiễn ra bên ngoài mấy chục dặm đường đây"
"Vậy sao?"
Khương Phàm thì thào, trong ánh mắt loé lên một tia tiếc nuối.
Nửa tháng qua, mượn uy lực của Ngự Linh Quyết, hắn tựa hồ thức tỉnh một loại lực lượng nào đó, dẫn tới tu vi tăng nhanh như gió, hơn nữa thực lực cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mấy hôm nay hắn có cảm ngộ, dự định đột phá thất phẩm vũ sư rồi sẽ đi tìm Khương Ly nói lời cảm tạ.
Ai ngờ Khương Ly đã ly khai.
"Hazz"
Khương Phàm thở dài một tiếng, chậm rãi xoay người, lần thứ hai đi vào trong tiểu viện, nếu Khương Ly thiếu chủ đã rời đi, thì hắn cũng bỏ mất dự định xuất quan.
Dù sao, Khương thị tổ địa lớn như vậy, lại không có ai đáng giá để hắn chia sẻ niềm vui đột phá tu vi, càng không có ai đáng giá để hắn cảm tạ.
Chứng kiến Khương Phàm rời đi, thanh niên đứng ở bên trái nội tâm gấp gáp, vội hô lên.
"Đợi đã?"
"Hả?" Khương Phàm dừng bước, xoay người nhìn lướt qua đối phương, nhàn nhạt mở miệng.
"Vị đường huynh này có gì muốn dặn dò?"
Thanh niên kia cao giọng nói:
"Khương Ly thiếu chủ ban cho ngươi bảo vật, chẳng lẽ ngươi dự định độc chiếm một mình ư?"
"Nghĩa là sao?" Khương Phàm nhíu mày.
"Hừ, biết còn cố hỏi. Khương Ly thiếu chủ tặng ngươi đồ vật, chính là suy nghĩ cho Khương thị, không phải đưa cho một mình ngươi. Hiện tại Khương Phàm ngươi đã chiếm được chỗ tốt, chẳng lẽ còn muốn tệ tảo tự trân, không dự định dâng lên gia tộc sao?"
Thanh niên đứng bên trái trầm giọng nói.
Nếu là ngày thường, coi như gã thấy được Khương Phàm tiến bộ thần tốc, cũng không dám có những ý nghĩ khác, nhưng hôm nay Khương Ly đã rời đi rồi.
Vậy thì khỏi cần cố kỵ.
"A a đồ vật của ta, cớ gì phải dâng lên cho gia tộc?" Khương Phàm bật cười hỏi.